Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 3 - Chương 92




Trans: Trôi

Mỗi doanh trại trong sáu doanh trại của con người trong phạm vi hơi thở của tòa thành, Chi Giang đều có một phiên chợ lớn và một phiên chợ nhỏ, với quy mô tương tự như những chợ bán đồ cũ ở các phường khác nhau trước tận thế.

Trên đường đến phiên chợ lớn được cắm vào vài cột điện, cột điện được kết nối với màn hình điện tử, nội dung được phát đi phát lại dưới bầu trời tối tăm mù mịt.

“Những việc cần chú ý và tips trồng ngô…”

“Cách bó bù nhìn để xua đuổi lũ chim chóc…”

“Phải treo biển báo bên cạnh những cây có phun thuốc trừ sâu, để tránh người khác đi ngang qua hái ăn vào sẽ dẫn đến sự hy sinh không đáng có…”

“Các vết thương phải được băng bó nhanh chóng, chính xác, nhẹ nhàng và chắc chắn…”

Trên eo Ninh Như Dã treo một chiếc loa, anh ta đang nghĩ về lần gặp Thành Quyến Giả của Hoa Đình kia. Sau khi xuất hiện một lần rồi cô cũng chẳng xuất hiện lần nào nữa, tại sao vậy chứ?

Những người ở doanh trại số hai thấy anh ta đi tới liền thân thiết gọi “Tiểu Ninh” rồi “Anh Ninh” tới tấp. Anh ta lập tức nở ngay một nụ cười thương mại che đi gương mặt mày chau mặt ủ, khiến mọi người khi gặp anh ta đều cảm thấy an tâm.

Tận đáy lòng Ninh Như Dã cảm thấy rất sầu. Anh ta đã nghe ngóng thử rồi, giá trị đóng góp lần này của doanh trại số hai không đủ, cho nên không thể luân phiên vào trong phạm vi hơi thở tòa thành ở.   

Nếu là bình thường dưới sự che chở của màn sương mù thì bọn họ cứ tránh né ma quỷ là được rồi, nhưng không lâu sau đó, với số lượng ma quỷ tăng lên mỗi năm sẽ phải hy sinh rất nhiều người.

Với tư cách trưởng doanh trại phụ trách nơi này, Ninh Như Dã hy vọng mọi người trong doanh trại đều có thể sống sót qua tận thế. Anh ta hiểu Kỷ Lạc Thần và Chi Giang đã cố hết sức để bảo vệ cho tất cả mọi người, nhưng thực tế thì khả năng có hạn, mọi người đều hiểu sự vất vả của hai người họ.

Năm đó cũng có người không phục, trong doanh trại số hai xuất hiện một tên kỳ quặc. Hắn xúi giục những người trong doanh trại của mình và cả doanh trại khác đi cướp đoạt vật tư mà Kỷ Lạc Thần đã bí mật giấu đi, sau đó thành lập nên một doanh trại khác, không cần phải nhìn sắc mặt của hắn để hành động.

Chuyện lần đó gây nên nhốn nháo rất lớn, chỉ nghe nói sau đó mấy người phụ trách các doanh trại đó đều bị thay đổi, rất nhiều người đã bị đuổi khỏi doanh trại. Chi Giang còn sòng phẳng hơn, cô ấy thu nhỏ lại phạm vi của hơi thở tòa thành, chỉ những người nào ngoan ngoãn nghe lời mới có thể đi vào để sống những ngày tháng bình yên.

Đương nhiên đây chỉ là nghe nói thôi, Ninh Như Dã chưa từng được trải nghiệm bao giờ, sau này anh ta mới đến Chi Giang. Trước đây anh ta luôn đi theo một nhóm người lang thang, sống một cách miễn cưỡng. Sau khi được nhóm tìm kiếm và cứu hộ của Chi Giang cứu, anh ta liền ôm lòng biết ơn mà sống ở đây.

Nhưng rốt cuộc do anh ta đến quá muộn, cho nên không thể trở thành người thân tín của Kỷ Lạc Thần như những trưởng doanh trại khác. Họ được tham gia thảo luận những vấn đề quan trọng hơn, liên quan đến sự phát triển tòa thành và bí mật về ý thức tòa thành.

“Ầm!”

