Sau khi Vu Hàn Châu nghe rõ hắn nói gì, cảm thấy hơi bất ngờ, nghiêng đầu quở mắng hắn, vươn tay ra đến bên hông hắn rồi nhéo một cái: “Chàng lớn gan nhỉ!”
Người trước kia nói câu bùi tai cũng phải đỏ mặt kia bây giờ dám trêu đùa nàng ở ngoài đường mà mặt không đổi sắc!
Hạ Văn Chương bị nhéo eo, trên mặt lập tức lộ ra chút vẻ đau đớn, há mồm nói câu gì đó, nhưng Vu Hàn Châu lại không nghe rõ, lập tức đưa lỗ tai sáp lại gần.
Mới tiến tới được một nửa, lập tức lùi về: “Lần này ta sẽ không để bị chàng lừa.”
Trong mắt của Hạ Văn Chương xẹt qua một tia cười, chủ động nhích đến gần nàng, chỉ về phía cách đó không xa, nói: “Chúng ta đi đoán đố đèn đi.”
Vu Hàn Châu nhìn theo hướng hắn chỉ, lập tức nhìn thấy được một núi đèn rực rỡ, có rất nhiều người vây quanh ở đó để đoán đố đèn.
“Được.”
Hai người dưới sự ủng hộ của đầy tớ, đi về hướng núi đèn.
Hôm nay ở trên đường có rất nhiều người, thân thể của Hạ Văn Chương lại không đủ khỏe mạnh, đám đầy tớ đều rất sợ hắn có sơ suất, vì vậy gần như là vây quanh hai người bọn họ ở giữa.
Đi tới trước núi đền, một đầy tớ hỏi Hạ Văn Chương: “Đại gia, người có muốn chen vào trong một chút không?”
“Không cần.” Hạ Văn Chương nói: “Ở chỗ này cũng đã rất tốt rồi.”
Đầy tớ không hỏi nữa, làm hết bổn phận đứng vây ở xung quanh, găn chặn lại dòng người đang dâng trào cho hắn.
“Có thích đèn nào không?” Hạ Văn Chương cúi đầu hỏi Vu Hàn Châu: “Nàng thích ngọn đèn nào, ta sẽ thắng được cho nàng.”
Núi đèn này là do chủ một tửu lâu bày ra. Sai tiểu nhị ở trong tiệm chủ trì ở đây, nếu như có người đoán đúng được bao nhiêu câu đố đèn, họ có thể nhận được một ngọn đèn lồng làm phần thưởng. Từ dưới lên trên thì câu đố đèn cần phải đúng tăng lên.
Ngọn đèn ở phía trên cùng kia, cần phải đoán đúng liên tục bảy mươi hai câu mới có thể có được.
Vu Hàn Châu nhìn ngọn đèn cù ở phía trên cùng, cũng chẳng thích lắm, lập tức chỉ vào một ngọn đèn lồng con thỏ ở vị trí chính giữa nói: “Ta thích ngọn đèn đó.”
“Được.” Hạ Văn Chương gật đầu một cái.
Tiếp theo, mỗi lần tiểu nhị xướng ra một câu đố đèn, Hạ Văn Chương lập tức sai đầy tớ giành quyền trả lời.
Hắn đọc sách nhiều, lại thường thích suy nghĩ, những câu đố đèn này cũng không làm khó được hắn, chẳng bao lâu sau, đã liên tục trả lời đúng hai mươi bảy câu đố đèn, nhận được ngọn đèn thỏ kia trong ánh mắt kính phục của tất cả mọi người.
“Cho nàng.” Hạ Văn Chương nhận lấy ngọn đèn từ trong tay của đầy tớ, cúi đầu đưa cho Vu Hàn Châu.
Vu Hàn Châu nhận lấy, cười nói: “Chương ca thật là lợi hại.”
Hạ Văn Chương lập tức lộ ra một nụ cười trong veo: “Chúng ta đi đến nơi khác đi.”
“Được.” Vu Hàn Châu nói, một tay cầm đèn lồng hình con thỏ, hai người dần dần rời xa núi đèn, đi tới nơi khác. Nhớ đến thân thể của hắn, Vu Hàn Châu hỏi: “Nếu như chàng thấy mệt mỏi thì phải nói một tiếng, nếu như đêm nay đổ bệnh vì mệt mỏi thì ta thật sự sẽ không để ý đến chàng nữa đó.”
Hạ Văn Chương vốn định cứ việc vui chơi với nàng cả một ngày, cho dù có mệt mỏi cũng sẽ kìm nén xuống, nhưng mà khi nghe được nàng nói như vậy, do dự một chút lập tức nói: “Ừ, ta sẽ không như vậy đâu.”
