Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 106




Nếu là trước kia, loại chuyện này có lẽ là Quân Nguyệt Nguyệt đẩy Phương An Ngu, sau đó giải thích với anh là có người gõ cửa, nhưng bây giờ rõ ràng là Phương An Ngu cũng đã nghe được, có phần tức giận nện xuống giường, chọc cho cô không nhịn được cười lên.

Phương An Ngu hơi u oán nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, sự bất mãn trong mắt cũng tràn ra ngoài, cô đứng dậy, vỗ khuôn mặt anh một cái để an ủi rồi mang theo nụ cười đi mở cửa. 

Đứng ngoài cửa lại là Lịch Cách và Quân Du. 

Quân Nguyệt Nguyệt hơi kinh ngạc đang định mở miệng hỏi thì Quân Du đột nhiên đi lên trước ôm lấy cô, sau đó, sau đó mềm nhũn ra khóc thút thít. 

"Làm sao?" Quân Nguyệt Nguyệt ôm Quân Du nhìn về phía Lịch Cách, "Xảy ra chuyện gì?"

Phương An Ngu sửa sang lại mình rồi cũng từ trong nhà đi ra, đứng ở cửa nhìn Quân Du dựa vào trong ngực Quân Nguyệt Nguyệt khóc. 

Lịch Cách mở miệng, "Tìm được ông cụ Quân rồi, vài ngày trước không phải tôi nói có liên lạc với một đoàn lớn người may mắn còn sống sót ở bên ngoài sao, đồng ý cung cấp cho bọn họ căn cứ nương thân, để bọn họ đồng ý đi vào viện dưỡng lão tìm ông cụ Quân, vừa nãy gọi điện thoại tới nói, đã tìm được."

Quân Du nghe được câu này, hu hu khóc lớn tiếng hơn, Quân Nguyệt Nguyệt ôm cô ấy vỗ một cái, "Vậy không phải là tốt quá rồi ư, bảo bọn họ đưa ông nội tôi ra ngoài, chúng ta mở cầu treo đón bọn họ vào."

Vẻ mặt Lịch Cách hơi biến đổi một chút, nói, "Tìm được ông cụ Quân, nhưng mà... ông cụ đã không còn."

May là Quân Nguyệt Nguyệt và ông cụ Quân vẫn luôn không có tình cảm gì đó đáng nói, nhưng sau khi nghe, trong lòng cũng không nhịn được mà khó chịu nổi, cô yên lặng giây lát, hỏi, "Sao lại không còn?"

"Không phải là biến dị, cũng không bị cắn, ông cụ chết do bệnh ung thư, ra đi rất thanh thản, bên cạnh ông ấy vẫn luôn có một nhân viên y tế chăm sóc cho ông, ông cụ không phải chịu khổ." Lịch Cách nói, "Có điều lúc nhóm người kia định đưa di thể của ông cụ và nhân viên y tế còn sống kia về thì bị đám tang thi bao vây viện dưỡng lão, bây giờ chúng ta phải đi cứu bọn họ."

Quân Nguyệt Nguyệt ôm chặt Quân Du hơn chút, viền mắt cũng hơi ửng đỏ, thấp giọng dỗ dành, "Du Nhi, đừng khóc, chúng ta cùng đi đón ông nội về nhà nào."

Quân Du buồn bã vâng một tiếng, buông lỏng Quân Nguyệt Nguyệt rồi lại lao vào trong ngực Lịch Cách, anh ấy nói với Quân Nguyệt Nguyệt, "Cô chuẩn bị chút đi, tôi đi thông báo cho Phương An Yến và Cơ Phỉ, lần này đi ra ngoài tiện thể tìm người nhà của Tiểu Đinh, với cả bà chị bị bắn máu vào khóe miệng, qua hai giờ không sao, tôi đã thả người rồi."

Quân Nguyệt Nguyệt gật đầu, "Được, vậy mấy người đi báo Cơ Phỉ và Phương An Yến, chúng tôi sẽ tới nhanh chóng, tập hợp ở cầu treo của làng du lịch."

