Gã Chó Má - Tô Mã Lệ

Chương 83: Trung Thu




Kiều Khương tắm rửa xong đi ra, Trương Đông Đao lo lắng sốt ruột kéo cô vào trong phòng: 

"Sao lại thế này? Sắc mặt dì Lan kém quá, có phải kết quả kiểm tra không tốt phải không?"

"Đổi thuốc, u lớn hơn rồi." Kiều Khương ném khăn lông lau tóc sang một bên, cầm gói thuốc trên bàn, rút ra một điếu ngậm trong miệng.

"Hả? vậy sao lại xuất viện?" Trương Đông Đao sốt ruột nói.

Kiều Khương tìm không thấy bật lửa đâu, cau mày véo gãy điếu thuốc, vân vê trong tay, cô tìm khăn giấy lau tay, vừa lau từng ngón vừa nói: "Mẹ tớ muốn về ăn tết Trung Thu."

Trương Đông Đao nhất thời không nói được gì, không tìm được từ thích hợp để an ủi Kiều Khương.

Thời gian tử vong của Cao Kim Lan bây giờ chỉ còn đếm ngược, Kiều Khương liều mạng muốn cứu bà, nhưng thái độ của bà lại mặc kệ cho số phận, hiện giờ người đau khổ nhất là Kiều Khương, nhưng trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ là ánh mắt rũ xuống, vừa nhìn đã biết, chắc vài đêm rồi không ngủ.

"Máy tính của cậu tớ mang đến rồi." Trương Đông Đao do dự nói:

"Trước khi đi tớ gặp Yến Chiêu, anh ấy hỏi cậu ở đâu, nhắn tin gọi điện cậu không trả lời, nếu không cậu nhắn tin cho anh ấy đi, nhìn rất lo lắng cho cậu."

Kiều Khương không cho ai đến thăm Cao Kim Lan. Ngay cả Đông Đao cũng không biết bà nằm ở phòng nào, có liên quan đến Kiều Khương nên cô nàng không dám tự ý nói cho Yến Chiêu biết, cảm xúc của Kiều Khương mới là quan trọng nhất.

Kiều Khương nhận máy tính, mở một phương án tiêu thụ khi trước đã làm gửi cho trợ lý, gọi vài cuộc điện thoại, sau đó mới tắt di động và máy tính ném sang một bên, nói với Trương Đông Đao: "Ngày mai đến ăn cơm."

Ngày mai là Tết Trung Thu.

"Được." Trương Đông Đao đi đến ôm cô: "Kiều Khương, cậu ngủ một giấc đi, nhìn cậu mệt mỏi quá."

Kiều Khương ngắn gọn trả lười Ừm một tiếng, lấy một lọ thuốc bác sĩ đưa, cầm nước uống một viên, lo một viên không đủ lại nuốt thêm một viên nữa.

Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng chăm sóc cho Cao Kim Lan đến mười giờ đêm mới về. Kiều Khương đứng ở ban công, vẫn không hề buồn ngủ, cô hút điếu thuốc, nhìn cửa sổ những căn nhà sáng đèn bên ngoài, dáng vẻ không buồn không vui, đáy mắt không gợn sóng.

"Khương Khương, bên ngoài rất lạnh." Cao Kim Lan cầm tấm chăn mỏng khoác lên người cô.

Kiều Khương theo bản năng dập tắt thuốc, xoay người kéo chăn xuống khoác lên người bà: "Mẹ vào nhà đi, đừng để cảm lạnh."

Cao Kim Lan nắm tay cô, bàn tay đã thấm lạnh, bà muốn ủ ấm, Kiều Khương nhanh rút tay về, đưa bà về phòng nằm lên giường, chờ lúc người nằm xuống, lúc này mới tắt đèn.

"Khương Khương." Cao Kim Lan gọi.

Kiều Khương bật đèn lên: "Muốn uống nước?"

"Không phải." Cao Kim Lan nhìn cô, đáy mắt tràn ngập áy náy:

"Con đừng tức giận."

Hốc mắt Kiều Khương nóng lên, cô giơ tay tắt đèn, trong bóng tối, giọng nói nhẹ nhàng: "Sao con có thể giận mẹ."

Ngày hôm sau, sáng sớm Trương Đông Đao đã đến, dẫn theo đầu bếp và thợ trang điểm, còn mang đến một xe đồ ăn. Trần Chúng Thăng mua rất nhiều loại bánh trung thu, vị gì cũng có, phải bày ra hai chiếc bàn.

Hai người họ đến, phòng cũng ồn ào lên, Trương Đông Đao giúp Cao Kim Lan buộc tóc, muốn tạo hình cho bà trở thành một phu nhân sang quý. Trợ lý của Kiều Khương cũng đến, công ty họ ngày tết sẽ có hoạt động, cần đưa quà tết cho vài khách hàng lớn, có tài liệu cần Kiều Khương ký tên.

Cô ký vài chữ, sau đó còn gọi vài cuộc điện thoại cho khách hàng, rồi gọi cho sếp tổng chúc tết Trung Thu. Lúc bận xong ra đến nơi, trên bàn cơm đã bày mười chín món ăn, bên cạnh là một mâm bánh trung thu đủ loại màu sắc.

Cao Kim Lan cười cười vẫy tay: "Khương Khương, mau đến ăn bánh trung thu."

Cao Kim Lan có tinh thần hơn lúc trước nhiều, mặt cũng hồng hào hơn, không biết là do đánh phấn quá hồng, hay là màu son tươi sáng, nhìn bà như trẻ lại vài tuổi. Kiều Khương đi từng bước đến trước mặt bà, nghe Cao Kim Lan chúc phúc bình an, sau đó cầm miếng bánh trung thu bà đưa ăn một miếng.

Giống mỗi Tết Trung Thu khi cô còn nhỏ.