Tiếng vang cực lớn kia đã kéo Ninh Như Dã khỏi dòng suy nghĩ, anh ta tìm thấy nơi phát ra âm thanh, đó là màn hình điện tử ở cách anh ta không xa.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà Ninh Như Dã đã giống với những người đang đứng lặng im, không rời được bước chân, cũng không chuyển nổi tầm mắt bên cạnh màn hình điện tử.

Hóa ra đây là một bộ phim tuyên truyền về tòa thành – Phim tuyên truyền tòa thành Hoa Đình.

Tiêu đề phim đã nêu rõ rằng tất cả nội dung trong phim đều được quay một cách chân thật, không hề có bất kỳ cảnh quay mượn tạo ảo ảnh thị giác hoặc cố tình phóng đại hoa mỹ nào cả.

Bọn họ dừng lại bước chân vì tòa thành trên màn hình kia…

Đó là một tòa thành trên không.

Thứ khổng lồ ấy trôi nổi trên không bất chấp cả định luật trọng lực, bầu bạn bên trời xanh mây trắng, vô số dây leo rủ xuống như những dải ruy băng tạo thêm sắc thái tự nhiên và hoang dã cho toàn bộ tòa thành. Trong đó còn có các tòa nhà đủ kiểu và quái vật khổng lồ bằng sắt thép mọc lên từ rừng rậm.

Một cảnh quay từ xa, bên dưới là đống hoang tàn tuyệt vọng và hoang vắng đìu hiu của tòa thành, bên trên là sự hy vọng tràn đầy sắc thái bí ẩn kết bạn hướng về phía ánh mặt trời.

Ninh Như Dã không được đọc sách nhiều, anh ta nhìn tòa thành kia mà trong lòng chỉ chớp nháy hai chữ…

Vãi thiệt!

Đoạn phim trên màn hình điện tử tiếp tục phát.

Gì mà có bao nhiêu mẫu ruộng mới được khai phá, hạt lúa là giống gen được cải tiến từ trước tận thế đang phát triển mạnh; gì mà người dân toàn là nhân tài tiềm ẩn, người huấn luyện động vật, võ sĩ, tay đua và kiến trúc sư giỏi ở Hoa Đình đều có đủ cả; mọi người sống trong những tòa nhà lớn như đại trạch viện cổ xưa, không thích phong cách cổ xưa thì vẫn còn phong cách hiện đại, phong cách punk, phong cách thời trung cổ, muốn phong cách nào có phong cách nấy.

Những điểm ảnh* trên màn hình điện tử này rất lớn, hình ảnh không rõ lắm, nhưng cũng không cản nổi mọi người trong doanh trại xem một cách say sưa thích thú.

(*Pixel: Trong tạo ảnh kỹ thuật số, một pixel hay một điểm ảnh là một điểm vật lý trong một hình ảnh raster, hoặc một khối màu rất nhỏ và là đơn vị cơ bản nhất để tạo nên một bức ảnh kỹ thuật số.)

Ninh Như Dã còn dứt khoát hơn, anh ta lấy cái ghế đẩu hay mang theo bên mình ra rồi ngồi xuống. Những người khác cũng học theo, chia nhau hạt dưa vừa xem vừa cắn.

“Trong tận thế mà còn dùng trâu và máy cày để cày ruộng à? Dây leo của ý thức tòa thành dạy bạn cách cày đất gieo hạt thần tốc, anh em nhà gấu sẽ cho bạn thấy ý nghĩa thật sự của việc chung sống hòa thuận giữa con người và động vật.”

Không thể không thừa nhận rằng Kỷ Lạc Thần hiểu rất rõ tính cách của những người dân sống ở Chi Giang, họ không bị tận thế uy hiếp, chỉ có những thứ mới lạ mới có thể thu hút được ánh nhìn của họ.

Đương nhiên là người Chi Giang cũng không phải đồ ngốc, thứ quan trọng nhất ở tận thế chính là sự an toàn.

Khung cảnh trên màn hình điện tử chuyển một phát từ ban ngày sang ban đêm, soạt một tiếng, một cái đầu vỡ nát của ma quỷ được phóng to và làm mờ dán chặt vào ống kính.

Ninh Như Dã sợ đến nỗi run lên, làm rơi vãi hạt và vỏ dưa đầy ra đất. Đã lâu lắm rồi anh ta chưa được thấy một con ma quỷ khủng bố có tính công kích lớn đến vậy.