Bóng dáng của hai người cứ thế dần dần rời đi, có một đôi huynh muội vẫn đứng ở trước núi đèn, giờ phút này cũng không được hòa thuận lắm.
“Ca ca! Muội muốn ngọn đèn hình con thỏ kia!” Muội muội nói.
Ca ca lập tức nói: “Muội nhìn thử xem có thích những thứ khác không? Ngọn đèn con thỏ kia đã có người thắng được rồi.”
“Không thích! Muội chỉ muốn ngọn đèn con thỏ đó thôi! Huynh mau đi sai người mua đi! Ghê gớm lắm thì cho bọn họ hai mươi lượng bạc!” Muội muội nói.
Ca ca suy nghĩ một lúc, lập tức gọi đầy tớ ở bên cạnh, dặn dò một câu: “Lời tiểu thư nói có nghe được chưa? Đi nhanh đi!”
Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương đang định đi dạo trên cầu để ngắm nhìn những chiếc đèn hoa sen mà người khác thả xuống sông, mới đi được nửa đường, thì nhìn thấy có một người đàn ông ăn mặc giống đầy tớ đi tới.
“Xin chào hai vị. Tiểu thư nhà ta vừa ý ngọn đèn trong tay người. Không biết người có bỏ được thứ yêu thích này được không?” Người nọ chắp tay, lời nói vẫn khá lịch sự, nhưng mà thần sắc lại có chút ngạo mạn: “Tiểu thư nhà ta nguyện bỏ ra hai mươi lượng bạc để mua lại.”
“Không bán.” Hạ Văn Chương thẳng thừng từ chối: “Mời về cho.”
Đầy tớ này đúng là không có mắt nhìn. Hắn nhìn giống như người thiếu hai mươi lượng bạc lắm sao?
Phất tay áo bào, lập tức rời đi cùng với Vu Hàn Châu. đầy tớ kia còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị bọn đầy tớ đi theo Hạ Văn Chương đuổi đi.
“Hai mươi lượng bạc mà muốn mua lại cái đèn mà Chương ca của ta tặng cho ta sao?” Vu Hàn Châu hừ nhẹ một tiếng: “Đèn mà Chương ca của ta thắng cho ta, ta phải cất giữ thật kỹ, hai trăm lượng bạc hay hai ngàn lượng bạc đi nữa thì ta cũng không bán!”
Hạ Văn Chương nghe thấy vậy thì khóe miệng lập tức cong lên, giọng ôn tồn nói: “Nếu như kẻ ngốc kia chịu cho hai ngàn lượng, thì cứ bán cho hắn, quay về ta sẽ tự tay làm cho nàng một cái.”
Vu Hàn Châu cũng không già mồm nữa, vui sướng gật đầu, nói: “Ta đều nghe theo Chương ca.”
Những đầy tớ đi theo xung quanh nghe thấy tiếng nói chuyện thân mật của hai vị chủ tử này, chỉ làm như không hề nghe thấy. Nhưng trong lòng lại hết sức hâm mộ, có thể có được một người thê tử săn sóc và thùy mị như vậy, phải là chuyện hạnh phúc biết dường nào?
Vừa nói chuyện vừa từ từ đi tới trên cầu, rất nhiều người để đèn hoa sen ở bên bờ sông, lúc này trên mặt sông đã có rất nhiều ngọn đèn đang trôi nổi, ánh sáng lấm tấm, chiếu lên mặt sông trông thật óng ánh mỹ lệ.
Không ít người bị phong cảnh này thu hút, đi đến trên cầu ngắm đèn. Tinh thần của đám đầy tớ tăng lên mười hai phần, bảo vệ kĩ càng hai vị chủ tử.
Nhưng mà điều bất trắc vẫn xảy ra. Một đám người không biết từ đâu đến đây, phần phật chạy lên trên cầu, đấu đá lung tung, suýt chút nữa đã xô phải một thiếu niên xuống sông, may mà có những người ở bên cạnh kéo hắn ta lại.
Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu cũng chú ý tới động tĩnh này, đang định tránh đường một chút, nhưng lại thấy đám người người kia va tới phía bọn họ!
“Bảo vệ Đại gia và Đại nãi nãi cho thật tốt!” Một đầy tớ hét lên.
