Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 50




Nhìn Vu Hàn Châu làm khăn, trong lòng Hạ Văn Chương khỏi phải nói vui vẻ biết mấy, viết thoại bản càng có động lực hơn.

Mà Vu Hàn Châu làm hai chiếc cho hắn, sau khi làm xong thì đưa cho hắn: “Ta làm không đẹp lắm, chỉ được cái là nhanh, Chương ca cầm xài trước đi.”

Hạ Văn Chương cực kỳ vui vẻ, hai tay nhận lấy, trân trọng nâng trong lòng bàn tay, ngước mắt nhìn nàng: “Rất tốt, ta rất thích.”

Hào quang trong mắt hắn sáng ngời như vậy, làm Vu Hàn Châu cũng không thể nào ôm lòng cầu may được nữa. Hắn, thật sự thích nàng.

Lòng giống như là bị cái gì bắt lấy, nàng bình tĩnh hít một hơi, rồi mới cười gật đầu: “Ngươi thích là tốt. Ta lại làm thêm mấy chiếc cho mẫu thân.”

Cúi đầu, lại bắt đầu khăn tay.

Mà Hạ Văn Chương lại ngẩn ra. Nàng, còn làm cho mẫu thân nữa sao? Hơn nữa, là “mấy chiếc”? Hắn cúi đầu nhìn khăn tay đang nâng trong bàn tay, không cần đếm, là hai chiếc.

Mẫu thân có thể có được nhiều hơn hắn. Điều này khiến lòng hắn không thể tiếp thụ được cho lắm.

Nhưng, hắn nhanh chóng đã điều chỉnh được, hôm nay hắn cầm được khăn tay nàng tự tay làm đấy, còn gì mà không biết đủ chứ? Lần trước nàng làm mạt ngạch cho mẫu thân, còn không có phần của hắn. Lần này, trước làm cho hắn, rồi mới làm cho mẫu thân đấy!

Hắn nhanh chóng vui vẻ lại, cất khăn tay vào trong tay áo, không nỡ dùng.

Đến buổi chiều, Hạ Văn Cảnh đến, mặt mày tươi cười nói: “Ca ca, mấy người bằng hữu tới, anh đều quen biết đấy, gọi bọn họ đến Trường Thanh viện, hay là đến viện của đệ?”

Trước kia lúc thân thể Hạ Văn Chương không khỏe, cũng sẽ cùng Hạ Văn Cảnh gặp gỡ bằng hữu. Đều là các bạn cùng trường của Hạ Văn Cảnh, nhưng Hạ Văn Chương cũng đều quen hết, hơn nữa quan hệ không tệ.

“Đến viện đệ đi.” Hạ Văn Chương nói, đứng dậy, gọi Thu Bình lấy áo khoác khoác lên cho hắn, rồi đi theo Hạ Văn Cảnh đi ra ngoài.

Hắn nói với Vu Hàn Châu: “Ta đến viện Cảnh đệ, nếu nàng có chuyện gì thì sai đầy tớ đến gọi ta.”

“Được.” Vu Hàn Châu gật đầu.

Hạ Văn Chương lúc này mới đi ra ngoài.

Vu Hàn Châu nhìn sắc trời bên ngoài âm u, giơ tay che miệng ngáp một cái. Rồi lại nhìn khăn tay làm được một nửa trong tay, đặt xuống.

Hầu phu nhân cũng không thiếu mấy chiếc khăn để dùng, nàng cũng không vội làm xong. Ôm mèo nhỏ, đi vào nội thất, trong miệng còn nói: “Tiểu Quai ngoan, chúng ta đi ngủ thôi.”

Sắc trời tối như vậy, bên ngoài lại lạnh, không bằng đi ngủ thôi!

Hạ Văn Chương đi theo đệ đệ gặp các bằng hữu của hắn ta.

“Trình huynh, Lý huynh, Trương hiền đệ…” Hạ Văn Chương theo thứ tự làm lễ.

Mọi người rối rít đứng dậy đáp lễ.

