Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 113




Trừ chuyện ngoài ý muốn bé này thì dọc đường coi như thuận lợi, Quân Nguyệt Nguyệt vẫn luôn đối diện với cô gái nhỏ bên cạnh kia, nở nụ cười yếu ớt tiếp chuyện với cô bé, lúc đầu cô bé có đề phòng với cô nhưng nhanh chóng đã chịu trả lời một vài câu, có thể thấy bình thường nó rất người dễ tính, gần gũi. 

Mấy thứ Quân Nguyệt Nguyệt hỏi cô bé đều là những ngày vừa qua ăn cái gì, có gặp phải tang thi gì đó không, rất khéo léo tránh cho cô bé và mấy bạn họ chung đụng, xe lái trên đường được chừng nửa giờ thì cuối cùng bọn họ cũng trở lại lối vào cầu treo của làng du lịch. 

Lịch Cách nói chuyện điện thoại với nhóc Mập, lối vào cầu treo nhanh chóng được mở ra, Hoài Văn Trì nhìn cầu treo chầm chậm mở rộng về phía bên này thì lông mày vẫn luôn nhíu lại đã giãn ra. 

Xe chạy trên cầu treo một cách thuận lợi, sau khi đi qua thì người ở lại căn cứ trước đó đã chờ hết ở cửa rồi. 

Thùng xe mở ra, có người vui mừng, có người buồn, dẫu sao trong chuyến này bọn họ có rất nhiều người trở về, trong đó có người nhà, bạn bè của những người ở lại này.

Xe chạy vào trong sân, đỗ xe xong, tất cả mọi người từ thùng xe xuống, lúc mọi người hết nhìn Đông lại nhìn tới Tây thì Quân Nguyệt Nguyệt đỡ cô gái nhỏ Nguyệt Nha đứng dậy, đột ngột chuyển đề tài, hỏi, "Em tự nguyện sao?"

Nguyệt Nha rất thông minh, dọc đường Quân Nguyệt Nguyệt tránh né những chủ đề đó, cô bé biết Quân Nguyệt Nguyệt đã nhìn ra, nhưng nó không ngờ cô sẽ nói ra, sẽ hỏi nó như vậy. Nó khiếp sợ quay đầu nhìn cô, đây là lần đầu tiên cô bé thể hiện cảm xúc sinh động mà thiếu nữ nên có sau khi Quân Nguyệt Nguyệt nhìn thấy nó. 

Từ Châu chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đang định kéo Nguyệt Nha xuống xe thì Quân Nguyệt Nguyệt túm lấy tay nó một cách dịu dàng lại không cho phép kháng cự, hỏi, "Em cứ nói cho chị, có phải tự nguyện hay không là được, những chuyện khác cứ để chị lo."

Nguyệt Nha cúi đầu xuống, chỗ cần cổ trắng nõn mà cổ áo đang che đi, có dấu vết rất mờ, nhưng đã nhanh chóng đâm nhói mắt của Từ Châu. 

Nước mắt chị rơi xuống trong nháy mắt, ôm lấy Nguyệt Nha run rẩy, ra sức lau nước mắt, hỏi, "Là ai bắt nạt con! Nói cho mẹ, mẹ đi liều mạng với nó!"

"Không phải con ở bên bạn học của con à?" Từ Châu hỏi tiếp một câu. 

Nói đến bạn học, Nguyệt Nha run rẩy rõ ràng. 

Ánh mắt Từ Châu nhất thời đỏ bừng, nhìn Quân Nguyệt Nguyệt một cái, sau đó cắn răng kéo Nguyệt Nha xuống xe. 

Quân Nguyệt Nguyệt nhíu mày, đỡ hai mẹ con xuống, cô vốn muốn hỏi một câu, sau đó nhân lúc âm thầm xử lý, nhưng Từ Châu rõ là phát điên rồi, mà cũng đúng, dù là người mẹ nào, gặp phải kiểu chuyện này cũng sẽ phát điên. 

Hơn nữa lúc này xã hội đã sụp đổ rồi, hoàn toàn không cần để ý đến danh tiếng gì cả. Từ Châu xuống xe xong thì chạy thẳng tới chỗ ba thằng nhóc kia tụ tập, mà ba đứa nó rõ ràng cũng đã nghe được tình hình ở bên này, ban đầu còn nói xin lỗi, nhưng nói thì nói, vẫn lôi kéo với Từ Châu, muốn động tay. 

