“Chàng nghĩ xem.” Vu Hàn Châu nói, nàng vòng một tay ra sau cổ hắn, ghé vào người hắn khẽ nói: “Phụ thân luôn rất bận, gần như rất ít khi ở nhà đúng không? Cho dù ở nhà thì cũng phải xử lý công việc?”
Hạ Văn Chương suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng.” Hầu gia đúng là rất bận, hắn là con trai của ông, nhưng muốn tìm ông nói chuyện cũng không phải muốn là được mà còn phải chọn thời gian.
Hắn không khỏi nghĩ, nếu như sau này tức phụ muốn nói chuyện với hắn cũng phải chọn thời gian…
“Chàng lại nghĩ xem, có phải mẫu thân cũng rất bận hay không?” Vu Hàn Châu lại nói: “Người trong phủ của chúng ta đã coi là ít rồi nhưng mẫu thân cũng rất bận, mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải xử lý. Chương ca, ta rất lười, ta không muốn phải lo liệu những thứ đó.”
Hạ Văn Chương nghe thấy vậy thì không khỏi đau lòng: “Nếu đã không muốn lo liệu, vậy thì giao cho người khác.” Hắn không nỡ miễn cưỡng tức phụ làm những việc nàng không thích.
“Vậy thì giao cho ai?” Vu Hàn Châu nói tiếp: “Tuy rằng mẫu thân vẫn độ tuổi thịnh niên, nhưng chung quy rồi cũng sẽ có một ngày tinh thần không tốt, đến lúc đó chắc chắn cần các con dâu giúp đỡ. Ta là dâu trưởng, người đầu tiên mẫu thân nghĩ đến sẽ là ta.”
Hạ Văn Chương nghe xong, không nhịn được nghĩ tới lời Hầu gia nói với hắn, nếu như là Hạ Văn Cảnh kế thừa tước vị thì sau này tức phụ của hắn ta sẽ là đương gia chủ mẫu.
Chỉ có điều, ai nắm được quyền thì phải nghe theo người đó.
“Nếu phải nghe theo lời tức phụ của Văn Cảnh, liệu nàng có phải chịu ủy khuất không?” Hắn do dự hỏi nàng.
Vu Hàn Châu cười rộ lên: “Ta lại không phải mèo hay chó, ai có thể bắt nạt được ta sao? Hơn nữa, không phải ta còn có chàng sao? Nếu như tức phụ của Văn Cảnh dám bắt nạt ta, ta liền nói với chàng, chàng cho Văn Cảnh biết tay.”
Hạ Văn Chương nghe vậy thì không nhịn được mà ôm chặt lấy nàng. Sau đó lại thấy không thuận tay, thế là hắn dùng hai tay ôm lấy eo nàng, ôm nàng ngồi lên đùi hắn, hai người tiếp tục nói: “Ngày nào còn có ta thì ai cũng đừng hòng bắt nạt nàng.”
Vu Hàn Châu bưng lấy mặt hắn, hôn một cái lên chóp mũi của hắn: “Ta tin Chương ca. Từ trước đây khi sức khỏe Chương ca không tốt chàng đã luôn bảo vệ ta, giờ đây lại càng khiến người khác không dám bắt nạt ta.”
Nàng trêu chọc với hắn như thế, đương nhiên Hạ Văn Chương sẽ không tha cho nàng.
Hai người trêu đùa nhau một trận rồi mới tiếp tục nói.
“Nếu không kế thừa tước vị thì tự tại hơn nhiều.” Vu Hàn Châu lại bẻ ngón tay tính toán cho Hạ Văn Chương xem: “Gia đình chúng ta không thiếu tiền tài, không có chuyện phiền não, như thế cuộc sống tốt biết bao? Ta còn đang nghĩ, nếu như Chương ca bằng lòng thì chúng ta có thể đi khắp nơi, du ngoạn non xanh nước biếc, thích ý biết bao?”
Nghe đến đó, Hạ Văn Chương khẽ rung động. Trước nay những lúc hắn bị bệnh, lúc nào cũng chỉ ở trong nhà, trong lòng hắn cũng đã từng nhiều lần có nguyện vọng ấy —— chờ đến khi sức khỏe hắn ổn rồi thì chắc chắn sẽ đi phiêu du khắp nơi, ngắm núi cao sông dài, ngắm biển hồ sông suối.
“Nàng sẵn lòng sao?” Hắn cúi đầu hỏi nàng.
Vu Hàn Châu không ngừng gật đầu: “Rất sẵn lòng, cực kỳ sẵn lòng.”
“Được.” Hạ Văn Chương ôm nàng, nói.
Nàng thích gì hắn sẽ thành toàn cho nàng cái đó.
Sau đó hắn lại đột ngột nhăn mày, hỏi nàng: “Nàng thật sự cảm thấy ta không kế thừa tước vị là khá tốt sao?”
“Ừ.” Vu Hàn Châu gật đầu: “Ta thật sự cảm thấy như vậy.”
Thế nhưng Hạ Văn Chương vẫn chưa giãn ra. Đối với hắn mà nói, nàng không cần vinh hoa phú quý là một chuyện, hắn có thể cho nàng hay không phải lại là một chuyện khác.