Hạ Văn Chương mang theo mười mấy đầy tớ ở bên người, lẽ ra là có thể bảo vệ được cho hai người thật tốt, nhưng ai ngờ đám người xông tới lại rất thô bạo, nhìn cách ăn mặc trông giống như là những kẻ ăn mày và lưu dân, vậy mà chỉ thoáng một cái đã hạ gục đi một nửa đám đầy tớ rồi!
Thấy vậy, hai mắt của Hà Văn Chương trở nên căng thẳng, vội vàng kéo lấy Vu Hàn Châu vào trong lòng ngực mình, dùng tay áo che chở khuôn mặt của nàng.
Những đầy tớ bị hạ gục muốn đuổi về, những người xem phong cảnh xung quanh cũng bị tấn công rất rối loạn, bọn họ không tránh khỏi bị liên lụy, nếu không để ý sẽ lập tức bị cuốn trôi xa, hơn nữa càng ngày càng xa.
Những đầy tớ còn ở lại bên cạnh Hạ Văn Chương cũng cố gắng đẩy những người đang xông qua, không để cho bọn họ tới gần, miệng lớn tiếng quát: “Các ngươi là ai? Thật là lớn gan, dám đụng đến Đại gia của nhà ta! Còn không mau rút lui đi!”
Nhưng mà cũng chẳng có ích gì, những người đó thô bạo chen đến bên cạnh Hạ Văn Chương, hơn nữa bởi vì bọn họ có đông người nên rất nhanh chóng đã phá vỡ hàng phòng ngự chen vào bên trong. Nhưng không phải đi về phía Hạ Văn Chương, mà là vồ tới đoạt lấy ngọn đèn trong tay của Vu Hàn Châu!
Việc đã đến nước này, cả Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu đều hiểu ra được là gì.
Trong lòng Hạ Văn Chương rất giận dữ, phàm là nam nhân, thì không thể để cho người khác khi dễ thê tử mình. Hắn vươn tay ra bắt lấy cánh tay của người kia, dùng hết sức lực cả người, gắt gao đè hắn ta xuống, khiến cho hắn ta không thể động đậy.
Nhưng mà khóe mắt nhìn thấy cái gì đó khiến hắn không khỏi tức giận. Chỉ nhìn thấy hàng phòng ngự đầy tớ bao vây quanh để bảo vệ có xuất hiện một lỗ hỏng, lại có người tràn vào, cướp lấy ngọn đèn trong tay của Vu Hàn Châu từ một hướng khác!
“Ức hiếp người quá đáng!” Hắn không khỏi tức giận quát lên, cả người khí huyết sôi trào, lập tức định liều mạng với những người này. Nhưng lại thấy một tia sáng chợt lóe lên trước mắt hắn, Vu Hàn Châu vốn được hắn bảo vệ ở bên cạnh, lại đang chắn trước người của hắn. Một tay giơ đèn lồng lên, một tay vịn lấy cánh tay của hắn, nâng mũi chân thanh tú lên đá vào người cướp đèn!
Một cước này đá trúng vào cổ tay của người nọ, khi một tiếng “A” đau đớn kêu lên, người nọ buông lỏng tay. Ngay sau đó, nàng lại tung thêm một cú đá nữa, đá vào thắt lưng của người nọ nơi Hạ Văn Chương đang đè lại. Tiếp theo, người nọ lập tức hét to lên một tiếng, che eo lại rồi ngã xuống mặt đất.
Con ngươi của Hạ Văn Chương co rút lại, cách đá mà nàng mới đá ra vừa rồi, đã in thật sâu vào trong đầu của hắn, dần dần liên hệ với những hình ảnh trong ký ức từ rất lâu trước đây.
Lúc hắn còn nhỏ, đã từng nằm mơ một giấc mơ đến mấy năm, mơ thấy mình biến thành một con mèo con, được một nữ hài nhận nuôi. Mỗi buổi sáng nữ hài đều tập luyện võ, buổi chiều tiến hành chiến đấu sinh tử. Nữ hài ấy rất thích con mèo mà hắn biến thành, yêu thương không muốn rời tay, đi tới chỗ nào cũng phải dẫn hắn theo, lúc đi luyện tập võ cũng mang hắn theo.
Hắn nằm ở trên nhánh cây, hoặc là trên phiến đá, hoặc là nhảy lên đầu tường, lười biếng phơi nắng, nhìn nàng luyện tập.
Từng chiêu từng thức kia, vốn dĩ đều đã bị hắn quên mất, nhưng mà giờ phút này, không hiểu sao, những hình ảnh gần như đã bị quên bẵng đi đó bỗng nhiên trở nên rõ ràng, lại dần dần chồng chéo lại với hai cú đá mà tức phụ hắn vừa mới đá.