Sau khi Lịch Cách* và Quân Du đi, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Phương An Ngu, lần này đi ra ngoài cứu người bị bao vây, cô đã nghe nói về tiểu đội kia hai ngày trước rồi, trong đó cũng có hai người đã có dị năng, có thể sống sót ở bên ngoài nhiều ngày như vậy lại còn dám đi vào trong viện dưỡng lão tìm người đủ thấy họ cũng không phải là đám người ô hợp, thế mà bọn họ lại bị vây chặt ở trong viện dưỡng lão chứng minh số lượng tang thi chắc chắn là lớn, không khó tưởng tượng, lần này đi ra ngoài cực kỳ nguy hiểm. 

*Raw là Cơ Phỉ mà mình nghĩ tác giả lag vì Lịch Cách và Quân Du đến tìm nam chính, nữ chính sao lúc đi lại thành Cơ Phỉ và Quân Du được:)))

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn Phương An Ngu, giật giật môi, muốn bảo anh ở lại trong căn cứ, nơi này thức ăn nước uống dư thừa, bây giờ đã dọn dẹp xong tất cả tang thi, ở đây cũng rất an toàn, Quân Nguyệt Nguyệt vẫn không muốn để anh dính vào nguy hiểm. 

Nhưng dường như Phương An Ngu đã đoán được ý nghĩ của cô, trực tiếp tiến lên một bước, bắt được tay cô, lắc đầu một cái. 

Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Rất nguy hiểm."

Phương An Ngu cầm điện thoại ra gõ chữ --- Anh không thể rời xa em, nếu không sẽ chết.

Nếu anh nói anh lo lắng cho em, anh muốn đi, nguy hiểm cùng nhau gánh vác gì đó, Quân Nguyệt Nguyệt chắc chắn sẽ vẫn có ý định khuyên anh, nhưng anh nói như vậy lại liên tưởng đến mấy ngày nay mỗi lần cô cách Phương An Ngu quá xa, tách khỏi anh quá lâu, sau khi trở về anh luôn luôn rất đau đớn, lần trước còn hộc máu ngất đi, cô nghĩ đến chuyện này, mặc dù không biết là nguyên lý gì nhưng cô thật sự không dám thử nếu bản thân rời khỏi căn cứ, không về được trong chốc lát thì Phương An Ngu sẽ như thế nào. 

Vì vậy Quân Nguyệt Nguyệt bỏ suy nghĩ đó đi, quay sang bắt đầu thúc giục Phương An Ngu thay quần áo, mình thay quần áo, bắt đầu vũ trang đầy đủ. 

Không giống với đối phó với tang thi ở làng du lịch, trong làng du lịch bọn họ có thể chia nhóm xử lý, một ngày làm một chút với cả phân chia khu vực, chia đám tang thi giống như chia bánh ngọt vậy tách chúng ra, rồi tiêu diệt từng phần một. 

Nhưng đi ra bên ngoài lại khác, bọn họ không biết thành phố Bình Xuyên còn bao nhiêu người còn sống sót, ngày đó chỉ là đi ngang qua thành phố, trên đường đi số lượng lảng vảng cũng không phải số ít, mà vốn điều dưỡng của bệnh nhân và nhân viên y tế trong viện dưỡng lão cũng không ít, nếu như đám lảng vảng trên đường cũng bị hấp dẫn tới thì đó số lượng tương đối lớn. 

Đám Quân Nguyệt Nguyệt cũng không tìm được bao nhiêu người sống sót trong làng du lịch, bây giờ tính đi tính lại, mang theo tất cả những người có sức chiến đấu cũng mới có mấy chục người, nhưng bọn họ đi ra ngoài cũng không thể dẫn theo toàn bộ người có khả năng chiến đấu đượcc, vẫn phải giữ lại bên trong căn cứ một ít, tuy nói bọn họ đã dọn dẹp xong hết bên trong căn cứ nhưng khó đảm bảo không có cá lọt lưới. 

Hơn nữa sau khi bọn họ cứu người trở về, cũng cần người phụ mở cầu treo, thậm chí chuẩn bị kỹ càng cùng đi theo xe bọn họ qua cầu treo tới chiến đầu với tang thi. 

