Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 12: Chương 12:




Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu dạo chơi cả ngày bên ngoài, nằm trên ghế sau ôm dựa sát vào nhau ngủ say như chết.
 
Qua kính chiếu hậu Phương An Yến thấy hai cái đầu xoăn vàng hoe thì có cảm giác khó chịu khó tả muốn tách hai bọn họ ra.
 
Có điều khi cậu thấy Phương An Ngu đột nhiên tỉnh sau đó mơ màng ngồi thẳng lại, đưa tay ôm bả vai đã trượt xuống của Quân Nguyệt Nguyệt vào trong ngực, rồi nhắm mắt lại, không hề để ý đến hai người phía trước cũng như chiếc xe bất ngờ đi nhanh hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Suy cho cùng có câu nói rất đúng, một bàn tay vỗ không ra tiếng…
 
Phương An Yến sốt ruột nhìn phía trước, lông mày nhíu chặt lại, trong xe vô cùng yên tĩnh chỉ có tiếng xe chạy băng băng trên đường và tiếng hít thở lúc trầm lúc bổng ở ghế sau.
 
Quân Du ngồi ở ghế phụ lái, vốn định tìm chủ đề nói chuyện nhưng không biết tại sao trên đường Phương An Yến luôn lạnh mặt nhíu chặt mày, cô mấp máy môi mấy lần nhưng chỉ nghĩ tới mấy chuyện linh tinh nên cuối cùng không nói gì, cố gắng căng mắt lẳng lặng ngồi cùng cậu. 
 
Chạy được hơn ba tiếng thì xe ra đến ngoại thành, Phương An Yến cố lái tiếp đã tới chừng hai giờ đêm, không có người lái thay mà cậu không thể cố lái tiếp được nên sau khi đổ xăng xong bèn tìm một khách sạn gần đó tính ở lại một đêm trước.
 
Hai người Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu bị gọi dậy, mơ màng vừa đi vào bên trong vừa thi nhau ngáp lên ngáp xuống. 
 
Phương An Yến đỗ xe rồi bế quân Du ra, đẩy xe lăn vào cửa. Quân Nguyệt Nguyệt dùng chứng minh thư thuê được phòng rồi đưa chìa khóa cho Phương An Yến, sau đó bốn người vào thang máy. Phòng ở tầng ba, liền nhau, là phòng hạng nhất - hai gian.
 
Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu mở cửa vào phòng còn Phương An Yến giúp Quân Du đến cửa phòng, thò tay vào túi lấy chìa khóa ra mới ý thức được chuyện này có gì đó không ổn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cậu và Quân Du ở chung một phòng.
 
Cậu lúng túng đưa Quân Du vào phòng trước còn mình xuống dưới tầng định thuê thêm phòng thì lại nhận được thông báo đã hết phòng trống...
 
Ngược lại, Quân Nguyệt Nguyệt mệt mỏi nhưng lúc sau chỉ thấy đói bụng, đêm hôm khuya khoắt cô không tiện mua đồ ăn nên chỉ có thể mở tủ lạnh ra xem, lấy bừa hai gói mì quay đầu tìm Phương An Ngu đang nhìn khắp nơi, "Anh có ăn..." Bỏ đi, anh có nghe được đâu.
 
Cô đi đến trước mặt anh, quơ quơ gói mì rồi làm tư thế đổ vào miệng. Cô lặp lại động tác hai lần thì Phương An Ngu hiểu được, nhận đồ trong tay cô nhìn nhìn rồi gật đầu thật mạnh. 
 
Ăn chứ! Anh chưa từng ăn bao giờ.
 
Quân Nguyệt Nguyệt lấy quyển sổ nhỏ của anh, viết sột soạt — Anh đi tắm trước, đến khi anh tắm xong đi ra mì chín là vừa.
 
Phương An Ngu nghe lời, để quyển sổ xuống rồi đi tắm rửa. Quân Nguyệt Nguyệt căn thời gian để Phương An Ngu đi tắm được một lúc thì bắt đầu pha mì. Món mì tôm này cực kỳ ngon, đặc biệt là khi con người ta đang đói bụng.
 
Phương An Ngu tắm xong ra ngoài đã thấy mì pha xong đặt trên mặt bàn còn Quân Nguyệt Nguyệt đã đi tắm, anh vừa bắt đầu ăn được một phần mì thì Phương An Yến tới phòng hai người. Cậu gõ cửa nhưng Phương An Ngu không nghe được, chỉ biết cắm đầu ăn mì xì xụp! Xì xụp!
 