Cảnh trên đoạn phim được kéo ra xa, những con ma quỷ đó hóa ra là ma quỷ ở phần dưới của tòa thành, số lượng dày đặc, người Chi Giang nhìn mà đơ hết cả ra.

Ninh Như Dã cũng vậy, anh ta lẩm bẩm nói: “Ngoan nào, dân ở Hoa Đình ít chắc là do bị quỷ ăn hết rồi.”

Một nơi thế này ai mà dám tới chứ!

Tiếp đó, hình ảnh lại thay đổi, rõ ràng là đang ban đêm, nhưng trong tòa thành lại yên tĩnh và không hề có tí âm thanh của tên ma quỷ nào.

“Vị trí mà Hoa Đình tọa lạc, rất ít ma quỷ có thể đến được. Mà Hoa Đình còn có thể mở rộng phạm vi của hơi thở tòa thành hơn nữa, so với an toàn còn an toàn hơn.”

“Hoa Đình hiện đang có dân số khan hiếm và đang cần gấp nhân tài để xây dựng tòa thành, vậy nên họ sẽ tuyển dụng những người tài đức ở Chi Giang chúng ta. Trong thời tận thế khó khăn, mọi người hãy giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta đến đó giúp đỡ Hoa Đình cũng là đang giúp đỡ chính chúng ta.”

Hai mắt Ninh Như Dã đột nhiên sáng lên, nếu như tòa thành được xây dựng vào thời kỳ đầu với sự góp sức của nhiều người, thì ở thời kỳ sau sẽ rất được ngưỡng mộ nhỉ?

Anh ta nghe thấy những người khác cũng đang rục rịch ngóc đầu dậy, nhiệt tình dâng trào.

Nhưng ai ngờ rằng đoạn cuối phim như một gáo nước lạnh tạt thẳng xuống.

Ở một nơi cách Hoa Đình không xa có một vực sâu thăm thẳm, đó là nơi ma quỷ được sinh ra.

Điều này tương đương với một quả bom hẹn giờ được giấu dưới Hoa Đình…

Đoạn phim có nói thêm rằng Hoa Đình có thể di chuyển, nhưng di chuyển thì phải mất lượng lớn năng lượng tòa thành, vì vậy cần một nguồn nhân lực giúp xây dựng tòa thành, sau này sẽ rời khỏi nơi đó thôi.

Bao gồm cả cuộc tấn công của ma quỷ mà sắp tới Chi Giang sẽ gặp phải, trong đoạn phim cũng đã giải thích rõ ràng như những gì mọi người đã làm.

Ninh Như Dã đang do dự, bất kể là ở Chi Giang hay Hoa Đình đều đang tồn tại nguy hiểm.

Anh ta liếc nhìn những người khác, sắc mặt của những người xem xong đoạn phim tuyên truyền của Hoa Đình đều không giống nhau. Người thì háo hức muốn thử đến nỗi gần như là muốn tìm anh ta để báo danh ngay lập tức, người thì bĩu môi không hề hứng thú với việc rời khỏi Chi Giang, cũng có người đang do dự như anh ta vậy.

Ninh Như Dã cân nhắc một hồi, anh ta muốn đến Hoa Đình hơn. Nhưng mà… anh ta là người chịu trách nhiệm của khu doanh trại số hai, đã chăm sóc doanh trại này được ba năm và đã nhận được sự tin tưởng của mọi người, anh ta không thể bỏ mặc mọi người trước khi luân phiên vào ở trong hơi thở tòa thành được.

Ninh Như Dã suy đi nghĩ lại, đứng dậy rồi ngồi lên xe điện, bắt đầu đi sâu vào trong sương mù.

*

Đoạn phim tuyên truyền của Kỷ Lạc Thần rất có tác dụng, hoặc nói cách khác là mạch não của người Chi Giang dưới sự lãnh đạo của anh ta dường như không còn giống với người bình thường nữa, có không ít người đến báo danh để đến Hoa Đình.

Kỷ Lạc Thần hỏi Vân Sâm rằng cô có muốn chọn lựa người không.

Sau khi gặp người của Hoa Đình, anh ta phát hiện rằng dân số ở Hoa Đình tuy ít, nhưng người nào người nấy toàn là nhân tài, nên anh ta tưởng rằng yêu cầu của Hoa Đình và Vân Sâm đối với những người gia nhập tòa thành rất cao.

Kỷ Lạc Thần lắc đầu, trước đây Chi Giang bọn họ xấu đẹp gì cũng được cả.