Quyết định cuối cùng là bọn họ mang phần lớn đàn ông có thể chiến đấu đi ra ngoài, còn nhóc Mập ở lại, Tiểu Đinh nghe nói bọn họ muốn đi tìm mấy người nhà của cậu ta, cũng không phải là không muốn đi theo, mặc dù vết thương trên đùi còn chưa nhanh nhẹn hẳn, khập khiễng nhưng cậu ta hành động lại không chậm hơn người khác. 

Mọi người đang tập hợp ở cửa ra của cầu treo, lái một chiếc xe tải lớn, trên đó mang theo một chút vật tư đáp ưng nhu cầu cần thiết. 

Giống như lúc tới, mấy người cũng ngồi bên trong xe, thực ra lúc này Quân Du không hề phù hợp để ra ngoài, chỉ là lần này đi đón ông cụ Quân trở về, tình cảm của cô ấy với ông cụ Quân là tốt nhất, từ khi cô biết tin ông cụ Quân đã mất thì cảm xúc vẫn sa sút, khóc đến mức mắt và gò má cũng đỏ bừng, dựa vào ghế xe nhìn chằm chằm bên ngoài, Lịch Cách cũng không dỗ cô quá. 

Đối diện với việc người thân qua đời, dù là lời nói an ủi kiểu gì đi chăng nữa, cũng sẽ trở nên cứng nhắc. 

Trong lòng Quân Nguyệt Nguyệt cũng không dễ chịu, có điều cô cũng chỉ đau đớn chút chút, mọi người đều rất im lặng, nhóc Mập kéo cửa chặn cầu treo di chuyển, bọn họ ở trong xe, nhìn ván cầu treo đang từ từ chầm chậm trải mở ra, trong lòng cũng không có gì chắc chắn với lần đi cứu này. 

Tang thi ở bên ngoài nhiều đến đếm không xuể, trước đó bọn họ chiến đấu cả buổi sáng, cũng không nghỉ dưỡng sức quá đàng hoàng, người nào cũng rất mệt mỏi, đều đang nắm chặt thời gian dựa vào nhau nghỉ ngơi. 

Toàn bộ cầu treo mở ra, Cơ Phỉ lái xe lên cầu treo, đi về phía thành phố Bình Xuyên. 

Vị trí của viện điều dưỡng không ở trung tâm thành phố Bình Xuyên, nhưng cũng không xa lắm, mọi người lái xe đi qua thành phố vắng lặng im lìm tràn ngập mùi hôi thối, tang thi lảng vảng trên đường nghe được tiếng xe chạy thì tang thi đi theo sau bọn họ, bởi vì tốc độ chậm chạp cho nên liên tục bị bỏ lại, không tạo nên quy mô gì, ngẫu nhiên có con bám thành xe không chịu buông đều bị người ngồi sau xe xử lý hết. 

Lái xe từ làng du lịch chạy thẳng tới bệnh viện viện điều dưỡng, bởi vì suốt đường đi luôn có tai nạn xe cộ liên hoàn chắn đường, nên tổng cộng mất nhiều hơn nửa tiếng, đến bên ngoài viện điều dưỡng, bọn họ đậu xe ở bên đường, mọi người đều nhìn quanh bên trong, nhưng trong đó hoàn toàn yên tĩnh, số tang thi lật bật bên trong sân này cũng ít, phần lớn là cụ già, vốn đi đứng cũng không linh hoat bao nhiêu, coi như không có lực sát thương gì. 

Lịch Cách có phần lo lắng nhìn Quân Du, sắc mặt cô đỏ khác thường, vào lúc này rõ ràng nhìn được ra là không phải khóc, cô đang sốt. 

Chẳng qua là không biết bởi vì cô nghe ông cụ Quân không còn nên bị đả kích, hoặc là cũng sắp biến dị. 

Nhưng không nói là cái nào thì bây giờ tình trạng này rõ ràng là không đúng lúc. 

Gọi được điện thoại, bên kia nghe máy, nhưng không biết vì sao tín hiệu cứ phát ra tiềng rẹt rẹt. 

"Chúng tôi đến rồi, mấy người ở chỗ nào?" Lịch Cách hỏi người bên kia. 

