Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 110




Chuyện này chẳng lẽ cũng là… dị năng?

Nhưng mà đây là dị năng gì, dáng vẻ trước kia của cô nàng… Cơ Phỉ suy nghĩ một chút thì thấy gương mặt trong kính chiếu hậu từ từ biến đổi, cằm dài ra, khoé mắt kéo dài, cô lại đổi về khuôn mặt mũi khoan.

Cơ Phỉ: …

Xong rồi, nói không thất vọng là không thể nào, người khác biến dị đều là các kiểu có thể chống cự có thể đánh, đến lượt cô nàng là người đổi mặt.

Cô nàng xoay kính chiếu hậu trở về, nổ máy xe, lái về phía toà nhà..

Xe không có cách nào trực tiếp lái vào, cô nàng lại bắt đầu từng bước đi qua đi lại, may mà lúc này người tan rã thể lực đã khôi phục một chút, chí ít phụ cô một tay cũng có vài người

Đến khi đưa tất cả mọi người đi vào rồi ôm chăn từ trên tầng xuống, chia cho mọi người, Cơ Phỉ cũng đã hết hơi cạn sức, nằm bên cạnh Phương An Yến.

Khắp nơi vẫn còn thi thể tang thi, tất cả kính ở mặt bên toà nhà đều vỡ, đèn LED chỉ điểm đổ nát trong cơn mưa to, bị nước mưa làm vỡ vẫn còn sáng, trống rỗng lộ ra trong mưa gió, đèn chân không trong đại sảnh ảm đạm cả đêm không tắt. 

Tất cả mọi người gần như là ngất đi mà ngủ trong hoàn cảnh có thể nói là tồi tệ này, ngày mai sống chết vẫn không rõ như cũ, nhưng giờ phút này bọn họ cũng đã quấn chăn cho mình thật chặt, hận không thể ngăn cách mình với thế giới này, cầu xin một đêm này yên lặng.

Ông trời như thể nghe thấy sự cầu xin của bọn họ, sau khi tất cả mọi người ngủ say, rửa sạch tất cả xong thì mưa cũng ngừng, thế giới yên tĩnh hoàn toàn, người được bọc trong chiếc chăn ấm áp ngủ ngon một đêm.

Sáng ngày hôm sau, một nhóm người bị tỉnh vì lạnh mà một nhóm khác thì tỉnh vì đói.

Trải qua cả ngày chiến đấu với cường độ cao như hôm qua, tất cả mọi người đều lầm bẩm, có mấy người trực tiếp giống như Quân Nguyệt Nguyệt vậy, ngay ngày hôm qua trực tiếp bị k1ch thích sinh ra dị năng. 

Có điều đều là lên cấp biến dị sức mạnh và tốc độ, tổng thể mà nói vẫn là người bình thường tương đối nhiều. 

Lần lượt có người tỉnh lại, trải qua cả đêm nghĩ ngơi dưỡng sức tối qua, mấy người bị kiệt quệ dị năng cũng lục tục tỉnh lại. 

Sau khi Phương An Yến tỉnh lại, mở mắt ra nhìn người bên cạnh câu là Cơ Phỉ, ôm cô vào trong lòng một cái rồi nhắm hai mắt lại, Cơ Phỉ bị cậu siết eo nên tỉnh, thật ra thì người mệt mỏi nhất tối qua chính là Cơ Phỉ, nhưng cô nàng khôi phục sức lực cũng rất tốt, mà thực ra lúc trời còn chưa sáng đã tỉnh lại một lần, lặng lẽ xối xe một đêm, đến lúc chuẩn bị chút thức ăn đáp ứng nhu cầu cấp thiết cũng xách cả vào trong tòa nhà. 

Đêm qua đến cả sức lực bò lên giường mọi người cũng không có, cho nên mới ngủ trong đại sảnh cả một đêm, nhưng bây giờ bọn họ khôi phục một chút rồi, trên người đau mỏi dữ dội cũng đỡ nhau lên tầng tìm phòng rửa mặt. 

Được cái may là lúc này điện nước vẫn chưa bị cắt, coi như bọn họ vẫn rửa mặt thuận lợi, liên tiếp có người lên lầu, Phương An Yến ôm Cơ Phỉ, chợt cảm thấy gò mà được hôn một cái, cậu lộ ra nụ cười mở mắt ra thì thấy người mình ôm trong ngực là một người ngoại quốc bắp thịt cuồn cuộn, da đen thui, đang chõ mũi về phía cậu, định cong bờ môi to dày hôn lên miệng cậu. 