Tất cả mọi người không rõ nguyên nhân, chỉ có điều ngay lúc Lịch Cách chuẩn bị tiến lên cản lại thì Quân Nguyệt Nguyệt đang qua bên đó, giữa đường dừng lại bên cạnh Cơ Phỉ trong chốc lát, nói, "Mượn súng dùng cái!" sau đó trực tiếp tháo súng ở bên hông cô nàng xuống. 

Cơ Phỉ không cản, dù sao cũng không có đạn…

Quân Nguyệt Nguyệt chọn thứ này cũng là vì nó tương đối ầm ĩ, thậm chí là dọa người nào cũng có sức uy hiếp. 

Mà rõ ràng Từ Châu đánh không lại thằng nhóc trẻ tuổi cường tráng kia, Nguyệt Nha muốn đi lên trước giúp mẹ nó, kéo mẹ nó ra lại bị một thằng nhóc trong nhóm đó túm tóc, hét, "Mày nói với mẹ mày ư?! Mày có biết xấu hổ hay không! Sao mày..."

Lời nói của thằng nhóc đó dừng lại một chút, bởi vì họng súng của Quân Nguyệt Nguyệt chĩa vào đầu nó. 

Người hai bên kéo nhau đỏ mắt cũng dừng lại, thằng nhóc thả tóc Nguyệt Nha ra, Từ Châu và Nguyệt Nha ôm nhau khóc, tất cả mọi người đều nhìn qua, hơn phân nửa đã biết có chuyện gì xảy ra. 

Quân Nguyệt Nguyệt cầm súng, lần lượt chĩa vào ba thằng nhóc kia, sau đó hỏi một cách bình tĩnh hòa nhã, "Đã có những ai, hoặc là mấy cậu đều có, ai bắt đầu trước, nói thử coi."

"Chị gái à, chị bỏ súng xuống trước đã, cô ấy!" Thằng nhóc vừa bị chĩa súng vào đầu, nói, "Là cô ấy dụ dỗ...A!"

Quân Nguyệt Nguyệt đập báng súng vào miệng, mũi nó tóe máu, trong đám người vây quanh có người phát ra tiếng kêu, thằng nhóc kêu vô cùng đau đớn, Nguyệt Nha lại run dữ dội hơn. 

Cô hỏi tiếp một câu khác, "Ai bắt đầu trước?"

Thằng nhóc dáng cao đứng ở giữa, nuốt ngụm nước miếng, nhìn mọi người sau đó gân cổ lên cãi, "Chú Hoài! Chú mặc kệ bọn tôi ư?!"

"Người đàn bà này điên rồi, chú lừa bọn tôi tới đây, chẳng lẽ lại đối xử với chúng tôi như vậy sao?!"

Quân Nguyệt Nguyệt đột nhiên cười, thằng nhãi này lại còn rất biết cách mô kích, quả nhiên có người mở miệng, giọng nói nghi ngờ truyền tới.

Mà cô quay đầu nhìn về phía Hoài Văn Trì, "Ông biết không? Chuyện này, nếu ông biết thì hoặc là mấy người cho dù là ai biết, căn cứ này không chào đón các người."

Hoài Văn Trì nào có biết chuyện này, lúc này lắc đầu, ông ta quyết định đoàn người nghỉ ngơi ở đâu, còn lại là tự do tụ tập, mấy đứa này là bạn họ, trong nhà vẫn còn một ông già... A, chính là người mắc bệnh tim đó. 

Nhưng ai biết lại xảy ra chuyện này chứ!

Mặt Hoài Văn Trì hoàn toàn sụp đổ, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn về phía ba thằng nhóc đó, sau cùng hỏi một đứa, "Cậu sao, có phần của cậu không?"

"Không có!" Chính là thằng nhóc mặt mũi bầm dập, run rẩy không kém Nguyệt Nha, ngẩng đầu lên nói, "Bọn họ ép tôi, nhưng tôi không! Là bọn họ, là bọn họ... Không liên quan tới tôi!"

Vừa nói lời này ra, thằng nhóc bên cạnh nó lập tức đạp nó một phát, "Mẹ nó chứ, chính mày đưa ra ý định! Không phải cô ấy là bạn gái mày à!"

Nguyệt Nha đã khóc đến sắp ngất, mắt Từ Châu đỏ sọng, đến lúc này coi như cũng hỏi rõ, Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Thế giới này đã sụp đổ rồi, đến bây giờ không có ngục giam cho mấy người ngồi, nhưng người như mấy người, không thể ở lại chỗ này,"

Quân Nguyệt Nguyệt chỉ về phía cầu treo vẫn chưa thu lại, "Cút, cả thảy ba người."

Tất cả mọi người không nói lời nào, ba thằng nhóc nhìn về phía cầu treo kia, vừa nãy lái xe tới đã có tang thi lảng vảng đuổi theo, chứ chưa nói đến bên kia còn cả mấy con đang chặn, bây giờ đi qua chỉ có chết!"

