Gã Chó Má - Tô Mã Lệ

Chương 4: Còn có con đây




“Sáng sớm con đi đâu vậy?” Cao Kim Lan đang quét lá rụng ở bể bơi.

Phía trước biệt thự còn có bể bơi, to đẹp, nhưng không dọn nổi, dì giúp việc vừa ra vớt lá xong, lúc sau trên cây lại rụng xuống. Cao Kim Lan bảo dì không phải quét nữa, lúc nào bà rảnh sẽ quét qua một lần.

“Đi dạo linh tinh.” Kiều Khương đưa bánh bao trong tay cho bà: “Mẹ nếm thử bánh bao đã, việc này thì vội gì đâu.”

“Không vội.” Cao Kim Lan rảnh quá không có việc gì làm, làm một lúc cũng đổ mồ hôi, cầm bánh bao, sóng vai cùng Kiều Khương đi vào nhà:

“Dì nấu bữa sáng mà con không ở nhà, dì lại không ăn, mẹ phải ăn hết.”

“Thế ạ?” Kiều Khương cười cười.

Cao Kim Lan xoa xoa trán đầy mồ hôi: “Cũng không phải vậy, mẹ ăn no căng, nên lao động một chút, ra ngoài quét bể bơi.”

“Nghỉ thôi.” Kiều Khương vào WC tắm rửa, thay một cái váy ở nhà, lúc này mới về phòng khách, ôm cứng người Cao Kim Lan hỏi muốn xem phim gì, cô bắt đầu chọn phim, hai người cùng nhau xem.  Cao Kim Lan còn đang uống thuốc, Kiều Hương dựa vào sô pha nhìn bà nuốt từng viên thuốc.

“Làm sao vậy?” Cao Kim Lan buông ly nước đi đến ngồi xuống sô pha: “Mẹ không biết phim nào hay, lâu rồi không xem, con chọn đại đi.”

Kiều Khương chuyển người đến bên cạnh bà, kéo cánh tay qua, đầu dựa vào trên vai mẹ cô:

“Mẹ, mẹ đừng sợ, còn có con đây.”

Cao Kim Lan ngẩn ra, cười sờ sờ Kiều Khương: “Mẹ không sao.”

Lúc Cao Kim Lan cùng Kiều Tân Vĩ ly hôn, Kiều Khương chỉ mới tám tuổi, khi đó Kiều Tân Vĩ kiếm được rất nhiều tiền, mua nhà, mua xe, người vợ tào khang cũng chẳng cần, đổi một cô em thư ký xinh đẹp.

Cao Kim Lan hỏi Kiều Khương ở cùng ai, Kiều Khương duỗi tay chỉ vào Kiều Tân Vĩ.

Cao Kim Lan khóc suốt một đêm, bà mơ màng hồ đồ sinh sống mấy chục năm, cho rằng đời này sẽ không gặp lại con gái, không ngờ một ngày con gái đã trưởng thành xuất hiện trước mặt bà, nói với bà: “Mẹ, bây giờ còn có thể nuôi được mẹ rồi.”

Lúc đó Kiều Khương tám tuổi đã biết, nếu Cao Kim Lan dẫn theo cô đi sẽ không có cách nào sinh sống, thậm trí không có được một gia đình mới. Cô không muốn đi theo Cao Kim Lan, làm liên lụy đến cuộc đời bà, mà muốn đi theo Kiều Tân Vĩ, chậm rãi trưởng thành, sẽ kiếm thật nhiều tiền nuôi Cao Kim Lan. 

Kiều Khương chọn một bộ phim điện ảnh, khi nhỏ cô đã xem cùng Cao Kim Lan, hiện giờ xem lại. Cao Kim Lan còn nhớ rõ đoạn ngắn, hay lôi kéo cô nói: “Mẹ nhớ cái này, lúc đó con ăn quýt, còn phun đầy hạt vào người…ha ha ha.”

Kiều Khương cũng cười.

Xem xong phim, Cao Kim Lan nói chuyện chưa đã thèm nền nằm trên sô pha kể về những chuyện khi Kiều Khương còn nhỏ, cô dựa vào vai bà yên lặng lắng nghe, hỏi bà:”Ngày đó, mẹ giận con không?”

“Không.” Cao Kim Lan lắc đầu: “Con làm đúng, ngày đó mẹ không có khả năng nuôi được con, cũng không cho được một người ba có tiền, điều kiện của ông ta có thể cho con mọi thứ, mà mẹ không thể cho được.”

