Lý Hiệu Lan ở biệt thự bốn ngày, mỗi ngày không phải quét lá rụng cùng Cao Kim Lan, thì đi dạo cùng bà rèn luyện thân thể, hai người làm việc nghỉ ngơi giống nhau, đồ ăn cũng hợp khẩu vị, Cao Kim Lan không ngừng khen anh:
"Đúng là con trai kiếp trước của mình."
Ý ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Kiều Khương cúi đầu gắp đồ ăn, coi như không nghe thấy.
Vừa ăn sáng xong, Cao Kim Lan nói muốn lên núi, mẹ Miêu nói tương ớt đã làm xong, mời bà đến nếm thử.
Lý Hiệu Lan xung phong lái xe đưa bà đi, Cao Kim Lan cầm mũ đội lên đầu hỏi Kiều Khương:
"Khương Khương có đi không?"
Kiều Khương nhìn mặt trời bên ngoài, chỉ cầm lấy mũ le đuổi theo: "Đi thôi."
Hai ngày nay cô vẫn ở trong phòng không ra ngoài, sáng thì họp video, chiều liên hệ với khách hàng, tuy không ở công ty, nhưng cũng coi như đang đi làm, hai tháng rồi cô không đến công ty, tuy sếp không lên tiếng, nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ. Không có sếp nào muốn công ty bị tổn thất, thương nhân chỉ có lợi ích là trên hết.
Đi lên núi bằng xe của Lý Hiệu Lan, Kiều Khương ngồi ghế phụ, Cao Kim Lan ngồi ghế sau, bà rảnh nên có thời gian chụp ảnh, chụp sườn mặt Lý Hiệu Lan, chụp cái gáy buộc tóc đuôi ngựa của Kiều Khương, đăng lên vòng bạn bè ghi chú: {Thấy đẹp đôi quá}
Đường lên núi vẫn có một đám trẻ trâu chiếm đóng, bọn họ thấy Kiều Khương vui vẻ reo lên:
"Chị, chị có mua dâu tây nữa không?"
Kiều Khương nghiêng đầu hỏi Lý Hiệu Lan: "Muốn không?"
"Là dâu lần trước ăn à?" Lý Hiệu Lan thấy cô gật đầu, cười nói: "Muốn."
Cao Kim Lan đi tìm mẹ Miêu, Kiều Khương đi cùng bọn trẻ đến vườn dâu tây, mấy cái lều trắng lớn quá nóng, cô đi ra ngoài tìm bóng râm đứng hóng gió, Lý Hiệu Lan thấy cô đi ra cũng cầm rổ ra theo, anh hái không nhiều lắm, chỉ có tám chín quả, màu sắc tươi rói, mỗi quả đều to mọng. Từ trong túi lấy ra một chai nước, rửa sạch hai quả dâu tây, cầm phía cuống đưa cho Kiều Khương.
Kiều Khương không thích dính ướt, lười đưa tay ra cầm, hé miệng cắn.
Đúng lúc này Yến Chiêu xuất hiện, bị một cậu nhóc dùng sức túm áo kéo về bên này, trong miệng cậu nhóc còn gọi:
"Đúng mà, chính là cái chị lần trước đến, anh mau nhìn xem."
Quả dâu tây quá to, Kiều Khương cắn một lần không hết, Lý Hiệu Lan vẫn giữ tư thế đó, tay vẫn cầm cuống dâu, miệng tươi cười dịu dàng nói về phía cô:
"Màu quả dâu rất giống son môi của em."
Kiều Khương không nghe rõ anh đang nói gì, tầm mắt cô đang dừng trên mặt Yến Chiêu, không biết người vừa từ chỗ nào đến đây, trên mặt đều là mồ hôi, cả người ướt đẫm, lớp vải mỏng bị nước dính ướt dán vào làn da săn chắc, lộ ra hai cánh tay cường tráng có lực, bắp tay to lớn.
Anh đứng cách hơn mười mét nhìn chằm chằm, hai mắt đen nhánh thâm trầm.
Kiều Khương hếch cằm cắn nốt miếng dâu tây, từ khoảng cách nhìn như cô cắn vào đầu ngón tay Lý Hiệu Lan, Lý Hiệu Lan nhìn chăm chú vào cô, khóe môi vẫn luôn mang theo ý cười, còn lấy khăn giấy lau khóe miệng dính nước dâu của cô.
"Xin chào." Lý Hiệu Lan chú ý thấy Yến Chiêu, gật đầu chào anh.
Yến Chiêu lãnh đạm nói: "Chào."
Nói xong câu này, anh xoay người trở về.
Lý Hiệu Lan khó hiểu nói với Kiều Khương:
"Nhìn cậu ta dữ nhỉ."
Trong lòng Kiều Khương sung sướng không nói nên lời: "Đúng không?."