Lúc Yến Chiêu trở lại trên núi, nhận một đơn hàng nên ra ngoài đóng hàng, sau đó trở về bật hệ thống tự động tưới cây, đi tuần quanh vườn một vòng, nhìn xem có động vật nhỏ vào vườn không.
Điện thoại reo lên mấy lần, mẹ Yến gọi đến giục anh về nhà ăn cơm, anh cầm công cụ trở lại kho hàng, thấy khăn trải giường hỗn độn, cùng vết nước đã khô trên mặt đất. Động tác trong tay chững lại, anh kéo khăn trải giường xuống vò lung tung thành một cục ôm vào ngực, chuẩn bị mang về nhà.
Có vật gì rơi ra giường, là một thỏi son, anh cầm lên nhìn ngắm, đây là son môi được thiết kế riêng, màu đen, trên mặt có khắc một chữ:【 khương 】
Chắc hẳn là lúc anh lấy di động cho cô, nó bị rơi từ trong túi ra, anh nhìn quanh, ngoài son môi không còn vật nào nữa, cất vào trong túi, ôm khăn trải giường đi về nhà.
Mẹ Yến ở trong sân, ngâm quả dưa hấu vào nước giếng cho mát để lát nữa ăn, thấy anh ôm khăn trải giường trong ngực, đứng dậy đón lấy:
"Đưa đây cho mẹ."
"Con tự giặt." Yến Chiêu không buông tay, ôm khăn trải giường đi thẳng vào nhà.
Mẹ Yến ngây ngẩn cả người: "A Đại, con không sao chứ?"
Lớn như vậy, đã bao giờ giặt khăn trải giường đâu?
Yến Chiêu không nói gì, người đã đi vào nhà vệ sinh, tìm cái chậu, cho khăn trải giường vào xoa nhẹ vài cái, cho bột giặt vào lại bắt đầu xoa.
Ba Yến ngồi ở bàn cơm, đang rót cho mình một ly rượu thuốc, thấy Yến Chiêu đi thẳng vào nhà vệ sinh, theo sau là mẹ Yến đứng ở cửa nói rằng anh giặt không sạch, ngâm vào đó, lát nữa bà giặt cho.
Nghe thấy vậy đầu ông ong ong, hô lên:
"Hai người còn không vào ăn cơm?"
"Đến đây." Mẹ Yến hiền lành, còn mặt ba Yến thì cáu bẳn như ai cũng ngứa mắt, bà đi đến sới cho ông bát cơm: "Ông ăn trước đi, còn một món chưa nấu xong."
Yến Chiêu giặt xong khăn trải giường, bưng chậu đến bên giếng, cho nước vào dùng sức xoa. Mẹ Yến xào xong món cuối cùng, anh cũng vắt khô, ném lên dây phơi tìm cái kẹp kẹp vào, lúc này mới rửa sạch tay đi về phía bàn ăn cơm.
Ba Yến vừa nhìn thấy Yến Chiêu liền hỏi việc lúc trưa: "Anh còn chưa nói đâu, cổ là ai làm?"
Yến Chiêu và vài miếng to hết bát cơm, đứng lên đi ra ngoài. "Con ăn no rồi."
"Cái thằng bố láo!"
Ba Yến phát cáu, chỉ vào anh mắng:
"Rốt cuộc bao giờ anh mới kết hôn? Hả? Anh nhìn xem trong làng có ai hơn ba mươi tuổi còn ở nhà trông vườn đến chết không kết hôn? Nhà lão Lý cũng có thằng con bằng tuổi anh, con nó cũng đã bốn tuổi rồi, tôi nuôi anh làm cái khỉ gì?"
"Ông bớt giận." Mẹ Yến kéo ông ngồi xuống, kéo Yến Chiêu: "A Đại, con ăn nhiều thêm chút, ăn vậy làm sao mà no được."
"Bà kệ nó!" Ba Yến chửi ầm lên:
"Nó to như con voi, đói một hôm có chết được không, ăn lắm thì có ích gì, vợ cũng chẳng cưới được."
"Ba con cũng là quan tâm đến con thôi."
Mẹ Yến lôi Yến Chiêu đi ra ngoài vài bước: "Con đừng để trong lòng, mẹ với ba cũng chưa sốt ruột, việc kết hôn không vội, con gặp được người thích rồi lại nói, ba con chỉ sợ con qua lại với con Vinh Yến, chỉ cần không phải nó, mặc kệ là cô gái như thế nào, mẹ đều ủng hộ con."
Yến Chiêu đứng ở trong sân, cúi đầu nhìn giày mình, âm thanh sàn sạt: "Mẹ, con làm mẹ mất mặt rồi."
Sự việc của Vinh Yến đã truyền đi khắp làng, ai cũng biết Yến Chiêu bị Vinh Yến đá, chạy theo gả cho một gã đại gia, người kia không biết nhiều hơn cô ta bao nhiêu tuổi, vừa lấy hắn đã có thai, giờ chắc con cũng sinh rồi.
Anh cho rằng bị lừa một lần đã đủ choáng váng.
Không nghĩ tới lại đụng phải Kiều Khương.
Cô đã có bạn trai còn đến trêu chọc anh.
Làm anh trở thành người mà mình chán ghét nhất.
"Không, không, đừng nghe ba con nói bừa." Mẹ Yến vẫn tươi cười: "Ông ấy sốt ruột muốn bế cháu, ba mẹ cũng chưa già đâu, chờ mấy năm nữa cũng chờ được."
Yến Chiêu im lặng một lát nói: "Bà mối lần trước giới thiệu cô gái kia, con có thể đi gặp xem sao."
"Thật hả?" Mắt mẹ Yến sáng lên, cười miệng không khép lại được:
"Được, được, lát cơm nước xong mẹ gọi, à không không, bây giờ đi tìm bà ấy luôn."