Hắn biết hai chiêu đó. Hắn đã từng hỏi Thường đại phu, Thường đại phu nói cho hắn biết đây là hai huyệt vị, một đòn mạnh có thể làm cho người ta mất đi khí lực trong một khoảng thời gian.
Nàng là một người lớn lên ở khuê phòng, lại là nử tử chưa từng bệnh lâu nằm liệt giường, làm sao lại có thể biết được hai chiêu thức này?
“Bắt bọn hắn lại!” Trong lúc hắn đang thất thần, Vu Hàn Châu đã trầm giọng bảo đầy tớ: “Hỏi thử là ai sai khiến!”
Đám đầy tớ vốn dĩ là bị tách ra, giờ phút này cuối cùng cũng gian nan tập trung trở lại, gia nhập vào trong hàng ngũ bảo vệ. Giờ phút này bọn họ vừa kinh vừa sợ hãi, lại vừa tức giận, nếu như Đại gia có một chút sơ xuất nào, trở về bọn họ sẽ bị Hầu phu nhân lột da mất!
Giờ phút này dưới sự tức giận, nắm đấm cũng không nể tình chút nào, rất nhanh chóng đã đánh lùi một đám, còn bắt lấy được một người trong đó, đạp lên trên mặt đất hỏi: “Ai sai các ngươi tới đây?”
Người nọ trước đó rất dữ tợn, giờ phút này bị giẫm đạp xuống đất thì lại trở nên kinh sợ, đáp: “Ta không biết, hắn chỉ nói là nếu như cướp được ngọn đèn con thỏ này, ai cướp được sẽ cho người đó hai mươi lượng bạc.”
Khó trách bọn họ lại liều mạng đến đây cướp đèn, hóa ra là được cho một số tiền lớn.
“Đã không biết rồi, thì thôi vậy.” Hạ Văn Chương lạnh nhạt nói: “Tóm lại đưa đi gặp quan đi.”
Người nọ nghe thấy hai chữ “thôi vậy”, còn tưởng rằng đây là một vị công tử có lòng dạ hiền lành, ngay sau đó lại nghe thấy hai chữ “gặp quan”, nhất thời ngẩn người ra!
Sau khi bị kéo lên, mới nhớ đến chuyện cầu xin tha thứ: “Đừng! Xin quý nhân tha mạng!”
Mới vừa kêu lên đôi câu, đã bị chặn miệng lại, kéo đi.
“Chương ca, mới vừa rồi chàng có bị dồn ép không?” Đến khi đám người xung quanh đã khôi phục lại như thường, lúc này Vu Hàn Châu mới lo lắng nhìn Hạ Văn Chương hỏi: “Hay là chúng ta đi trở về nhé?”
Ánh mắt Hạ Văn Chương nhìn nàng lúc này có phần thất thần. Hắn hoàn toàn không có bị ép chút nào cả, lúc này đang khiếp sợ về suy đoán của chính mình. Cũng không còn tâm tư để đi chơi nữa, nhưng vẫn cố ép chịu đựng nói: “Ta không sao. Thật vất vả mới được đi ra ngoài, chơi một lúc nữa nhé?”
Vu Hàn Châu nhìn vẻ mặt của hắn một cái cũng biết hắn đã mất hết hứng thú, thẳng thừng nói: “Không chơi nữa, đi về thôi!”
Xách đèn, cả hai người đi xuống cầu.
Vừa mới đi xuống cầu không bao lâu đã nhìn thấy một thiếu niên cao ngất anh tuấn, mặt mày hớn hở đang đứng bên cạnh một thiếu nữ, không biết nói gì mà ánh mắt sáng ngời, rất là vui vẻ.
Hạ Văn Chương nhìn thoáng qua một cái đã nhận ra là đệ đệ mình, lại nhìn về phía thiếu nữ kia, lập tức đoán được là Lục tiểu thư.
Nhưng mà bây giờ hắn đang bị một chuyện vô cùng khiếp sợ khác chiếm cứ lấy suy nghĩ nên không còn dư thừa tinh lực để quản chuyện của đệ đệ mình, quay đầu nói với đầy tớ: “Không cho phép nói chuyện này với phu nhân.”
Mới nói xong, đã nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của đám đầy tớ, còn có người có vết thương ở trên mặt nữa. Lừa gạt thì chắc chắn không thể lừa gạt được, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn nói: “Nếu như phu nhân hỏi tới thì nói là gặp qua mấy người không biết điều, đã dạy dỗ rồi, cũng không có gì đáng ngại.”
Đương nhiên đầy tớ nghe theo.