Phương An Yến đứng đợi ở ngoài cửa một lúc vẫn không thấy ai ra mở cửa thì đoán là hai người đã đi ngủ. Đêm khuya rồi cậu cũng không tiện gọi to tiếng mà tìm phục vụ mượn chìa khóa cũng khó, đành mang đồ ăn khuya cậu mua cho Phương An Ngu về phòng thì lại gặp hoàn cảnh hết sức khó xử với Quân Du: anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết làm thế nào.
 
Bình thường Quân Du có người chăm sóc riêng, vốn dĩ ra ngoài Quân Nguyệt Nguyệt sẽ giúp đỡ nhưng hiện giờ phòng cô lại đóng kín cửa, gõ thế nào cũng không mở, gọi điện lại không nghe máy. Phương An Yến mang đồ ăn đêm vào phòng, thấy Quân Du vẫn ngồi ở phòng khách, hai người mặt đối mặt làm bầu không khí xấu hổ lặng lẽ lan tràn, đỏ bừng thành một đôi mông khỉ. 
 
"Tôi giúp cô..." Mua đồ ăn khuya.
 

"Không sao, tôi có thể tự tắm rửa được."
 
Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau, thế nên đôi mông khỉ thăng cấp thành hai hòn than đỏ nóng rực.
 
Khác với nam nữ chính xấu hổ không biết làm thế nào, cách một bức tường Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu lại khá hài hòa. Cô tắm rửa xong xuôi thì anh cũng ăn hết. Tay trái cô cầm dĩa ăn mì, tay phải cầm bút nói chuyện với Phương An Ngu.
 
--- Hình như vừa nãy em trai anh đến, tôi thấy nhỡ hai mấy cuộc gọi trên điện thoại."
 
--- Tôi... không nghe thấy, có khi nào anh ta gặp chuyện gì không?"
 
Cô nhìn Phương An Ngu ăn cay đến đỏ hết cả môi lên, nổi lên ý xấu viết --- Anh ta không cho anh ăn mì tôm, việc anh ăn... tôi nhất định phải nói cho anh ta biết.
 
Phương An Ngu xem xong thì sắc mặt lập tức biến đổi. Anh không những ăn hết mà còn nhân lúc cô đang tắm ăn thêm một gói nữa. Vì thế anh nhìn Quân Nguyệt Nguyệt với ý cầu xin ghi --- Cô đừng nói cho em ấy biết nhé.
 
Quân Nguyệt Nguyệt cầm sổ nhìn qua, ăn hết một miếng lớn, nheo mắt trả lời anh 
 
--- Nếu tôi muốn nói thì sao? Anh làm gì được?"
 
Phương An Ngu nhìn quyển sổ mãi mà chưa trả lời, ngón tay để trên mặt bàn siết bút như thể sắp bóp nát đến nơi, bày ra vẻ mặt "Thôi xong rồi!"
 
Quân Nguyệt Nguyệt chép miệng, lấy sổ lại cướp bút, dụ dỗ nói --- Tôi không nói chuyện này cũng được, nhưng anh phải trả công cho tôi nha.

 
Quyển sổ nhỏ lại về tay Phương An Ngu, anh trả lời luôn ---- Trả công thế nào...
 
Quân Nguyệt Nguyệt bỏ bát xuống, cảm thấy dường như hai ngày nay phản ứng của Phương An Ngu nhanh lên không ít. Cô cầm bút, viết tiếp --- Tất nhiên chuyện này không đơn giản, anh cũng biết nói dối thế này không tốt, chuyện này phải tính công lớn đó.
 
Sau một lúc Phương An Ngu mới đưa sổ cho cô, không ghi gì chỉ vẽ vòng tròn lên câu hỏi lúc nãy của anh --- Trả công thế nào...
 
Quân Nguyệt Nguyệt lấy khăn lau miệng rồi viết --- Anh lên giường trước chờ tôi.
 
Phương An Ngu cầm sổ nhỏ nhìn, lúc ngẩng đầu anh nhìn cô với vẻ mặt anh có phần khác thường, cầm bút do dự ghi --- Nhưng chỗ này không có áo mưa nhỏ*.
 
*Áo mưa nhỏ: cách gọi thân thương của bao cao su.
 
Quân Nguyệt Nguyệt ngủ trên xe nhiều, nên giờ không thể ngủ luôn được, mới nhân tiện trêu Phương An Ngu. Trả công gì đâu, chỉ là cô ngủ trên xe mỏi cổ nên muốn nhờ anh xoa bóp giúp. 
 
Cô dựa vào cạnh bàn, uống nước, thấy anh nghĩ ngợi mãi mới trả lời. Vốn cô còn nghĩ rằng phản ứng của anh đã tiến bộ rồi, thì ra chỉ là ảo giác.
 