Vân Sâm và Tòa Thành Nát làm gì có yêu cầu gì với con người, chỉ cần không phải người lòng dạ nham hiểm tội ác tày trời thì bọn họ đều chấp nhận hết.

“Không cần đâu…” Vân Sâm nghĩ đến đây, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô nói: “Hay là để tôi nhìn một chút đã.”

Cô tháo găng tay xuống, khẽ đeo nhẫn vào, rồi lại đeo găng tay lên.

Lúc trước khi chú Vĩnh Phúc nói về chuyện của Hạ Phong Niên, chú ấy đã đề cập rằng Hạ Phong Niên có thể phân biệt sự “tốt xấu” giữa những người khác nhau, như khi các ý thức tòa thành chọn Thành Quyến Giả của mình vậy.

Kỷ Lạc Thần bảo những người báo danh đến một tòa nhà, chỉ cần điền thông tin cá nhân của họ là được, sau đó để Vân Sâm tự xem xét.

Sau khi Vân Sâm đeo nhẫn lên, thoạt nhìn con người không có phản ứng gì, nhưng khi cô điều động năng lượng thì cô sẽ có thể cảm nhận được dòng năng lượng bên trong con người ngay.

Khác với sự thuần khiết của đá năng lượng, năng lượng của con người trộn lẫn rất nhiều thứ.

Vân Sâm bước vào tòa nhà, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, cô liền cầm một tờ thông tin cá nhân của một người lên.

Là một người phụ nữ trung niên tên Cố Chiêu Đệ, khuôn mặt hiền lành. Bà ta nhìn vào mắt cô, ôn tồn nói: “Con xinh xắn lắm, trông con cũng trạc tuổi con cô. Khi nhìn thấy con, cô lại không kiềm được mà nhớ về người con gái đã mất của mình.”

Bà ta đưa tay cầm góc áo lau đi nước mắt.

Vân Sâm cảm nhận được sự ác ý, liền đặt tờ thông tin xuống rồi xem người tiếp theo.

Nếu là người cô nhìn trúng, cô sẽ cầm tờ thông tin của người đó trong tay.

Nguồn năng lượng của một số người ở đây khiến người khác cảm thấy thoải mái, kiểu năng lượng của Thành Quyến Giả như Kỷ Lạc Thần cũng khiến người khác cảm thấy yên tâm. Nhưng năng lượng của một số người lại tràn đầy sự ác ý, chỉ cần nhìn một thoáng thôi đã khiến người khác kinh hoàng khiếp sợ. Nhưng lại càng có nhiều nguồn năng lượng mà khó kết luận được là xấu hay tốt.

Kỷ Lạc Thần đứng bên cạnh nhìn cô, mỗi một người dân ở Chi Giang trong mắt anh ta đều là người tốt, ít nhất thì ngoài mặt mọi người đều hòa thuận với nhau.

Anh ta rất tò mò về mắt chọn người của Vân Sâm, ở đây có tận mấy người nổi tiếng ở các doanh trại nhưng cô không chọn, lại đi chọn những tên nổi tiếng là hung thần ác sát ở các doanh trại, những người đó cũng không phải tốt lành gì cho cam, lại có lúc một phát chọn trúng tận mấy nhân tài.

Kỷ Lạc Thần nhỏ giọng cảm khái: “Mắt nhìn người của em đây lúc linh lúc không linh, vẫn nên luyện tập nhiều.”

Chi Giang nói riêng với anh ta: “Anh mới là người nên luyện mắt đấy, mắt nhìn của Vân Sâm độc hơn anh nhiều. Anh tưởng Cố Chiêu Đệ là người tốt à?”

Kỷ Lạc Thần chọn một lầu không có người, từ trên cao nhìn xuống tình hình bên dưới, trao đổi với Chi Giang: “Dì Cố không phải người tốt sao, dì ấy luôn nghĩ cho mọi người mà, cho dù là làm việc gì cũng nghĩ đến người con gái quá cố của mình.”

Chi Giang khinh thường nói: “Nghĩ cho mọi người là vì bà ta đang giành lấy lợi ích cho mình, lấy con gái ra nói là để khiến người khác đồng tình thôi. Khi bị uy hiếp về mặt đạo đức thì những con người trong lòng mang nguyên tắc như vậy, sẽ giành hết những tài nguyên tốt cho mình.”