“Mẹ.” Kiều Khương ôm bà, giọng nói nhẹ nhàng:  “Cái gì cũng không thể thay thế được mẹ, tiền và điều kiện, cũng không quan trọng bằng mẹ.”

Cao Kim Lan rớt nước mắt dùng mu bàn tay lau đi, cười duỗi tay vỗ vỗ đầu Kiều Khương:

“Mẹ rất tự hào đã sinh ra con, Khương Khương, mặc kệ sau này thế nào, nhất định phải tốt, sống thật tốt.”

Kiều Khương chôn đầu vào ngực bà, gật gật đầu.

Tối bạn thân đến tìm Kiều Khương, rủ đi ăn cơm tối.

Trương Đông Đao giới thiệu một chuyên gia ở nước ngoài, nhưng Kiều Hương không muốn mẹ mình phẫu thuật, nên từ chối.

Cô cắn ông hút, trong tay cầm dĩa cuốn đồ ăn: “Cậu đã vào khoa ung thư của bệnh viện bao giờ chưa? toàn người bệnh kêu khóc, người nhà cũng khóc, mẹ tớ ở đó một tuần,đêm nào tớ cũng không ngủ được.”

“Tâm lý Dì Lan vẫn rất tốt.” Trương Đông Đao nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, “Đổi thành người khác chắc đã suy sụp rồi.”

“Bà nằm viện mấy ngày, vẫn còn tìm phim để xem.”  Kiều Khương cố kéo khóe miệng:

“Tớ cũng cho rằng tâm lý vững vàng, nhưng chỉ giả vờ thôi, hôm trước tớ về nhà, còn thấy mẹ trốn khóc ở trong bếp.”

“Đã gần năm mươi tuổi rồi, còn trẻ đâu, chắc hẳn mẹ cậu còn muốn nhìn cậu kết hôn sinh con, nói cho cùng cũng chỉ luyến tiếc cậu.” Trương Đông Đao nhớ đến gì đó, lại thở dài: “Thật ra Lý Hiệu Lan  không nói sai, ngày tháng còn lại nên mang dì ra ngoài dạo chơi nhiều hơn.” 

“Đừng nhắc đến tên anh ta trước mặt tớ.” Kiều Khương nhét đồ ăn vào miệng.

“Anh ta không đến tìm cậu?” Trương Đông Đao mắng:  “Cái tên ngốc này còn không biết tìm người ở đâu hay sao?”

“Cuối cùng cậu tìm tớ ăn cơm, hay là khuyên tớ với anh ta quay lại?”

Kiều Khương ném dĩa, sắc mặt khó chịu mà nhìn bạn cô: “Cậu nhìn tớ giống người thiếu đàn ông không?”

“Lý Hiệu Lan khá tốt, tớ nói thật, không có tên nào khống chế được cậu, anh ta cũng coi như một bạn trai tốt, chỉ là ngày đó nói sai vài lời, cậu cũng không thể phủ nhận chỉ vì việc đó mà chia tay.”

“Mai tớ đưa mẹ ra ngoài chơi, có muốn đi cùng không?”

Kiều Khương cầm di động đứng lên: “Đi thì nhớ nhắn tin, đi đây.”

Trương Đông Đao giữ chặt tay cô: “Được được được, không nhắc tới anh ta, tớ còn chưa ăn xong, chờ một lát.”

Kiều Khương từ xoang mũi “Hừ” một tiếng, ngồi xuống.

“Ngày mai đi đâu chơi?” Trương Đông Đao hỏi.

“Vườn trái cây” Kiều Khương bấm mở một  trang web đưa sang:

“Trên núi, cách đây rất gần, mẹ tớ thích hái quả, có đi không?”

“Đi đi đi.” Trương Đông Đao cười đến mức mắt sáng như sao, chọc chọc cô hỏi: “Có thể gọi anh ấy đi cùng không?” 

“Còn chưa chia tay à?” Kiều Khương ngắt quả nho ném vào trong miệng.

“Đi chứ, đi chúng tớ mới không chia tay.”  Trương Đông Đao nói với dáng vẻ cô gái hạnh phúc: “Hôm trước anh ấy hỏi mình thích đi nước nào chơi, tớ cảm thấy chắc là muốn cầu hôn.”

Kiều Khương cười lạnh một tiếng, không đánh giá gì thêm.

///