Kiều Khương đối với việc hái quả không hề có hứng, lần này đi chỉ vì muốn dỗ Cao Kim Lam vui vẻ.
Trương Đông Đao chọn một đứa trẻ, mấy người đi theo cậu nhóc đi vào bên trong, trên đường đi không có hoa cũng là quả, ven đường mọc đầy dâu tây dại, Trình Tất Dự ngồi xổm xuống hái được quả nào cũng bón cho Trương Đông Đao, vẻ mặt cô nàng tươi cười đầy hạnh phúc.
Kiều Khương mới tháo kính râm, nhìn thấy vậy, mắt trợn trắng lại tiếp tục đeo lên.
Cậu nhóc hỏi các cô muốn hái quả gì, Trương Đông Đao hỏi có những quả gì, nghe nhóc con đọc ra từng loại quả, mấy người bàn bạc, đầu tiên sẽ đi hái quýt, sau đó đi hái táo và lê, cuối cùng là dưa hấu. Cậu nhóc đi trước, bỗng nhiên dừng lại, ngước lên nhìn người đàn ông trên cây gọi một tiếng:
“Đại ca, hôm nay có khách đến.”
Trước mặt là một cây táo cao cao, Kiều Khương đeo kính râm, hếch cằm, theo tầm mắt của cậu nhóc đảo qua, trên cây có một người đàn ông đang đứng, anh mặc một chiếc quần dài màu lam, tay cầm sọt cùng kéo. Nghe thấy tiếng gọi, anh bỏ quả táo vào trong sọt, sau đó thả dây thừng cho sọt táo rơi xuống đất, theo sau trượt nhảy từ trên cây xuống.
Có cơn gió quất vào mặt, là mùi mồ hôi hòa lẫn trái cây.
Ánh mặt trời nóng rát, gương mặt người đàn ông vừa đen đúa lại cứng cỏi, anh cởi bao tay, dùng mu bàn tay lau mồ hôi, tầm mắt dừng trên mặt Kiều Khương vài giây, sau đó gật đầu với mấy người Cao Kim Lan ở phía sau:
“Hoan nghênh.”
Thấy gương mặt người đàn ông kia, Kiều Khương hạ kính râm xuống mũi, nhếch lông mày một cái, nói với anh: “Anh dẫn chúng tôi đi.”
Yến Chiêu đang muốn đi lấy đồ, nghe được lời này, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu nhóc:
“Em về đi, anh dẫn bọn họ đi.”
“Được đại ca! Bọn họ muốn đi hái quả quýt!” Cậu nhóc vui vẻ chạy biến.
Trình Tất Dự đưa thuốc lá cho Yến Chiêu: “Người anh em gọi là gì?”
Thuốc mềm Trung Hoa.
“Yến Chiêu.” Yến Chiêu nhận thuốc cài lên sau tai, mặt không cảm xúc, nhấc chân đi về phía vườn quýt: “Chỗ này không được hút thuốc.”
“Tính đầu người sao?” Trình Tất Dự nhét thuốc lá lại vào hộp nói: “Hạn chế thời gian không?”
“Không.” Giọng nói Yến Chiêu thô ráp:
“Tự mình hái bảy đồng một cân, chúng tôi hái tám đồng một cân.”
Kiều Khương chậm rì rì từ phía sau đi đến, Trương Đông Đao nhỏ giọng tiến đến bên tai cô nói: “Anh ta đen thật.”
“Chỗ nào đen?” Kiều Khương cố ý hỏi.
Trương Đông Đao cười ha ha: “Kiều Khương cậu quá đáng khinh!”
Trình Tất Dự nghe thấy tiếng cười nhìn qua, Yến Chiêu cũng quay đầu lại nhìn theo, Kiều Khương đeo kính râm, hất mặt, cánh môi nhếch lên một vòng cung xinh đẹp.
Cao Kim Lan một đường đi đều chụp ảnh, cho tới khi đến trước vườn quýt, bà đã chụp được hơn hai mươi tấm. Trước cửa vườn quýt có một nhóm cô dì đang ngồi buôn dưa lê, trong tay đang lột vỏ quýt, tách múi quýt cho vào thùng, chuẩn bị làm quýt đóng hộp.
Thấy Yến Chiêu dẫn người đến, mấy cô dì đứng lên chào hỏi nhiệt tình, còn có người xung phong dẫn Cao Kim Lan đi vào hái quả, Yến Chiêu cầm rổ và bao tay chia cho họ, lúc phát đến Kiều Khương, cô đứng yên, không có ý duỗi tay cầm.
Yến Chiêu thu đồ lại, cầm bao tay và rổ đặt về chỗ cũ.
Trương Đông Đao đeo bao tay vào hỏi cô: “Cậu không muốn hái hả?
“Nhìn quả quýt, lại nhớ đến chuyện không vui.”
Giọng Kiều Khương nói ra không to không nhỏ, Yến Chiêu ở đằng trước dừng lại vài giây.
Trương Đông Đảo: “Chuyện gì?”
“Bị một gã chó má cưỡng ôm.” Kiều Khương đẩy đẩy kính râm.
Yến Chiêu: “……”
“Cái gì?!!! Cưỡng dâm?! Cậu bị bao giờ ——” Trương Đông Đao sắc mặt kinh sợ, tròng mắt trừng lớn.
“Ôm Ôm.” Kiều Khương thong thả giải thích.
Trương Đông Đảo “……”
Cô nàng lại đánh cô một cái: “Tớ bị cậu dọa chết khiếp…! Kiều Khương!”