Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 93




Sau khi ăn tối xong, Hạ Văn Cảnh đi theo Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu tới Trường Thanh viện, hắn vừa ngồi xuống giường đất là bắt đầu kể khổ: “Ca ca, trong khoảng thời gian này huynh không biết đệ trải qua khó khăn đến nhường nào đâu…”

Phụ thân bảo hắn ta không được ngỗ nghịch với mẫu thân, mẫu thân lại không cho hắn cưới Dung Dung, Dung Dung biết hắn ta bị đánh thế mà còn cười, chẳng lo lắng một chút nào, như thể có gả cho hắn ta hay không cũng chẳng quan trọng vậy.

“Đệ khổ quá.” Hắn ta nhấp một ngụm trà, suy sụp nói: “Ca ca, sao đệ cưới thê tử lại khó đến vậy?”

Đây là điều trước đây Hạ Văn Cảnh chưa từng nghĩ đến. Hắn ta vẫn luôn tưởng rằng mình cưới thê tử sẽ rất dễ dàng. Trước đây mẫu thân gấp gáp cưới thê tử cho hắn ta như vậy, bây giờ hắn ta đồng ý thì không phải mẫu thân nên vui vẻ cưới Dung Dung cho hắn ta mới đúng sao?

Là do hắn ta ngây thơ, không ngờ rằng vấn đề về dòng dõi lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy.

“Muốn làm tốt một việc không tránh khỏi nhiều gian nan.” Hạ Văn Chương chỉ đành khuyên hắn ta như vậy.

Mẫu thân bảo hắn đi khuyên đệ đệ, nhưng Hạ Văn Chương nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của đệ đệ thì sao có thể nói ra được?

Trong nhà dù sao cũng phải có người ủng hộ đệ đệ, hắn ta thích một người hoàn toàn không có gì sai, nếu như Hạ Văn Chương khuyên hắn ta từ bỏ thì hắn ta sẽ còn buồn đến mức nào đây?

“Không biết liệu đệ có từng suy nghĩ, mẫu thân cưới cho chúng ta hai thê tử khác nhau, đợi đến sau này đệ ngẫm lại lại cảm thấy hối hận thì sao?” Hạ Văn Chương dùng mắt ra hiệu với Vu Hàn Châu, ý bảo nàng tránh đi, sau đó bắt đầu thảo luận chuyện này với đệ đệ.

Hạ Văn Cảnh mờ mịt nói: “Hối hận gì cơ? Chúng ta đương nhiên là phải cưới hai thê tử khác nhau rồi.” Nếu không, hai huynh đệ chung một thê tử là chuyện hoang đường gì đây?

Hạ Văn Chương nghe thấy vậy thì mặt tối sầm lại, hắn nhẫn nhịn không cầm cốc nước hất vào người đệ đệ, ngừng chút rồi nói: “Tẩu tử đệ có tổ phụ là Hộ bộ Thượng thư, nàng ấy cũng là đích nữ An gia. Còn Lục cô nương, xuất thân của nàng ta…”

Nghe đến đây thì Hạ Văn Cảnh đã hiểu ra, hắn ta khoát tay một cái rồi nói: “Nam tử hán đại trượng phu, đội trời đạp đất, đệ muốn gì thì sẽ tự mình cố gắng đoạt lấy, sẽ không dựa vào nữ nhân!”

Hắn ta cực kỳ kiêu ngạo, những chuyện như nhờ sự giúp đỡ của bên nhà thê tử kia, có thì có mà không có cũng chẳng sao cả.

“Hơn nữa, sau này đệ gặp phải khó khăn gì thì không phải còn ca ca có thể giúp đệ hay sao?” Hắn ta hỏi ngược lại một câu, nhìn Hạ Văn Chương với ánh mắt tràn đầy tin tưởng.

Hạ Văn Chương thở dài, nói: “Đương nhiên ta sẽ giúp đệ. Tẩu tử đệ cũng sẽ không bỏ mặc đệ. Chỉ có điều, lỡ như mai sau một ngày nào đó đệ cảm thấy không công bằng, cho rằng mẫu thân thương ta mới cưới cho ta một cửa hôn sự tốt, không thương đệ nên mới cưới cho đệ một nữ tử bình dân.”

“Đệ là loại người đó sao?” Hạ Văn Cảnh nhăn mày, ngắt lời hắn: “Đây là việc tự đệ muốn, sao có thể trách người khác?”

“Văn Cảnh, năm nay đệ đã mười tám tuổi, cho tới bây giờ tất cả đều luôn thuận buồm xuôi gió.” Hạ Văn Chương nói: “Lời bây giờ đệ đang nói là thật lòng, ta tin đệ. Thế nhưng sau này, lỡ như đệ hối hận rồi lại oán trách mẫu thân, như vậy có khác nào khoét tim mẫu thân?”