Đợi sau khi ngồi xuống, thì bắt đầu nói chuyện. Tháng ba sang năm chính là kỳ thi mùa xuân, mọi người đang ngồi đây hơn phân nửa đều muốn đi thi, thế nên đề tài thảo luận cũng là về chuyện này.

Hai huynh đệ Hạ Văn Chương cùng Hạ Văn Cảnh đều không đi thi.

Thân thể Hạ Văn Chương như vậy, hiển nhiên không cần phải nói. Hạ Văn Cảnh sau này phải bị Hầu gia bỏ vào trong quân rèn luyện, hắn ta là người sẽ tập tước, đương nhiên không cần tham gia khoa cử.

Nhưng mà đề tài hôm nay lại xuất hiện một chút sự cố.

“Thân thể Chương huynh tốt hơn trước kia rất nhiều.” Có người thành tâm khen nói, “Gò má nở nang hơn, khí sắc cũng tốt hơn không ít.”

Hạ Văn Chương cười nói: “Cưới được hiền thê, chăm sóc ta rất tốt.”

Hạ Văn Cảnh vốn cũng rất cao hứng, nghe câu này, khóe miệng bèn vểnh lên, nhưng rất nhanh lại cười thật lòng thật dạ nói: “Đại phu nói ca ca ta sẽ khỏe lên, sau này sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Mọi người tất nhiên chúc mừng một phen.

Sau đó có người nói: “Nhắc ra thì Hầu gia vẫn chưa lập thế tử. Sau này thân thể Chương ca khỏe rồi, Hầu gia há chẳng phải có thể xin phong thế tử rồi sao?”

Lời này như thuận miệng nói, nhưng sau khi ra khỏi miệng, bầu không khí bỗng im ắng trước giờ chưa từng có.

Tất cả mọi người yên lặng không nói gì, có người đưa tầm mắt rơi vào trên người huynh đệ Hạ gia, có người dứt khoát cúi đầu uống trà, làm bộ như không biết gì.

Người đánh vỡ sự yên tĩnh là Hạ Văn Chương, hắn ghìm đệ đệ đang muốn mở miệng nói lại, giọng nói ôn hòa mà có lực: “Phụ thân ta là võ tướng, thân thể ta như thế này, cho dù có khỏe rồi, cũng khó tập được võ công, nếu nói tập tước, không bằng Văn Cảnh thích hợp hơn.”

Từ nhỏ thân thể hắn không tốt, Thường đại phu còn phát ngôn bậy bạ nói rằng hắn không sống qua hai mươi tuổi, nên tuy hắn là đích trưởng tử, nhưng không có ai nghĩ sẽ để hắn tập tước.

Chẳng qua, Hầu gia đang lúc thịnh niên, cũng không vội vàng lập thế tử. Cho dù muốn lập Tiểu nhi tử làm thế tử, cũng nên đợi lão đại không được rồi hẳn nói.

Mọi người rối rít khen ngợi: “Chương huynh cùng Văn Cảnh thật là một đôi huynh đệ tốt.”

“Quan hệ của huynh đệ trong nhà chúng tôi đều không tốt bằng các ngươi.”

“Huynh hữu đệ cung, gia phong Hạ gia thật tốt.”

Nhưng mà khuôn mặt Hạ Văn Cảnh vẫn trầm xuống, môi mím thật chặt, mắt nhìn chằm chằm người mới vừa gây sự kia.

Hạ Văn Chương vươn tay khoác lên vai hắn ta, dùng sức nắm chặt, ra hiệu với hắn ta, lúc này Hạ Văn Cảnh mới thu ánh mắt về, cúi đầu không nói.

“Trong lòng biết là được.” Hạ Văn Chương thấp giọng nói, “Đừng thất lễ trước mặt khách.”

Người nọ rốt cuộc là vô tình hay cố ý, cũng đều không sao cả. Chung quy không phải ngu xuẩn thì là xấu xa, ngày sau không nên qua lại quá nhiều là được. Nhưng khách đang ở đây, phần lớn đều rất tốt, Hạ Văn Cảnh là chủ nhà, thất lễ như vậy là không nên.