Bây giờ là hắn không thể cho nàng. Hắn không kế thừa tước vị, sau này phải đi con đường thi cử, muốn có được công danh cũng sẽ phải mất không ít thời gian. Hơn nữa, công danh cũng không dễ tranh giành mà hắn ắt phải bỏ ra nhất nhiều thời gian, tâm huyết và tinh lực cho nó. Thật khó khăn lắm sức khỏe hắn mới có khởi sắc, nếu như bận rộn làm hao tốn sức lực lại làm hại đến sức khỏe thì sao?
Hắn cực kỳ thẹn với nàng.
Vu Hàn Châu phát hiện hắn cúi đầu xuống, thế là nàng hỏi hắn, khi biết hắn đang nghĩ gì thì nàng thực sự rất buồn cười, nàng cười đến mức cả người dựa vào vai hắn, đầu dựa vào hõm vai hắn mà cười đến mức không ngừng run rẩy.
Hạ Văn Chương thành thật với nàng, nói ra những lời từ tận đáy lòng, đem tất cả những lo âu của mình đều nói rõ ràng với nàng, kết quả đổi lại là trận cười không nể mặt hắn của nàng, hắn tức đến nỗi muốn đẩy nàng ra.
Lúc này Vu Hàn Châu mới ngưng cười, nàng ôm lấy cổ hắn, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt do cười nhiều mà ra, rồi nói: “Chương ca muốn cho ta tôn vinh và địa vị, ta rất vui, ta biết Chương ca thương ta.”
“Nhưng bây giờ ta là dâu trưởng của Hầu phủ, cho dù lập Hạ Văn Cảnh làm thế tử thì ta cũng là dâu trưởng của Hầu phủ, ai có thể thất lễ với ta?” Vu Hàn Châu nhẹ nhàng nói với hắn: “Sau này, Văn Cảnh làm Trung Dũng Hầu phủ, tức phụ của hắn là Trung Dũng phu nhân, chàng lo lắng trước mặt bọn họ ta không có địa vị, vậy ta không tới trước mặt bọn họ nữa không phải là được rồi sao?”
Nàng lại không thích cái đó.
Đến lúc đó hai người đã du ngoạn ở trời Nam biển Bắc, xem thứ này thứ nọ, mỗi ngày không biết trải qua bao chuyện tiêu dao hoan hỉ nhường nào, những người đó có lẽ sẽ khinh thường nàng, ghen tức nàng, châm biếm nàng, căn bản không gặp được nàng thì nàng quan tâm bọn họ làm gì?
“Chàng nói có đúng hay không?” Vu Hàn Châu cười rồi dựa vào bả vai hắn, nói.
Hạ Văn Chương nghe nàng giải thích xong thì cả gương mặt tràn đầy xấu hổ: “Châu Châu thông minh hơn ta.”
Hắn quá để tâm tới những chuyện vụn vặn. Đã muốn cho nàng một cuộc sống tự do tự tại, lại không được đánh mất đi tôn vinh và địa vị. Đây là một suy nghĩ rất ngu xuẩn.
“Ta không chỉ thông minh mà còn xinh đẹp nữa.” Vu Hàn Châu ngước mặt lại gần hắn: “Lẽ nào ta không đẹp sao?”
Hạ Văn Chương nhìn thấy dung nhan yêu kiều đang tiến lại gần của nàng thì ánh mắt tối sầm xuống, hắn giữ chặt lấy gáy của nàng, sau đó cúi đầu xuống cắn lên.
Đợi đến khi dùng cơm tối xong chuẩn bị đi ngủ, Hạ Văn Chương kéo nàng ra khỏi chăn rồi đưa nàng vào trong chăn của mình, sau đó nói một cách khá hưng phấn: “Ta nghĩ ra rồi, chúng ta có thể thành lập một thư cục, viết thoại bản để kiếm ngân lượng, mua thật nhiều giấy bút mực, giúp đỡ những người trí thức gia cảnh bần hàn.”
Phần tử trí thức là người biết điều nhất, ai tốt với bọn họ thì bọn họ sẽ thích viết thơ, làm văn tán thưởng người đó. Hắn lấy danh nghĩa công tử Trường Thanh làm việc này, người khác sẽ tán dương hắn, sau đó hắn sẽ không cẩn thận làm lộ ra thân phận thật sự của mình, như vậy hắn với Châu Châu sẽ được người ta ca ngợi là thiện lương.
Người có thể được phần tử trí thức tán dương thì sẽ chẳng có ai ganh ghét gì họ.
“Chương ca thật thông minh.” Vu Hàn Châu khen ngợi hắn: “Chương ca vừa thông minh lại vừa anh tuấn, là người xứng đôi với ta nhất!” Khóe miệng Hạ Văn Chương cong lên, vừa bởi vì nàng khen ngợi hắn cũng vừa vì hắn đã nghĩ ra cách.
Cứ như vậy, hắn không kế thừa tước vị cũng chẳng ảnh hưởng gì cả. Tức phụ sẽ có danh tiếng và địa vị, người khác không dám bắt nạt nàng, hơn nữa cũng không bắt nạt được nàng, bởi vì hắn sẽ dẫn nàng đi du ngoạn khắp sông hồ biển cả, ngắm non xanh nước biếc, bọn họ sẽ sống thật thích ý tiêu dao, khiến người ta chỉ biết ngưỡng mộ.
Ừ, cả phu thê Văn Cảnh cũng phải ngưỡng mộ mới được.
Hắn nghĩ như vậy thì không nhịn được mà ôm người trong lòng càng chặt hơn. Trong lòng kích động, hắn ôm nàng hỏi: “Đêm nay đừng về nữa nhé?”