Ba hồn của Phương An Yến đều bị sợ rơi rớt ra, "Má ơi" một tiếng rồi lập tức vén chăn bật dậy thì bị con người cao đen ấy túm được cánh tay, lôi kéo lại ngồi xuống, sau đó người đàn ông có hình dáng thật sự khiến người ta khiếp sợ này, ngay trong ánh nhìn chăm chú lại hoảng sợ của Phương An Yến, ngũ quan sụp xuống thu nhỏ lại, khung xương xảy ra thay đổi một cách thần kì, cuối cùng đổi về lại hình dáng ban đầu của Cơ Phỉ. 

Phương An Yến hết hồn chưa bình tĩnh lại che trái tim nhỏ bé lại, nhìn Cơ Phỉ trong chốc lát sau đó không biết làm thế nào cười một cái, "Em thật là..."

Cơ Phỉ đối diện với ánh mắt của cậu, nói một cách chân thành, "Em nói chuyện nổ súng với anh trai anh, lúc ấy con ngươi anh ấy xám trắng, mặt cũng bị tróc ra, giống với những tang thi bên ngoài kia, em..."

"Anh biết," Phương An Yến quay đầu nhìn Phương An Ngu đang sán cùng một chỗ với Quân Nguyệt Nguyệt, vết thương trên mặt và cổ anh cũng chưa kịp xử lý, nhưng rõ ràng không có chuyển biến xấu, ngủ rất say, hít thở dài, anh không phải là một tang thi. 

"Em đoán đó là dị năng của anh ấy," Cơ Phỉ nói, "Biến thành tang thi, sau đó sẽ không sợ bị cắn nữa."

Phương An Yến gật đầu, "Chờ anh ấy tỉnh lại thì hỏi anh ấy là được."

Cậu yên lặng trong chốc lát rồi hỏi, "Anh thật sự muốn hỏi, nếu như lúc ấy em thấy người biến dị là anh, em cũng sẽ nổ súng phải không?"

Phương An Yến cười một tiếng, "Anh đã nghe em nói, nếu như các em làm nhiệm vụ bị thương quá nặng không cứu được, không mang được mà vẫn chưa chết thì đều là do đội trưởng tới giết, em..."

"Em sẽ." Cơ Phỉ nói, "Em sẽ gi ết chết bọn họ, sau đó nghĩ cách mang về, nếu như không mang về được toàn bộ, thì sẽ mang về một số."

Cơ Phỉ nói, "Mỗi một thành viên, khi còn sống đã viết chỗ muốn chết đi, khi làm lính đánh thuê qua lại bên bờ vực sống chết, bọn em sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ lẫn nhau đạt được nguyện vọng."

Phương An Yến gật đầu một cái, đến lúc chuẩn bị nói gì đó thì Cơ Phỉ lại tiếp tục nói, "Nếu như người biến dị là anh, em cũng sẽ nổ súng, sẽ gi ết chết anh."

Cậu đã đoán được, nhếch môi cười một cái, thật ra đây là biện pháp tốt nhất, như thế càng có lợi cho việc cứu người, như thế...

"Sau đó sẽ gi ết chết chính em." Cơ Phỉ nói khẽ.

Phương An Yến bỗng nhìn về phía cô nàng, trong mắt tràn ngập sự không thể in, nhưng ban nãy tìm cho mình những thứ lý do chó má, tất cả đều là nói xạo, anh vẫn muốn nghe lời khác bọt được nói ra từ miệng Cơ Phỉ, cái gì cũng được, miễn là không phải vì đại nghĩa. 

Cơ Phỉ đối diện với tầm mắt cậu, "Nhìn em như vậy làm gì? Mạng của anh là của em." Cơ Phỉ đứng dậy, đỡ Phương An Yến đi lên tầng, vừa đi vừa kề sát tai cậu nói, "Mạng của em, cũng là của anh."

Phương An Yến lâng lâng bị kéo lên lầu, vài lần vòng qua thi thể tang thi nằm lê lết trên đất, đi lên tầng rửa mặt, mà lý do Cơ Phỉ kéo cậu đi, là bởi vì cô nàng nhận ra Phương An Ngu và Quân Nguyệt Nguyệt đã tỉnh. 

Dĩ nhiên Lịch Cách và Quân Du cũng tỉnh lại rồi, anh ấy dìu Quân Du đứng dậy, định ôm cô áya lên lầu rửa mặt mà Quân Du lại không gật đầu, trực tiếp xắn ống quần lên đứng dậy, Lịch Cách lập tức thấy một đôi... chân sắt. 

Chân giả trước kia bị cô đặt qua một bên, nhưng từ vị trí bị cắt cụt hướng xuống, là một đôi chân giả cô tự đo chính mình mà làm, Quân Du thức tỉnh hệ thiết, nhờ vậy tối hôm qua cô mới có thể ngăn cản tang thi ở giây phút sau cùng. 

