Cao Kim Lan và mẹ Miêu đi hái táo, trong nhà chỉ còn Miêu Tuyết đang tách vỏ đậu trong sân.
“Mẹ chị đâu?” Kiều Khương rửa mặt, lấy khăn giấy lau khô, cởi dây buộc tóc phía sau, rồi buộc lại thành tóc đuôi ngựa.
“Dì cùng mẹ em đi đến vườn táo rồi ạ.” Miêu Tuyết đứng lên đi rửa tay: “Em dẫn chị đi.”
Cô bé mặc váy không tiện đi vào, trong vườn cây toàn quả, Kiều Khương không muốn cô bé đi theo: “Ở đây đi, chị tự vào.”
Cao Kim Lan đã hái xong táo và dưa hấu, Kiều Khương đi đến giữa vườn, thấy không có ai, rút điếu thuốc ngậm trong miệng, cả ngày hôm nay không có lúc nào hút được vì ở bên cạnh Cao Kim Lan. Trời vẫn còn nắng nóng, cô hút xong một điếu, muốn nghiền trên mặt đất, nhưng trước mặt lại có một quả táo, vì thế đưa mẩu thuốc dí dí lên thân quả.
“Cô làm gì đấy?” Sau lưng có tiếng nói.
Kiều Khương quay đầu nhìn lại thấy Yến Chiêu, trong tay anh cầm một cây kéo, phía sau lưng đang cõng một cái sọt.
“Dập thuốc.” Mặt cô không đổi sắc, dí tàn thuốc vào làm ra một dấu vết hình tròn.
Yến Chiêu buông kéo cùng sọt, đi vài bước đến trước mặt cô, một tay nắm lấy cổ tay cô, anh cúi đầu nhìn quả táo đã bị dí một lỗ hình tròn, tạo ra một cái lỗ nhỏ nhợt nhạt.
“Bảng quảng cáo lúc vào không thấy? Trên núi không cho phép hút thuốc.” Anh trầm mặt, ánh mắt hung hãn kiềm chế: “Cũng không cho phép lấy trái cây dập thuốc.”
Lực trên tay anh rất lớn, làm cô đau, nhưng Kiều Khương chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, đưa tay khác lên cầm đầu mẩu tàn thuốc về, trực tiếp dí nó lên má người đàn ông.
“Như vậy thì sao?” Cô khiêu khích ngẩng mặt lên nhìn anh: “Vừa lòng?”
Tàn thuốc đã tắt, chỉ còn hơi nong nóng, chỗ nóng đó trực tiếp dán lên mặt Yến Chiêu, hơi thở của anh nặng thêm vài phần, đang cố gắng kiềm lại cơn bốc hỏa.
Anh lấy mẩu thuốc từ ngón tay cô, xác nhận lửa đã bị dập tắt, bỏ vào túi quần mình, sau đó buông cổ tay cô ra, khiêng người lên vai bước nhanh đi. Kiều Khương đầu chúc xuống dán vào lưng anh, lấy tay đập đập vào eo người đàn ông:
“Mẹ kiếp, anh làm gì đấy?”
Người đàn ông tựa như không nghe thấy, khiêng cô một đường tìm thấy cây táo có thang lên, dẫm lên từng bậc thang trèo lên, đặt cô lên cành cây, sau đó đi xuống cầm cả cây thang đi mất.
Kiều Khương vẫn ngây ngốc ngồi đơ ra trên cành cây, cho tới lúc người đó cầm thang đi rồi, lúc này mới gào lên: “Này…”
Cô cúi đầu nhìn xuống, cách mặt đất tầm hơn hai mét, nếu cử động cảm giác sẽ ngã xuống, chỉ có thể dùng tay giữ thăng bằng, gào về phía Yến Chiêu đã đi:
“Con mẹ anh có bản lĩnh thì đừng quay lại đây.”
Yến Chiêu thật sự một đi không trở lại.
Một mình Kiều Khương ngồi trên thân cây, nhìn trời sắp tối rồi, cô cũng không vội, ngồi đây thưởng thức mảnh vườn trái cây xanh mướt. Lúc Yến Chiêu khiêng cái thang trở lại, cô vẫn còn ung dung ngồi ở kia. Anh đặt cây thang xuống dưới gốc cây, nhìn lên nói với cô: “Xuống dưới.”
Kiều Khương cúi đầu nhìn anh: “Anh làm sao để tôi lên, thì làm tôi xuống như thế.”
Yến Chiêu trầm mặt nhìn cô một lúc, dẫm lên cây thang trèo lên, một tay ôm eo cô, đem người ôm vào trong ngực, cánh tay dùng sức, khiêng lên vai, một chân khác dẫm vào thang trèo xuống dưới.
Vừa xuống đến mặt đất, Kiều Khương tung một chân đá về phía con cu anh.
Yến Chiêu phản ứng rất nhanh, tay phải bắt lấy mắt cá chân cô.
Kiều Khương tay trái như ra nắm đấm, một khắc làm cho tay trái anh bắt lấy, tay phải cô chụp nhanh nắm lấy một bao dưới thân anh.