Hạ Văn Cảnh nhanh chóng chỉnh đốn được tâm trạng mình, lúc ngẩng đầu lên lại là một khuôn mặt tươi cười, còn hỏi: “Trời lạnh, hay là uống chút rượu cho ấm người? Chúng ta chơi Hành Tửu Lệnh một phen thế nào?”

Mọi người cười đáp: “Được.”

Vì thế đám đầy tớ tiến vào, dọn trà cụ trên bàn đi, đổi thành các loại đồ uống rượu.

Hạ Văn Chương nói: “Ta không uống được rượu, các ngươi chơi là được.”

Bị một người bắt lại, nói: “Thiếu đi Chương huynh sao được? Chương huynh đương nhiên không cần uống rượu, dùng trà như cũ là được.”

Những người khác rối rít lên tiếng đáp, Hạ Văn Chương đành phải ở lại.

Trong chốc lát tửu lệnh bắt đầu.

Hạ Văn Cảnh chơi quen rồi, muốn gây khó dễ ai thì gây khó dễ người đó, hắn cũng không làm quá mức rõ ràng, chơi qua hai vòng thì sẽ làm khó người nọ một lần, rất nhanh đã chuốc say.

“Nhìn tửu lượng Lý huynh này, ta đưa hắn xuống uống chén canh giải rượu.” Hạ Văn Cảnh đứng lên, kéo lên người nọ đi ra ngoài.

Còn có người ngăn lại nói: “Để cho đầy tớ đỡ hắn là được, Văn Cảnh đừng đi.”

“Vậy sao được?” Hạ Văn Cảnh nói, khăng khăng dẫn người đi xuống.

Hạ Văn Chương nhìn thấy, không lên tiếng.

Không bao lâu, Hạ Văn Cảnh trở lại, người bị hắn ta kéo đi lại không trở lại, chỉ thấy hắn không biết làm sao nói: “Lý huynh quả thực say quá, ta thu xếp hắn đến phòng khách nghỉ ngơi rồi.” Rồi lại giang tay, “Sớm biết tửu lượng hắn không được như thế, ta đã nhường hắn một chút rồi.”

Mọi người cười to.

Hạ Văn Cảnh ngồi xuống, Hạ Văn Chương đè thấp giọng hỏi hắn: “Đệ làm gì người ta rồi?”

“Không làm gì cả.” Hạ Văn Cảnh hời hợt nói, nhanh chóng ngó mặt ra cười với mọi người, lúc này là nụ cười xán lạn thật lòng thật dạ, “Người nào cũng có tửu lượng không tốt thì nói một tiếng, ta nhường người đó. Nếu không lát nữa bị chuốc say thì không được vu vạ ta đấy.”

Tất cả mọi người nói: “Ai cần ngươi nhường? Tửu lượng ta rất tốt!”

Chốc lát đã chơi rất sôi nổi.

Mãi đến khi sắc trời đã tối, Hạ Văn Chương mới trở về.

Đối với Lý huynh kia, hắn cũng không cần nhắc làm gì. Văn Cảnh là người lòng biết chừng mực, hắn ta sẽ không làm chuyện quá giới hạn. Hạ Văn Chương trong lòng chỉ đang suy nghĩ, đợi thân thể hắn khỏe rồi, phải sống thế nào mới được?

Lúc nghĩ về chuyện này, hắn không nhịn được sờ khăn tay đang giấu trong tay áo. Tước vị của phụ thân, hắn duy trì không nổi. Cho dù thân thể rất khỏe, hắn cũng không thể đáp ứng. Nhiều năm nay, trong lòng mọi người biết rõ ai mới là người tập tước, hắn bỗng nhiên khỏe lên, không công bằng với đệ đệ.

Mà thân thể hắn không tốt, không tập tước được, ngày sau phải làm sao để vợ con được hưởng đặc quyền? Hắn nhất định phải kiếm cho thê tử hắn một cáo mệnh.

Đi được nửa đường thì trời đã tối rồi, cũng may đầy tớ xách đèn lồng đi ở trước, rọi sáng đường.

Nghĩ đến ở trong viện có người đợi hắn, trong lòng Hạ Văn Chương sáng lên một vầng sáng, không nhịn được bước nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc lại là hai ngày.