Da cô giống da của Lịch Cách có thể hóa đá, cũng có thể hóa sắt, cô thử một chút, dùng dị năng biến đổi ra chân sắt, hoàn toàn khít và hợp với cơ thể ban đầu của cô, thực sự giống như trời sinh cô đã có dáng dấp như vậy, mức độ linh hoạt cũng là một trăm phần trăm, ngoại trừ việc không có cảm giác, vừa lạnh vừa cứng ra. 

Hơn nữa Quân Du đi mấy bước, biểu diễn thử sự linh hoạt của nó, Lịch Cách có phần hậm hực thả tay xuống, "Thứ này vừa lạnh vừa nặng, dùng không nặng hả em?"

Quân Du lắc đầu, cảm xúc của cô chẳng lớn, trên mặt cũng không có ý cười, cũng không bởi vì cô có hai chân giống người bình thường, hay là có dấu hiệu hưng phấn bởi chân sắt của cô còn lợi hại hơn hai chân của người bình thường gì cả. 

Lịch Cách biết bởi vì chuyện gì, trước khi anh ấy hôn mê cũng thấy rõ mọi thứ, vì cứu anh, cô giết ông nội của mình. 

Cho dù ông cụ Quân đã biến thành tang thi, nhưng từ nhỏ Lịch Cách đã không có người thân, không biết người thân có ý nghĩa như thế nào, anh chỉ biết là, nếu Quân Du biến thành tang thi, chắc chắn anh sẽ không giết, còn có thể để cho cô cắn. 

Cho nên suy bụng ta ra bụng người, Lịch Cách cảm thấy Quân Du hẳn là sẽ khổ sở trong phút chốc không quan tâm đ ến cậu. 

Nhưng anh ấy mặt dày trời sinh, Quân Du đi lên lầu, lúc tìm chỗ rửa mặt, anh đuổi theo từ đằng sau tới, dắt tay cô, đã chuẩn bị xong việc bị hất ra nhưng Quân Du chỉ hơi dừng bước chân một chút, nghiêng đầu nhìn Lịch Cách, nhớ đến cảnh tối hôm qua anh cạn kiệt thể lực, suýt chút nữa biến thành tang thi trước mặt mình. 

Ngón tay cô thoáng cuộn tròn lại, không hất Lịch Cách ra, thậm chí còn nhẹ nhàng cầm lại, tiếp tục đi lên tầng. 

Lịch Cách trừng hai mắt đi theo sau lưng cô, nhìn bàn tay hai người đan chặt vào nhau, ánh mắt chớp rất nhanh mấy cái, sau đó đi bộ theo vào chỗ quẹo. 

Mọi người trong đại sảnh gần như đi hết, chỉ còn lại chăn ngổn ngang, Quân Nguyệt Nguyệt vẫn chưa đứng dậy mà chỉ dựa vào gối, lẳng lặng nhìn Phương An Ngu nằm đối diện cũng đang trợn tròn mắt giống cô. 

Hai tay anh vẫn bị trói, mà thực ra lúc đầu có nhét đồ trong miệng, vì đề phòng biến dị, nhưng tối qua trải qua hơn hai giờ, lúc Cơ Phỉ nhận thức được anh sẽ không biến dị, đã lấy đồ trên miệng anh xuống. 

Phương An Ngu chớp mắt, cứ thế đối diện với Quân Nguyệt Nguyệt rất lâu, tóc cô rối bời, hơi tung ra rơi xuống mặt, nhìn qua rất nhếch nhác, anh đợi một lúc rồi lặng lẽ giơ tay lên, duy trì tư thế bị trói như vậy, thay Quân Nguyệt Nguyệt sắp xếp lại phần tóc mai. 

Khi xác nhận được tất cả mọi người đều đã đi xa, Quân Nguyệt Nguyệt mới mở miệng, "Giỡn đủ chưa?"

Phương An Ngu giật giật môi, cô tiếp tục, "Anh cũng nhớ ra rồi có đúng không, nhưng anh..."

Lời nói của Quân Nguyệt Nguyệt khựng lại, một lát sau cô cắn môi một cái, nhấc người định đi thì bị Phương An Ngu kéo tay lại. 

Anh ngồi dưới đất, còn Quân Nguyệt Nguyệt đứng, hai tay anh bị trói, ngửa đầu nhìn cô, tóc anh rối hơn, lá cây lẫn ở bên trong như bị uốn cong mà mềm oặt y chang giẻ rách nằm trên đầu, nhìn miệng vết thương trên mặt vô cùng dọa người, lộ ra màu trắng, giống với chỗ bị cắn trên cổ, nhưng không có chuyển biến xấu, thậm chí cũng không bị sưng lên. 