Hạ Văn Cảnh nghe đến đó thì im lặng không nói gì. Một láy sau, hắn ta ngẩng đầu lên hỏi: “Là mẫu thân bảo huynh khuyên đệ sao?”

“Đúng vậy.” Hạ Văn Chương không giấu hắn ta: “Văn Cảnh, ta luôn đứng về phía đệ. Đệ có thể cưới người mình thương về làm thê tử thì thực sự là chuyện tốt đẹp. Đệ là đệ đệ của ta, ta đương nhiên hy vọng đệ có thể được như ý nguyện.”

“Có điều đệ không được bốc đồng như vậy, đệ phải suy nghĩ một cách thật bình tĩnh, suy nghĩ chuyện này cho thật rõ ràng. Đừng đợi đến sau này hối hận rồi lại đi oán trách người khác, vừa làm tổn thương chính đệ lại vừa làm tổn thương mẫu thân và Lục cô nương.”

Lời này, Hạ Văn Cảnh nghe vào tai.

“Đa tạ ca ca chỉ điểm.” Hắn ta đứng lên, hành lễ với Hạ Văn Chương một cái rồi trầm mặc rời đi.

Bóng lưng đầy sức sống trong ngày thường, giờ đây lại giống như bị cái gì đó đè lên, đầy nặng nề, dần dần hòa vào trong màn đêm. Thông qua cửa sổ, Hạ Văn Chương nhìn thấy mà không khỏi chua xót trong lòng.

Hắn rất hy vọng đệ đệ có thể mãi luôn vui vẻ, thế nhưng không được, vô lo vô nghĩ là đặc quyền chỉ trẻ con mới có.

“Nói xong rồi sao?” Vu Hàn Châu đi đến, nhìn hắn nói.

Hạ Văn Chương gật đầu, sau đó kéo lấy tay của nàng, xúc cảm ấm áp mềm mại lại nhẵn mịn khiến trong lòng hắn dễ chịu hơn chút, hắn khẽ nói: “May mà ta…”

May mà mệnh hắn tốt, nàng không phải nữ tử bình dân, hơn nữa nàng là được mẫu thân vui vẻ cưới về cho hắn.

“E rằng cuối cùng khi Lục cô nương gả vào đây thì ngày tháng sau này của nàng ta cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì.” Hạ Văn Chương nói đến đây thì không biết là đồng cảm nhiều hơn hay là vui mừng nhiều hơn.

Hắn vui mừng vì thê tử được mẫu thân yêu thích, như vậy mẫu thân sẽ không làm khó nàng, hắn cũng sẽ không bị mắc kẹt ở giữa hai người.

Nghĩ đến khốn cảnh sau này đệ đệ sẽ phải đối mặt, Hạ Văn Chương tự nhiên thấy thông cảm cho hắn ta.

Thế nhưng rất nhanh sau đó hắn lại bắt đầu thông cảm cho chính mình.

Quan hệ của hai người càng ngày càng thân mật, buổi tối trước khi ngủ sẽ chen chúc đắp chung một chiếc chăn, rồi còn ôm nhau một hồi.

Có lúc là nàng chui vào trong chăn của hắn, có lúc là hắn chen vào trong chăn của nàng, nói hoa mỹ là làm ấm chăn cho đối phương.

Cái suy nghĩ nhỏ nhoi không thể nói ra khỏi miệng kia, theo từng ngày sức khỏe tốt dần lên thì lại càng trướng dần trong lòng hắn. Hiện tại hắn nằm cùng nàng trong chung một chiếc chăn, khoảng cách giữa da thịt chỉ là hai lớp vải, ngọn lửa trong lồng ng.ực vì thế mà đang không ngừng bốc lên phừng phừng.

Hắn vừa thấy thống khổ vừa thấy ngọt ngào.

Ngày hôm sau chính là ngày bắt mạch nửa tháng một lần.

Sức khỏe Hạ Văn Chương đã tốt dần lên, cũng đã không còn phát bệnh nữa, sau đó Thường đại phu đổi thành cứ bảy ngày bắt mạch cho hắn một lần, đến bây giờ đã đổi thành nửa tháng một lần.

Trong thời gian ở thôn trang thậm chí hắn còn không bắt mạch, thế nên Thường đại phu nói với hắn: “Lúc nào bệnh thì lại đến mời ta sau.”

