Kiều Khương đã ở tiệm Spa được bốn mươi phút, Trương Đông Đao xách theo túi lớn túi nhỏ đến. Tiệm Spa này cũng là bạn cô mở, người kia vừa đi người khác lại đến. Kiều Khương trần như nhộng, cả người vẫn nằm xấp trên giường, bị nhân viên xoa ấn hít một hơi thật sâu.
1
Trương Đông Đao đi tắm trước, sau đó mặc áo tắm đi vào, xốc khăn lông trên người Kiều Khương lên nhìn: "Đây là cậu bị chó cắn hả?"
Trên eo Kiều Khương đầy dấu vết xanh tím, Trương Đông Đao mà lật thêm xuống chút nữa, là có thể thấy dấu tay nhiều hơn ở trên mông.
"Bị làm." Kiều Khương duỗi tay, cầm cái đùi gà ở trên bàn cắn một miếng.
Trương Đông Đao: "......"
Nhìn dáng vẻ của cô, như vừa chiến đấu kịch liệt, Kiều Khương chưa bao giờ ăn đùi gà vào buổi tối.
"Còn muốn ăn gì khác không?" Trương Đông Đao cầm mấy món đặt lên bàn, chọn cả trái cây. "Có uống rượu vang không? "
"Tùy cậu." Kiều Khương ăn xong đùi gà, đưa tay qua, nhân viên cầm giấy lau tay, sau đó lau miệng giúp cô. Trương Đông Đao thả lỏng, cởi áo tắm, ghé vào giường mát xa bên cạnh, trong tay vẫn còn cầm di động nhắn tin.
"Cậu không cần đến đây cùng mình." Kiều Khương lại nhắm mắt rồi lại nằm xấp xuống
1
"Dỗ thiếu gia của cậu đi."
Trương Đông Đao than nhẹ một tiếng, đem di động đặt lên bàn, cũng nằm sấp xuống đi, âm thanh rầu rĩ: "Gần đây anh ấy lại giận dỗi."
"Hai người lại cãi nhau?" giọng lười biếng "Lần này là vì sao?."
"Hôm qua chơi trò chơi với bạn của Trình Tất Dự, phát trạng thái trên vòng bạn bè: Tôi muốn ăn chân gà. Cuối cùng Trần Chúng Thăng đưa đến cho mình, Trình Tất Dự đánh nhau với cậu ấy."
Trương Đông Đao cạn lời: "Sao tớ biết được tên ngốc Trần Chúng Thăng sẽ chạy tới, nếu tớ muốn ăn sẽ tự đi mua, còn nữa, tớ có bạn trai, không phải cậu ấy không biết."
Kiều Khương đã biết Trần Chúng thăng, nhị thiếu gia ngốc nghếch nhà giàu, không biết giận dỗi, không có não, lớn lên cũng chẳng có gì xuất sắc, bị ba mẹ đưa qua nước ngoài du học ba năm rồi về, tiếng anh cũng lắp bắp được vài từ, cả người không được điểm nào, chỉ có duy nhất một điểm vào mắt Kiều Khương đó là – từ nhỏ đến lớn, cậu ta chỉ thích một mình Trương Đông Đao, vẫn kiên định không lung lay.
2
"Vậy cậu đăng lên vòng bạn bè làm gì." Kiều Khương ngáp một cái.
"Chơi trò chơi sao!"
"Trần Chúng Thăng lại không biết là cậu đang chơi trò chơi."
Trương Đông Đao: "......"
"Kiều Khương, sao cậu lại hướng về cậu ấy." Cô dẩu môi: "Khi còn nhỏ đã ngốc như vậy, lớn lên cũng thế."
"Tốt nhất cậu nên chia tay với Trình Tất Dự, lấy Trần Chúng Thăng." Kiều Khương quay đầu nhìn cô nàng một cái: "Nếu tớ sớm gặp được người như Trần Chúng Thăng, khẳng định sớm đã kết hôn rồi."
Trương Đông Đao trừng lớn mắt: "Thật hay giả? Lý Hiệu Lan so với Trần Chúng Thăng còn tốt hơn bao nhiêu cơ mà?"
"Lý Hiệu Lan không cùng mình lớn lên." Kiều Khương rút tay ra, mặt gối lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn cô nàng:
"Bao nhiêu năm rồi Trần Chúng Thăng vẫn thích cậu như vậy, Lý Hiệu Lan còn có hai cô bạn gái cũ, Trần Chúng Thăng một người cũng không có."
Trương Đông Đao hơi phiền não: "Nhưng tớ lại không thích cậu ấy."
"Nếu cậu muốn thích, buông chuyện của Trình Tất Dự đi."
"Sao mình có thể thích cậu ấy." Trương Đông Đao mắt trợn trắng, "Cậu ta là đồ ngốc."
Nói đến đây, cô lại nói với Kiều Khương: "Cậu cũng ngốc."
Vậy mà cũng chẳng thích người đàn ông tốt như Lý Hiệu Lan.
"Vậy cậu hỏi Trần Chúng Thăng, xem cậu ấy có ý với mình không?"
Kiều Khương lười biếng nói: "Cậu làm bà Tơ dắt mối, ghép hai đứa ngốc lại với nhau."
"Đùa cái gì chứ!"
Trần Chúng Thăng ngốc nghếch mà gặp phải Kiều Khương, chắc bị chơi đùa đến chết.
Kiều Khương nhướng mày: "A, tiếc à?"
"Ai thèm tiếc cậu ta!"
"Tớ nói cậu luyến tiếc tớ." Kiều Khương chậc một tiếng.
"......" Trương Đông Đao che mặt lại la lên: "Kiều Khương!"
Đầu Kiều Khương gối lên cánh tay, khóe môi mỉm cười.