Bệnh của Thúy Châu còn chưa hết, đã nghe Hầu phu nhân bị bệnh.

Vốn dĩ ngày hôm nay nên đi chính viện thỉnh an, nhưng người còn chưa ra khỏi cửa, thì thấy nha hoàn bên cạnh Hầu phu nhân đến nói: “Phu nhân nhiễm phong hàn, thân thể khó chịu, bảo nô tỳ tới truyền lời, Đại gia cùng Đại nãi nãi không cần phải đi thỉnh an.”

Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu nghe được tin tức, đều rất lo lắng: “Mẫu thân sao lại nhiễm phong hàn? Nhiễm lúc nào? Đỡ hơn chút sao chưa?”

Lại nghĩ đến ba ngày trước đến thỉnh an, lúc Hầu phu nhân cùng Hạ Văn Cảnh tranh cãi thì ho khan mấy tiếng. Khi đó chỉ cho là nói chuyện bị sặc, bây giờ nghĩ lại, ước chừng khi đó thân thể đã khó chịu rồi.

“Ngươi ở trong viện đợi, ta đến xem mẫu thân.” Vu Hàn Châu nói.

Bản thân Hạ Văn Chương ốm yếu, hôm nay miễn cưỡng không bị bệnh, đã là cảm ơn trời đất rồi. Để hắn đi thăm Hầu phu nhân bị bệnh, e rằng đừng bị Hầu phu nhân đánh đuổi ra.

Thân thể Vu Hàn Châu rất khỏe mạnh, làm con dâu, theo lý phải đi thăm một chuyến.

“Được.” Hạ Văn Chương gật đầu, lo lắng nhìn nàng rời đi.

Hầu phu nhân đã bệnh ba ngày, tuy đã uống thuốc Thường đại phu bào chế, nhưng vẫn không khỏe lên được. Lúc Vu Hàn Châu đi vào, Hầu phu nhân đã uống thuốc, ngồi tựa nửa người trên giường, vẻ mặt buồn bực.

“Thỉnh an mẫu thân.” Sau khi Vu Hàn Châu tiến vào, đầu tiên hành lễ, “Con tới xem thử mẫu thân đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Đối với chuyện Đại nhi tức tới thăm, Hầu phu nhân đã dự liệu được, ngược lại cũng không nói gì: “Sao không nghe lời thế, không phải bảo con đừng tới sao.” Bà hơi gật đầu, khàn giọng nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là rất phiền muộn trong lòng.”

Bà cường thế đã quen rồi, thân thể không nhanh nhẹn nằm liệt giường như vậy, cực kỳ không thích ứng được, đến nỗi tâm phiền nóng nảy trong người.

Vu Hàn Châu ngồi xuống nói: “Nếu mẫu thân không chê con phiền, con trò chuyện với mẫu thân được không?”

Nàng tới cũng đã tới rồi, Hầu phu nhân còn có thể đuổi nàng đi hay sao? Liền nói: “Nhan Nhi là đứa bé ngoan hiếu thuận, ta sao sẽ chê con phiền chứ?” Lại hỏi, “Con tới sớm như vậy, đã dùng điểm tâm chưa?”

“Vẫn chưa ạ.” Vu Hàn Châu nói, “Biết được mẫu thân bị bệnh, Chương ca và con đều vô cùng lo âu, Chương ca bảo con mau đến xem mẫu thân nên vẫn chưa kịp dùng cơm.”

“Đứa nhỏ ngốc này.” Hầu phu nhân nói, cất giọng dặn: “Người đâu! Kêu phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn, Đại nãi nãi vẫn chưa dùng điểm tâm!”

Lập tức có đầy tớ đáp, tự đi chuẩn bị.

Vu Hàn Châu thì cùng Hầu phu nhân nói chuyện, nói chuyện ở Trường Thanh viện bọn họ, nói thân thể Hạ Văn Chương lại tốt hơn chút nữa, tóm lại là nói vài lời hữu ích để bà nghe trong lòng được thoải mái.