Đôi mắt của anh vẫn trong suốt, sáng ngời như trước, từ dưới lên trên hàm chứa ý cầu khẩn nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, ngón tay níu lấy ngón tay út của cô, không dùng lực mạnh, nhưng với Quân Nguyệt Nguyệt thì vẫn hoàn toàn như trước đây không giãy ra được. 

Ngay ngày hôm qua, thậm chí cô còn suy nghĩ anh thật sự sắp biến thành tang thi thì cô cũng sẽ cùng anh làm một đôi dây thừng làm quỷ lang thang, vẫn luôn cùng nhau cho đến ngày thế giới mục nát ấy. 

Nhưng tận mắt nhìn thấy ánh mắt màu xám trắng của anh một lần nữa biến thành màu đen, nhìn tận mắt anh bị cặn lại không hề biến thành tang thi, Quân Nguyệt Nguyệt cũng nghĩ tới có phải anh thức tỉnh dị năng ở phương diện này hay không, nhưng cô từng trải qua một thế giới giống thế này, ngoại trừ tang thi cấp ba ra thì vốn không có kiểu dị năng này.  

Như vậy cũng chỉ còn lại một cách giải thích, anh đã nhớ lại tất cả, thế giới này là của anh, anh nhớ lại tất cả, vậy thì tất cả mọi người đều là con kiến hôi bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay. 

Quân Nguyệt Nguyệt thật sự rất muốn tức giận, cô muốn gào thét, muốn phun lửa về phía Phương An Ngu, muốn quay đầu bước đi, thậm chí muốn tách ra khỏi Phương An Ngu một trận. 

Nhưng khi cô đối diện với ánh mắt của anh, trong lòng lại vô thức mềm xuống, mềm đến rối tung rối mù, tưởng chừng như là nước xuôi theo cơ thể tí tách tí tách chảy xuống. 

Cô quá yêu anh, Phương An Yến biết quá rõ, anh cũng biết cô không cưỡng nổi dáng vẻ nào của anh nhất. 

Quân Nguyệt Nguyệt xách anh lên có phần thô bạo, dắt anh lên lầu, tìm được một phòng ở lầu ba, đồ đạc bên trong coi như cũng đầy đủ hết, nhìn qua là phòng làm việc của một hộ lý. 

Cô kéo anh vào, sức lực của cô bây giờ không thể so sánh với ngày thường trước đây nữa, một phát đã quăng Phương An Ngu nằm sấp trên bàn rồi, sau đó đè giọng rít lên, "Anh đã nhớ ra rồi, hận em, anh đùa giỡn em là được rồi, không vui thì anh làm gì em cũng được, tại sao anh lại biến thế giới thành cái dạng này, kéo theo nhiều người chịu tội như vậy chứ!"

Sau khi nói xong, cô thấy Phương An Ngu mò được một cái bút trên bàn, xoèn xoẹt nhanh chóng viết gì đó, sau đó giơ lên cho cô đọc. 

- -- Không phải anh biến thế giới thành như vậy mà là thế giới mất khống chế, anh mất đi năng lực kiểm soát, anh chỉ có thể đối đầu với một vài tang thi, lại còn bị biến thành dáng vẻ của chúng, anh không muốn kéo theo tất cả mọi người."

Quân Nguyệt Nguyệt nhận lấy sau đó nhìn một cái, đi tới bên cạnh bàn làm việc, rút một con dao rọc giấy trong ống bút, moi ra nửa đoạn ống tay áo trói hai tay Phương An Ngu. 

Nhìn anh chằm chằm, kỹ lưỡng một chốc, trong lòng đã tin tưởng hoàn toàn, có một người tí hon nhảy nhót lung tung nói --- Tui đã nói rồi mà! Bảo bối của tui không thể nào là ma quỷ được! Không thể nào vì mình không vui mà kéo nhiều người sa vào như vậy được!

Nhưng trên mặt vẫn giả bộ nghiêm túc, nghi ngờ nói, "Thật sự tất cả mọi thứ không phải là anh ư?"

Phương An Ngu lắc đầu, nhận lấy giấy tiếp tục viết --- Anh không có cách nào khống chế, anh cũng không biết tại sao có thể biến thành thế này.

Hai người cùng im lặng, nhưng lại không bình tĩnh, rất nhanh, bầu không khí lập tức được phủ một cách dày đặc những ký ức qua lại, những hỗn loạn cháy bỏng trước kia.