"Chúng tôi ở tầng thượng..." Đầu dây bên kia giọng nói đứt quãng, "Mấy người đi theo... chúng ta hai bên cùng nhau, mới có thể g iết chết tang thi tập hợp thành đám trong hành lang."

"Không nghe rõ, lặp lại một lần nữa." Lịch Cách có hơi khó khăn nói chuyện với bên kia một lúc lâu, lúc này mới nghe được rõ, bọn họ đã bị bao vây trên sân thượng, trong sân cũng không có mấy tang thi, nhưng trong tòa nhà rất nhiều tang thi, thành đám, hơn nữa hành động đám tang thi rất có quy luật, lúc nhào tới đánh nhau dường như là có tổ chức. 

"Trong tòa nhà có tang thi cấp hai?" Quân Nguyệt Nguyệt cau màu lại, Phương An Ngu ngồi bên cạnh cô nhắm hai mắt lại, sau khi cảm nhận một chút, không chỉ khiếp sợ với số lượng tang thi có trong tầng, hơn nữa tang thi cấp hai... không chỉ là một. 

Sao trong đây lại có thể có nhiều tang thi cấp hai như vậy?

Phương An Ngu mở mắt ra, khẩn trương túm tay Quân Nguyệt Nguyệt. 

"Bên kia nói chỗ bọn họ có một người dị năng hệ thủy, một người biến dị sức mạnh, một nửa số đồng đội cũng thất bại trong lầu, sáp nhập vào đám tang thi."

Vẻ mặt Lịch Cách thận trọng, "Dù có gặp chính diện đám có số lượng lớn hay không, đều là biện pháp không thể chọn nhất, nếu bọn họ ở trên sân thượng, tôi cho rằng chúng tôi đi vào, việc đầu tiên là đóng kín cửa vào của tòa nhà để ngăn cản tang thi ra ngoài."

"Thứ hai là dọn sạch tang thi lảng vảng trong sân, nghĩ cách để bọn chúng từ trên sân thượng xuống," Phương An Yến tiếp lời, nói, "Nếu như trong đó thật sự có tang thi cấp hai, chúng ta đi vào cũng sẽ bao vây."

"Tôi cảm thấy khả thi, chúng ta phải xác định một ranh giới cuối cùng mới có thể làm tiền đề cho việc tự vệ, tối đa khả năng cứu người trên sân thượng nhất." Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Sau khi đi vào cửa không cần đóng chặt quá, giữ tang thi bên ngoài không vào là được rồi, chúng ta phải đề phòng ngộ nhỡ, đảm bảo đúng tiền đề không đủ lực lượng vẫn có khả năng lái xe xông ra."

Mọi người thương lượng xong kế hoạch rồi lại liên lạc xong với người ở trong tòa nhà, nói biện pháp đến cứu của bên đây, bên kia cũng đồng ý, tầng cao nhất là tầng bảy, cạnh tầng có thang ngoài, chỉ có điều đã rất lâu năm rồi, đã rỉ, đinh ốc cũng bị long ra, bên dưới còn bị gãy một đoạn, nhất định phải dựa vào dây thừng hoặc nhưng hạ những thứ khác xuống một đoạn, nếu không cho dù là nhảy lên thùng xe cũng vẫn mới có độ cao bằng hai tầng. 

Mà bây giờ bọn họ cũng không có biện pháp khác, để đám người bị kẹt trên kia tìm cái thang có thể hạ một nửa làm đệm, bên này bọn họ cũng xử lý đám tang thi theo sau quanh xe, xuống xe mở cửa viện điều dưỡng ra. 

Xe chạy vào, mặt Quân Du đỏ bừng, mắt ngân ngấn nước mắt, nhìn lên tầng chót của viện điều dưỡng, Phương An Ngu nhìn qua rất khẩn trương, lần này anh thật sự không chắc, mồ hôi trán cũng chảy xuống, ban nãy anh đã ban nãy anh định thử đối kháng với tang thi trên lầu, một hai con thì còn đươc, nhưng trong tòa nhà có tổng cộng năm tang thi cấp hai, anh không có cách nào để ý toàn bộ, vả lại anh cũng không thể đồng thời tổ chức hành động của tất cả tang thi bên trong. 