Chỉ chốc lát sau, đầy tớ bưng điểm tâm tới, Vu Hàn Châu vén tay áo lên ăn, còn hỏi Hầu phu nhân: “Mẫu thân đã dùng cơm chưa ạ?”

“Không có khẩu vị.” Hầu phu nhân lắc đầu, quay đầu sang chỗ khác không nhìn nàng, “Con ăn của con đi, không cần quản ta.”

Vu Hàn Châu nói: “Dạ, mẫu thân.” Bắt đầu dùng điểm tâm mỹ vị.

Hầu phu nhân nghe thấy nàng đáp ứng dứt khoát như vậy, không khỏi nghẹn một chút. Thầm nói, Đại nhi tức bình thường ở Trường Thanh viện cũng nói chuyện như vậy sao? Vậy con trai bà sao chưa bị nghẹn chết vậy? Thật đúng là hiếm lạ.

Bà đánh giá dáng điệu Vu Hàn Châu ăn cơm, phát giác Vu Hàn Châu ăn cơm rất ngon, ăn chậm rãi, thật giống như đang hưởng thụ mỹ vị ngon vô cùng vậy.

Dần dần, Hầu phu nhân cũng thấy hơi thèm ăn, nói: “Bưng chén cháo cho ta.”

Vu Hàn Châu đang chếch đối diện bà, cong môi, tự mình bưng cháo, dâng đến trước mặt Hầu phu nhân: “Mẫu thân mời dùng.”

Cái chén ấm áp tiến đến trong tay, lại nhìn gương mặt xinh đẹp dịu ngoan của Đại nhi tức, tâm trạng Hầu phu nhân bỗng dưng tốt hơn một chút. Bà nhận lấy, hạ mí mắt: “Ừ.”

Bởi vì Hầu phu nhân chịu dùng cơm, đương nghiên không cần Vu Hàn Châu hầu hạ, đám nha hoàn trong phòng tự tiến lên hầu hạ.

Vu Hàn Châu ngồi cạnh bàn, tiếp tục dùng điểm tâm của mình.

Đợi ăn cơm xong, Vu Hàn Châu rửa tay, lại ngồi ở mép giường, cùng Hầu phu nhân nói chuyện: “Con định làm mấy chiếc khăn hiếu kính mẫu thân, đã làm được hơn phân nửa, nhưng trước kia lúc ở nhà con kém cỏi, tay nghề không tốt, mẫu thân đừng ghét bỏ con.”

Hầu phu nhân lần trước thấy mạt ngạch của nàng, thì đã biết nàng có mấy cân mấy lượng, nhưng vẫn cười nói: “Con có phần hiếu tâm này, ta rất vui.” Lại giả bộ lơ đãng hỏi, “Cũng làm cho Chương Nhi sao?”

Vu Hàn Châu hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Mẫu thân không nên trách con, con làm trước cho Chương ca mấy chiếc, mới làm cho người.”

Hầu phu nhân nào sẽ trách nàng? Ngược lại còn muốn khen ngợi nàng: “Con vừa gả đến, hầu hạ phu quân chính là chuyện quan trọng nhất, ta không chỉ không trách con, còn phải thưởng con.”

Lại dặn dò, gọi người mở phòng kho, thưởng Vu Hàn Châu mấy món da thuộc, bảo nàng cầm đi làm áo khoác.

“Đa tạ mẫu thân.” Vu Hàn Châu vẫn dứt khoát nhận thưởng như cũ.

Hầu phu nhân thích sức sống thẳng thắn này của nàng, lại nói thêm mấy câu với nàng, thì thấy thấm mệt.

“Mẫu thân nghỉ ngơi đi.” Vu Hàn Châu nhẹ nhàng đứng lên, đỡ bà nằm xuống, lại vén tay áo, nhẹ giọng nói: “Con bóp cho mẫu thân, thường ngày Chương ca ngủ không ngon, con cũng x.oa bóp cho hắn như vậy, mẫu thân cũng thử chút.”

Hầu phu nhân gợi lên mấy phần tinh thần: “ Được, ta thử xem.”

Vu Hàn Châu n.ắn bóp lúc nặng lúc nhẹ cho bà.