Cô ấy ngừng một chút rồi nói tiếp: “Anh biết con gái của bà ta chết thế nào không? Bà ta đã làm thế nào để sống yên ổn trong đội lang thang rồi đến được đây không? Bà ta đã chủ động đem con gái mình làm công cụ lấy lòng bọn đàn ông trong đội, rồi bị bọn nó chơi đến chết… Chính miệng bà ta nói với những người thân thiết của mình đấy.”

Kỷ Lạc Thần sửng sốt không nói nên lời: “Không ai nói với tôi rằng dì Cố lại là người như vậy hết, cô cũng chưa từng nói cho tôi biết.”

Chi Giang nói: “Nói rồi thì còn thế nào được đây… Tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, cùng là người mọc được một đôi mắt, thế nhưng Hoa Đình lại biết nhìn người hơn anh nhiều.”

Kỷ Lạc Thần ngập ngừng một hồi rồi mới nói: “Bây giờ tôi chỉ tin tưởng… những con người mà cô nói có thể tin.”

Chi Giang thở dài, cô ấy không trách Kỷ Lạc Thần, khi đó cô ấy cũng chẳng hề nghi ngờ bà ta gì cả.

Chi Giang nhìn món quà mà Trà Phủ đã nhờ Vân Sâm chuyển hộ. Cô ấy suy nghĩ một lát rồi dùng năng lượng tòa thành mở hộp gỗ ra, bên trong là một chuỗi ngọc Phật và một tượng bằng ngọc.

Tượng bằng ngọc trông như một ngọn đồi, không phải là một tác phẩm hoàn chỉnh, trên đó chỉ tạc bốn hình người.

Chi Giang chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay hình người của mình. Cô ấy trên tượng ngọc đang nhéo mặt hai anh em Trà Phủ, hai anh em họ thì quỳ trên đất van xin.  Hoa Đình ở bên cạnh thì đang giơ gương thưởng thức vẻ đẹp trai của mình, đồng thời hóng chuyện.

Bức thư.

[Có bị ai bắt nạt không? Chúng tôi và Hoa Đình đều ở bên cô, còn có ai có quan hệ tốt hơn ba người chúng tôi chứ, có chuyện gì thì phải nói với chúng tôi đấy…]

[Nhưng mà tính tình cô cũng kỳ quá rồi đó, mới lần đầu gặp đã mắng người ta, cũng may hai chúng tôi không giận cô đấy. Tặng cô một chuỗi ngọc Phật tịnh tâm lại, sau này không được mắng chúng tôi nữa!]

Trong phòng của Kỷ Lạc Thần, một cánh cửa két sắt chiếm cả một mặt tường đột ngột mở ra, một nguồn năng lượng vô hình đẩy lại chiếc hộp gỗ vào cửa.

Chi Giang: “Vân Sâm sắp chọn xong rồi, anh mau xuống đi.”

Kỷ Lạc Thần ngạc nhiên nói: “Tâm trạng cô ổn không?”

Chi Giang không trả lời anh ta.

Khi Kỷ Lạc Thần xuống lầu. Vân Sâm đã cầm tờ thông tin cuối cùng lên, cô đưa chồng giấy đã xem xong cho anh ta rồi nói: “Tôi đưa những người này đi hết được không?”

Kỷ Lạc Thần nói: “Đương nhiên là được.”

Vân Sâm và anh ta cùng bước ra ngoài. Đi được nửa đường, họ đã nhìn thấy Ninh Như Dã đang ngồi sau chiếc xe điện ba bánh.

Kỷ Lạc Thần hỏi: “Đến báo danh sao, đã chọn xong hết rồi.”

“Cái gì?” Ninh Như Dã đúng lúc siêu ngầu lòi chống một tay nhảy từ trên con xe ba bánh xuống thì nghe nói Hoa Đình đã chọn xong hết rồi, anh ta liền trượt chân một cái.

“Rầm…”

Vân Sâm bàng hoàng nhìn người thanh niên đang quỳ kia, thế mà lại có người muốn đến Hoa Đình thế cơ à?

Kỷ Lạc Thần uyển chuyển khuyên nhủ: “Tiểu Ninh à, chỉ là mới chọn xong phần của hôm nay thôi, ngày mai vẫn còn báo danh được mà, cậu cần gì kích động đến thế.”

Ninh Như Dã: “…”