"Tôi không chạm vào cô ấy! Tôi không đi!" Thằng nhóc mặt mũi bầm dập nói, "Các người dựa vào cái gì chứ! Các người là cảnh sát hay thẩm phán, thế này là mấy người đang giết người!"

"Đúng đó!" Một thằng nhóc khác cũng kêu lên, "Con bé đó chính là đồ đê tiện, là nó dụ dỗ chúng tôi!"

"Hơn nữa cô dựa vào cái gì mà bảo chúng tôi cút, mấy người bắt chúng tôi tới chỗ này, bắt chúng tôi đi thì cũng phải đưa chúng tôi ra ngoài!"

"Là con bé đó đê tiện, không tin cô hỏi nó đi! Có phải là nó tự nguyện hay không! Mặc váy ngắn như vậy... nó đúng là đồ đê tiện!" Thằng nhóc vừa nãy bị Quân Nguyệt Nguyệt đánh báng súng kêu khàn cả giọng, hơn nữa còn muốn đưa tay túm Nguyệt Nha. 

Quân Nguyệt Nguyệt có thể kiềm chế đến bây giờ, thật sự đã đến giới hạn rồi, cô không thể nhịn được nữa, bỏ súng xuống, túm thằng nhóc vẫn còn la lối là Nguyệt Nha đê tiện, định xông lên đập cổ nó, tay dùng sức. 

"Rắc rắc---"

Xương cổ của nó trực tiếp bị Quân Nguyệt Nguyệt trực tiếp bóp nát, cổ và cả người nó mềm nhũn rũ xuống đất. 

"Đây mới là giết người," Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Lúc mấy người làm chuyện đó, không phải cứ cậy thế giới sụp đổ là không ai có thể dạy dỗ ư? Nếu đã biết trật tự thế giới sụp đổ, vậy thì giết người không phạm pháp cũng biết chứ?"

Quân Nguyệt Nguyệt buông tay ra, chỉ bên kia cầu, mở miệng, "Bây giờ hoặc là cút, hoặc là tôi tiễn mấy cậu một đoạn đường."

Trong hai thằng nhóc kia một đứa đã sợ són ra quần, nhưng vẫn đứng bất động tại chỗ, tất cả mọi người lùi lại đằng sau theo bản năng, nhất là những người mới tới kia. 

Lúc này Lịch Cách đứng ra, mở miệng nói, "Mấy người đi đi, chỗ này không nhận súc sinh."

Phương An Ngu vẫn luôn nhìn, vào lúc này đã chạy tới bên cạnh cô, kéo quần áo của mình, lau tay cho Quân Nguyệt Nguyệt, đối diện với tầm mắt mất khống chế của cô, kiên quyết kéo cô qua một bên.

Hai thằng nhóc vẫn không động đậy, vào lúc này cũng không dám phách lối, quỳ xuống khóc trời kêu đất để cầu xin tha thứ, nhìn qua Lịch Cách là người đưa ra quyết định cuối cùng, cho nên một đứa trong đó ôm đùi anh ấy, kết quả bị anh đá cho một cú suýt nữa hộc máu. 

Không được bao lâu thì bọn nó ý thức được rằng không có ai xin tha thứ giúp chúng, không ai đứng ra ngăn cản, nhưng đến bây giờ hiểu ra tự làm chuyện bậy bạ không thể sống thì đã muộn màng, đành bất đắc dĩ đi lên cầu treo. 

Bên kia cầu treo có một tang thi đang chờ, có điều lúc bọn nó đi được nửa đường thì nhóc Mập đã ấn thu cầu treo lại. 

Quân Nguyệt Nguyệt bị Phương An Ngu kéo đi về phía thôn nhỏ bên kia, cô không thấy hai thằng nhóc súc sinh không biết hối hận đã bị lật xuống núi, chỉ cảm thấy dạ dày cồn cào, như thể những cơn ác mộng âm u, lạnh lẽo trước kia tái diễn, cuối cùng cô hơi lảo đảo, ngay lúc sắp sửa ngã xuống đất thì được đôi bàn tay mềm mại, ấm áp như trước kéo lại. 

Cô ngã vào trong một lồ ng ngực dày rộng, Quân Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, dựa lên. 

-

Tác giả có lời muốn nói:

Phương An Ngu: Dọa chết dọa chết dọa chết, lúc cô ấy nói hai chữ ly hôn dọa chết bảo bối rồi.

Phương An Ngu: Có điều cô ấy nói, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi tôi, ha ha ha.