Anh nắm tay Quân Nguyệt Nguyệt càng lúc càng chặt, anh biết nhóm này sẽ đến, không chỉ là vì thi thể của ông cụ Quân ở đây, nguyên nhân lớn hơn là bọn họ nhận được lời cầu cứu của người bị kẹt lại. 

Phương An Ngu rất vui mừng vì bên cạnh anh có những người này, không vì mạt thế tới mà chỉ lo cho mình, mặc dù dọc đường vẫn có chọn lọc nhưng mọi người có thể nói một tiếng không thẹn với lương tâm, người còn sống dù gì cũng phải giữ lại chút nhân tính, nếu không làm sao có thể coi là còn sống chứ?

Anh nghe bọn họ cùng nhau nói lúc họp, muốn thành lập một căn cứ cho người sống sót, căn cứ của người còn sống, tất nhiên không thể nào chỉ có mấy chục người, sau này bọn họ sẽ còn vô số lần ra ngoài cứu người, nói cho cùng loài người là động vật quần cư*, làng du lịch ngăn cách với đời hơn nữa thì cuối cùng vẫn phải đối mặt với thế giới bên ngoài. 

*Quần cư: Sống tụ tập 

Cho nên anh cũng không vì nhiều hơn mấy tang thi cấp hai mà nói ra tình hình thực tế khiến mọi người bị dọa lùi bước, thứ nhất vẫn chưa tới thời điểm phải lộ mình, thứ hai, dù có bao nhiêu tang thi bao nhiêu hoàn cảnh nguy hiểm gay gắt đi nữa, anh cũng sẽ cùng mọi người đối mặt. 

Phương An Ngu chỉ cầm di động, do dự nhiều lần sau đó gõ một hàng chữ cho Quân Nguyệt Nguyệt xem

- -- Nhất định phải cẩn thận, em biết anh yêu em rồi chứ? 

Quân Nguyệt Nguyệt xuống xe trước, nhìn Phương An Ngu gõ chữ, cô nghĩ anh sẽ dặn cô cẩn thận, nhưng không ngờ vào lúc này anh sẽ vào lúc này, đột ngột thổ lộ.

Động tác của cô dừng lại một chút, nhìn về phía Phương An Ngu cười một tiếng, “Em biết, em cũng yêu anh.”

Nhưng Phương An Ngu lắc đầu, xoá đi rồi lại gõ chữ tiếp --- Em không biết, anh yêu em nhiều hơn em tưởng tượng.

Mặc dù bây giờ quả thực không phải lúc sợ hãi, nhưng Quân Nguyệt Nguyệt cảm giác vì những lời này mà trái tim được một dòng nước ấm bọc lấy, nếu như không phải cửa này mà là hai người đang ở nhà, cô nhất định phải đào ra gốc rễ vấn đề, hỏi cho rõ một chút rốt cuộc Phương An Ngu yêu cô bao nhiêu.

Nhưng cô phải gấp rút đi xuống cùng mọi người tiêu diệt tang thi lảng vảng trong sân, đóng kín cửa phòng toà nhà cao tầng đề phòng đám tang thi ở bên trong đi ra, cũng chỉ có thể nhanh chóng kéo cổ Phương An Ngu hôn một cái, nói, “Em cũng yêu anh nhiều hơn anh tưởng tượng vậy.”

Sau đó mặc cho tim mình đập điên cuồng trong sợ hãi, mang theo nụ cười nhảy xuống xe.

Mạt thế có gì đáng sợ chứ? Đời này cái gì cô cũng có rồi.

Phương An Ngu nhìn bóng lưng của Quân Nguyệt Nguyệt, ngồi trong xe nhắm mắt lại, Quân Du ngồi bên cạnh hít thở rất dồn dập, cô sốt cao dữ dội, sốt tới mức hốc mắt và hơi thở cũng giống như lửa cháy.

Mắt cô ấy đã không mở ra được nữa, đầu óc ong ong ầm ầm trời đất quay cuồng, nhưng vẫn cố chấp nhìn lên trên.