Hạ Văn Chương cực kỳ quý trọng sức khỏe mình, không cần người khác nhắc nhở hắn cũng sẽ tự chăm sóc mình tốt. Lúc đón tết bởi vì chúc tết mệt quá nên ngã bệnh một lần, thế là hắn lại càng chú ý trân trọng bản thân, từ đó đến giờ cũng không bị bệnh lần nào nữa.

Lần này Thường đại phu bắt mạch cho hắn lâu hơn bình thường rất nhiều, lâu đến nỗi Hạ Văn Chương bắt đầu nghi ngờ thì ông ấy mới buông lỏng tay ra, nói: “Không có gì đáng ngại nữa rồi.”

“Đa tạ Thường đại phu.” Hạ Văn Chương khách khí nói.

Ngay sau đó, Thường đại phu nói: “Chỉ chớp mắt lão phu đã sống ở Hầu phủ hai mươi năm, đến nay công tử đã thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn của tuổi hai mươi, sức khỏe công tử đã càng ngày càng tốt dần, cũng đã đến lúc lão phu rời khỏi đây.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc: “Sao ngài có thể rời đi được?”

Thậm chí việc này còn kinh động đến Hầu phu nhân, bà vừa tới Trường Thanh viện là lập tức nói: “Có chăng phủ chúng ta chiêu đãi ngài không chu đáo, đã thất lễ với ngài rồi?”

“Không phải vậy.” Thường đại phu lắc đầu, sau đó vuốt râu: “Sức khỏe Đại gia đã ổn định, sau này sẽ không còn xuất hiện tình trạng nằm bệnh triền miên như trước nữa, lão phu ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.” Thấy Hầu phu nhân có lời muốn nói, ông ấy xua tay rồi nói tiếp: “Sau này nếu Đại gia lại bị bệnh thì mời một đại phu nào đó tới khám là được rồi, người bình thường thế nào thì công tử cũng như vậy.”

Câu “người bình thường thế nào thì công tử cũng như vậy” này khiến cho Hầu phu nhân triệt để sững sờ. Ngay sau đó, vành mắt bà bắt đầu trở nên ẩm ướt.

“Đa tạ đại ân của Thường đại phu.” Bà cảm kích hành lễ.

Con trai của bà, rốt cuộc cũng có thể giống như người bình thường rồi!

Đám nha hoàn trong Trường Thanh viện cũng đều reo hò. Không có ai quở trách bọn họ không có quy củ, thậm chí tất cả đều cảm thấy tiếng reo hò này cực kỳ vui tai.

“À đúng rồi, Thường đại phu, nếu như thân thể con trai của ta đã không có vấn đề gì nữa, vậy …” Hầu phu nhân ngập ngừng: “Vậy chuyện nối dõi tông đường thì sao?”

Nghe đến đây, Thường đại phu vốn đã đi ra bên ngoài dừng chân lại, ông ấy quay đầu lại đánh giá Hạ Văn Chương một lượt. Thấy trong ánh mắt hắn đầy vẻ mong chờ thì ông ấy đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Người trẻ tuổi, thật đúng là tràn trề sinh lực.

“Cứ từ từ đã.” Thường đại phu ôn hòa nói, ánh mắt ông ấy đặt trên nhánh cây xanh mơn mởn ngoài sân rồi nói: “Nếu như chú trọng chút thì qua mùa thu năm sau cũng có thể. Nếu như gấp gáp thì thời gian này năm sau cũng được rồi.”

Thật ra, hiện tại cũng không phải là không được.

Nhưng Thường đại phu là một người rất thận trọng, nhìn về lâu dài và từ góc độ dưỡng sinh thì vẫn là đợi đến khi thân thể khỏe mạnh hoàn toàn rồi mới nên làm chuyện động đến thận thì tốt hơn.

Điều này cũng giống như chồi non mới nảy mầm, tuy cũng tràn đầy sức sống nhưng vẫn còn quá non mềm. Đợi đến khi nó ra cành, hấp thu đủ chất dinh dưỡng, trở thành cành cây cứng rắn khỏe mạnh thì mới không dễ gãy.

“Vâng, chúng ta đã ghi nhớ.” Hầu phu nhân nói.

Thường đại phu muốn rời đi, thế là Hầu phu nhân tiễn ông ấy đến cổng trong, còn Hạ Văn Chương, Vu Hàn Châu cùng với đám đầy tớ của Trường Thanh viện lại tiễn ông ấy tới cổng chính.

Đám nha hoàn tặng ông ấy nhiều vô kể từ đồ ăn, đồ để dùng, còn có người tặng ông ấy hầu bao, vớ,… Tất cả đều rưng rưng nước mắt chúc ông bảo trọng.

“Có duyên gặp lại.” Thường đại phu vẫy tay, kéo xe ngựa rời đi.