Nhưng khi cô vừa nhìn thấy mấy chữ trả lời của anh thì lập tức nước vừa vào miệng đã ra khỏi mũi, suýt nữa thì sặc chết. Cô vừa ho sặc sụa vừa cộc thật mạnh hai cái lên đầu Phương An Ngu rồi đi vào phòng tắm. Trong đầu cái người này toàn nghĩ linh tinh, rõ ràng là không hề liên quan đến bề ngoài trong sáng cả. 
 
Cô chạy đến phòng tắm rửa mặt lại lần nữa, mãi mới hết sặc chỉ là vẫn đau cổ họng nhưng lại không kiềm chế được cười rộ lên với tấm gương.
 
Còn áo mưa nhỏ, lúc đầu cô đọc không hiểu, thầm nghĩ trời có mưa đâu thì cần áo mưa làm gì? Mãi đến khi cô nhìn thấy hai bên tai Phương An Ngu đỏ bừng, mới hiểu được ý Phương An Ngu bảo áo mưa nhỏ là cái gì. Mẹ nó bị câm điếc còn tẩm ngẩm tầm ngầm thế này, nếu là người bình thường thì không biết còn lợi hại thế nào nữa?
 
Đến khi cô cửa ra ngoài thấy anh đã nằm trên giường, dựa ngay ngắn vào một bên giường chỉ có lộ ra mỗi cái đầu, để chăn che đến cổ, tóc xoăn tán loạn trên trán và gối có phần hơi dài nhưng nhìn qua lại có cảm giác mềm mại ngoài ý muốn. 
 

Thật ngoan! 
 
Đây là ấn tượng sâu sắc nhất của cô với Phương An Ngu, anh giống như một đứa trẻ ai cũng sợ ai nói cũng nghe, ngoan ngoãn đến mức khiến người khác muốn bắt nạt. Cô không nhịn được đứng bên cạnh giường vuốt tóc anh, giống hệt tưởng tượng của cô - vừa mềm mại vừa ấm áp.
 
"Anh chưa đánh răng mà đã đi ngủ à…" Quân Nguyệt Nguyệt lầm bầm nhưng cũng không kiên quyết kéo anh dậy đi đánh răng, dù gì thì lúc tắm đã chà qua, ăn mì xong cũng súc miệng rồi. Cứ vậy thôi chứ đi đi lại lại nữa thì trời sáng mất.
 
Cô lười vòng qua bên kia giường nên thả tóc Phương An Ngu ra rồi vén chăn lên định bước qua người anh nhưng vừa nhấc chăn, bước nửa bước chân lên, cô lập tức sững người vài giây mới vội vàng thả chăn xuống cho anh. Chân giơ được một nửa cũng bỏ xuống, đứng yên xoay người lại tay ôm lấy đầu, mặt nhìn về phía đèn, đè cuống họng kêu lên, "Trời ơi!"

Lúc này nhìn Phương An Ngu giống như trứng gà bóc, dấu vết từ hai ngày trước vẫn chưa mờ đi, mấy vết xanh tím có vẻ nghiêm trọng hơn, vô cùng… nói thế nào nhỉ, khiến người ta chân tay ngứa ngáy mà tâm trạng cũng sôi trào. 
 
Có điều thật sự vừa rồi cô chỉ trêu Phương An Ngu, bảo anh chờ trên giường chứ không hề bảo anh chờ trên giường thế này. Trong đầu anh không có cái gì bình thường sao?
 
Quân Nguyệt Nguyệt kêu ngán ngẩm rồi cúi đầu nhìn Phương An Ngu, người có một đôi mắt sạch sẽ, trong suốt như tinh hạch của tang thi không thể nào có liên quan gì tới người đầu óc đen tối được... Chắc là do anh hiểu sai thôi!
 
Cho nên rốt cuộc đêm đó để lại cho anh ám ảnh tâm lý lớn đến mức nào mà cô chỉ mới trêu một câu mà anh đã nghĩ đến việc này?
 
"Anh..." Quân Nguyệt đang định nói lại thấy sổ nhỏ bên cạnh gối đầu của anh, cúi người duỗi tay lấy thì cổ đã bị ôm.
 
Cô ngây người thấy Phương An Ngu kẹp một chiếc hộp nhỏ bọc nilon giữa ngón trỏ và ngón giữa, giơ ra cho cô xem vô cùng nghiêm túc, còn lấy từ dưới gối ra một thứ dài mảnh cùng với… 
 
Tinh tẫn nhân vong*. 
 
*Tinh tẫn nhân vong: ham mê quá độ phóng t*nh đến cạn kiệt mà chết