Quân Nguyệt Nguyệt tựa như một quả khinh khí cầu bị chọc thủng, khí thế ban nãy kéo Phương An Ngu vào không còn sót lại chút gì, tất cả trong lòng đều là con thảo nê mã (ngựa cỏ bùn) tí hon nhảy nhót lung tung vừa đi ị vừa đi tè. 

Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi, anh cũng nhớ ra rồi!

Cô có thể trắng trợn đi thân mật với Phương An Ngu không biết gì cả nhưng lại thật sự không dám đối mặt với Phương An Ngu đã nhớ về đời trước. 

Cô thực sự rất có lỗi với anh, làm tất cả chuyện xấu với anh, đánh anh, mắng anh, làm nhục anh, dẫn đến một người lương thiện như anh, cuối cùng chết không được tử tế, sau khi chết thế giới sụp đổ... 

Quân Nguyệt Nguyệt đã quyết định đời này bất kể thế giới bình thường hay là mạt thế cũng sẽ bồi thường cho anh gấp mười gấp trăm lần, để anh  trải qua một đời thanh thản, hạnh phúc, nhưng anh đột nhiên nhớ lại!

Không đúng, không phải đột nhiên, anh đã nhớ ra từ lâu rồi!

Thế giới là của anh, là vì anh mới có thể thay đổi, dù là mất khống chế hay là việc gì khác, lúc này đã chứng minh một chuyện, đó chính là những thứ từng có trước kia, đến bây giờ vẫn còn ảnh hưởng đến anh rất sâu...

Cũng là nói, anh vẫn còn hận cô. 

Quân Nguyệt Nguyệt đối diện với tầm mắt anh một lần nữa, lại bị phỏng đến mức nhanh chóng dời đi chỗ khác, lui về đằng sau vài bước dựa vào tường, cúi đầu xuống sợ đến mức không dám nói tiếp nữa. 

Phương An Ngu vẫn luôn nhìn về phía cô, thấy ánh mắt tránh né của cô thì trong lòng thật sự có hơi buồn cười. 

Anh đã tha thứ cho cô từ lâu, sau khi cô chết trong những năm ấy, một ngày lại một ngày nhớ nhung càng khắc sâu hơn quả thực khiến nỗi hận của anh sắc nét hơn, nhưng cũng làm anh yêu mãnh liệt hơn.

Anh đã tưởng tượng rất nhiều lần nếu như cô biết anh đã nhớ đến chuyện trước kia, liệu có thể không thích anh không đủ "sạch sẽ" hay không, so với thế giới sụp đổ, việc Phương An Ngu sợ hơn là, Quân Nguyệt Nguyệt sẽ không thích anh nữa. 

Anh lo lắng nên không dám nói thật, không dám nói chút xíu nào về chuyện mình có thể điều khiển tang thi, có thể lừa bịp người khác nói đây là dị năng, nhưng cô quá thông minh, lại từng trải qua một thế giới giống vậy, anh không lừa được cô. 

Cho nên mới dẫn đến cảnh tượng ngày hôm qua Cơ Phỉ tưởng rằng anh biến thành tang thi, trực tiếp dùng súng bắn anh.

Có điều Phương An Ngu cũng chưa quên, ngày hôm qua Quân Nguyệt Nguyệt không chịu buông anh ra, dáng vẻ cho dù anh biến thành tang thi cũng không chịu buông anh ra, nhìn thêm phản ứng của hôm nay, anh đoán là anh không cần phải lo lắng rằng Quân Nguyệt Nguyệt không thích mình. 

Ít nhất bây giờ không cần.

Vì vậy Phương An Ngu điều chỉnh nét mặt một chút, đ è xuống cảm xúc khác thường trong mắt, roèn roẹt ghi mấy chữ xuống. 

Sau đó yên lặng đi tới trước mặt Quân Nguyệt Nguyệt, đứng đối diện cô, nhìn cô, nhìn hai gò má cô dần dần ửng đỏ, kìm nén đến hít thở không thông, mau chóng ngẩng đầu nhìn anh một cái, mặt vô cùng khốn khổ, nói, "Phải không..."

Phương An Ngu đưa tờ giấy kia đến trước mặt cô, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn xong chỉ cảm thấy đầu óc hơi ong lên, còn tưởng rằng mình mù, dùng sức chớp mắt một cái rồi nhìn lại lần nữa, suýt chút nữa thì bất tỉnh tại chỗ. 

Phương An Ngu chỉ viết ba chữ. 

- -- Chia tay đi. 

Lời xin lỗi và một ngụm máu của Quân Nguyệt Nguyệt cùng mắc nghẹn trong cổ họng.