Gã Chó Má - Tô Mã Lệ

Chương 72: Có Giỏi Đánh Chết Tao Đi




Cao Kim Lan sợ tới mức không biết làm sao, chạy đến hỏi Kiều Khương có việc gì không, hay gọi cảnh sát.

Thấy cẳng chân Kiều Khương có máu, muốn lôi cô đi xử lý vết thương.

Kiều Khương xua xua tay, cô duỗi tay gỡ mảnh thủy tinh nhỏ trên đùi ra, sau đó mở cửa, trong phòng đang rất loạn, Yến Chiêu túm Trình Tất Dự đánh ở góc tường, Trần Chúng Thăng mặc áo cho Trương Đông Đao.

Kiều Khương đi vào, lấy tấm chăn trùm vào người Trương Đông Đao, nói với Trần Chúng Thăng:

"Mang cậu ấy lên lầu hai."

Miệng Trần Chúng Thăng rớm máu, nhìn ghê người, gật gật đầu ôm Trương Đông Đao đi ra ngoài, Trình Tất Dự thấy Trần Chúng Thăng sắp đi, đẩy mạnh Yến Chiêu, cầm lấy một chai rượu dưới gầm giường muốn ném về phía Trần Chúng Thăng.

"Đi ——" Kiều Khương đẩy Trần Chúng Thăng ra ngoài.

Yến Chiêu lo Kiều Khương sẽ bị thương ở đây, đẩy cả người ra ngoài: "Em cũng ra ngoài!"

Trình Tất Dự không được như ý, bình rượu vừa ném đã văng ra ngoài, rơi xuống vỡ nát trên sàn nhà, Trần Chúng Thăng nhanh ôm Trương Đông Đao chạy ra ngoài, Trình Tất Dự bực bội cầm thêm một vỏ chai rượu nữa, trực tiếp đập lên đầu Kiều Khương, anh ta đang điên máu, cho rằng việc này từ Kiều Khương mà ra.

1

Cô vẫn luôn không thích anh ta.

Nhất định là cô đã cổ xúy cho việc này, nếu không phải vì con đàn bà này, Trương Đông Đao căn bản sẽ không cùng nằm trên một cái giường với Trần Chúng Thăng.

"Đều là cô!" Trình Tất Dự gào to một tiếng, nắm bình rượu đập xuống đầu cô, Yến Chiêu xoay người tung chân đạp vào người Trình Tất Dự, cả người anh ta bay ra xa, theo đó chai rượu đập trúng đầu Yến Chiêu, tiếng Choang" vang lên. Yến Chiêu không biết cảm giác đau là gì, lau vệt máu trên trán đang chảy ra, nhấc chân đi đến trước người Trình Tất Dự, đấm hai phát vào mặt anh ta.

"Xin lỗi!"

Trình Tất Dự đầy mồm máu, phun máu loãng về phía Yến Chiêu: "Đéo, có giỏi đánh chết tao đi."

Yến Chiêu lau mặt lại đấm một phát nữa vào mặt anh ta.

Kiều Khương đưa tay kéo anh lại: "Đừng đánh."

Trán Yến Chiêu đang chảy máu, máu từ vết thương ồ ạt chảy xuống mặt và cổ, cô kéo anh lên: "Anh chảy máu, đứng lên."

"Anh không sao." Yến Chiêu đẩy cô: "Em đi ra ngoài."

"Đứng lên cho tôi." Ánh mắt đào hoa của cô giờ này đã trở nên lạnh lẽo, lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của cô, có chút kinh sợ, anh không muốn chọc cô, đứng lên đưa tay ấn lên miệng vết thương đi ra ngoài.

Mới bước ra khỏi phòng, cửa đã bị đóng lại.

Yến Chiêu sợ hãi không biết làm sao, xoay người mở cửa, nhưng nắm cửa đã bị khóa trái, anh như phát điên đập đập cửa: "Kiều Khương! Kiều Khương! Em mở cửa!"

Trình Tất Dự bị đấm vài phát nằm yên trên đất không dậy nổi, gần giường vẫn còn một chai rượu vang đỏ chưa uống hết, Kiều Khương mặt vô cảm cầm lấy chai rượu, rút một cái, đổ hết rượu còn lại xuống thảm, sau đó đi đến trước mặt Trình Tất Dự, không nói một lời, giơ chai rượu lên đập xuống trán anh ta.

Đúng chỗ Yến Chiêu bị đánh vào.

"Con điên, cô chính là đồ điên." Trình Tất Dự vỡ đầu chảy máu nằm ở đó cười ha ha:

"Mẹ kiếp, cô đúng là một con điên..."

Yến Chiêu không xoay được tay nắm cửa, giơ chân lên đạp đạp, Cao Kim Lan vội vàng chạy lại dùng chìa khóa phụ mở cửa, Yến Chiêu vọt vào đầu tiên, Thấy Kiều Khương đang ngồi trên đất vội vàng ôm cô vào lòng, sau đó kiểm tra xem trên người có bị thương không.

Cao Kim Lan nhìn Kiều Khương không sao, sau đó nhìn Trình tất Dự đang nằm trên đất, mặt anh ta đầy máu, bà hô lên một tiếng, lấy điện thoại gọi 120, chuẩn bị khiêng người đi bệnh viện.

Khung cảnh ồn ào, Yến Chiêu ôm Kiều Khương đi ra khỏi phòng, máu anh dính đầy mặt cô, còn có vài đường theo mặt cô chảy xuống dưới, ánh mắt đào hoa tĩnh lặng dừng trên mặt anh, nhìn chằm chằm vào miệng vết thương.

"Anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ, ngày trước đánh nhau với người ta, vết thương còn nặng hơn thế này nhiều."

Yến Chiêu ôm cô đến sô pha, lấy khăn ướt lau vết máu trên mặt cô:

"Về sau có ai đánh, em đừng có xông lên trước, gọi anh, anh đánh giúp em."

3

Kiều Khương không nói lời nào.

1

Yến Chiêu lau xong mặt cô, kiểm tra vết thương trên đùi, chỉ là vết thủy tinh nhỏ cắm vào, xác định không còn mảnh nào nữa, lúc này mới đi tìm hòm thuốc lấy Povidone sát trùng.

Rõ ràng anh bị thương nặng hơn, mặt đều là máu nhưng vẫn cúi đầu, không chút cẩu thả dán băng cá nhân cho cô.