Tại sao Vu Hàn Châu lại nói như vậy chứ? Bởi vì chuyện này căn bản không được coi là chuyện gì cả.
Nếu nữ tử kia bị người ta lấy trộm mất tiền mua thuốc của mẫu thân, khóc đến mức đáng thương như vậy thì chứng tỏ nàng ta là con nhà bình thường, thậm chí gia cảnh còn rất bần hàn. Mà Hạ Văn Cảnh là ai? Là Hầu phủ công tử. Hắn ta chỉ cần tên sai vặt bên cạnh đi nói một tiếng, cảnh cáo cũng được hay cầm tiền cho thêm cũng được, rất dễ dàng để nữ tử kia không quấn lấy hắn nữa.
Làm gì đến nỗi nhờ nàng giúp đỡ chứ?
Cho nên nàng cảm thấy Hạ Văn Cảnh đang thăm dò nàng. Dò xét xem nàng có phải người tốt hay không, để xem nàng có phải toàn tâm toàn ý ở Hầu phủ hay không—nếu nàng làm Đại nãi nãi của Hầu phủ, nếu lòng dạ trong sạch đoan chính thì nên phải suy nghĩ cho tiểu thúc của mình mà giải quyết chuyện này thật ổn thỏa.
Nhìn vào ánh mắt trấn tĩnh trong veo của nàng, mãi một lúc lâu Hạ Văn Chương mới im lặng gật đầu: “Ừm.”
Hắn cũng cảm thấy Văn Cảnh đang cố tình gây rắc rối.
“Cho nên ta đồng ý với đệ ấy rồi!” Vu Hàn Châu nói với hắn, “Suy cho cùng thì ta cũng nhận thấy được chỗ tốt của đệ ấy. Chuyện kia, từ đầu đến cuối đệ ấy không vạch trần ta, ta lĩnh tình của đệ ấy. Ta không muốn mắc nợ ai hết, đệ ấy luôn soi mói khó chịu với ta, nếu ta giúp đệ ấy một chút thì bớt mắc nợ đệ ấy một chút. Đến khi trả sạch, để xem đệ ấy còn dám không coi trọng ta nữa không?”
Hạ Văn Chương im lặng một lúc, ngón tay trong lớp tay áo niết một cái, sau đó mới thấp giọng hỏi nàng: “Nàng để ý chuyện đệ ấy không coi trọng nàng?”
Vu Hàn Châu không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy nên hơi sững sờ. Vấn đề này nghe có vẻ hơi nhạy cảm, nếu nàng trả lời không tốt thì sẽ rất dễ dàng khiến người khác hiểu lầm rằng nàng vẫn còn có ý với Hạ Văn Cảnh.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra thì ta không để ý việc đệ ấy nhìn ta như thế nào, ta lại không sống cùng với đệ ấy, hơn nữa đệ ấy cũng không phải bằng hữu của ta. Nhưng thường ngày vẫn luôn gặp mặt, mỗi lần đệ ấy nhìn ta như vậy thì lại nhắc nhở rằng ta đang mắc nợ đệ ấy.”
Hạ Văn Chương nói: “Nàng không nợ đệ ấy gì cả.”
Vẻ mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Cho tới bây giờ nàng chẳng hề mắc nợ đệ ấy cái gì hết. Chuyện kia, đệ ấy không nói là ta không cho phép đệ ấy nói. Nếu phải nói mắc nợ thì cũng chỉ là ta mắc nợ đệ ấy chứ không liên quan đến nàng.” Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chuyện này, nếu nàng không muốn làm thì cũng không cần phải để ý đến đệ ấy, để ta đi nói với đệ ấy.”
Vu Hàn Châu nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng có chút cảm động: “Ngươi thật là tốt, bảo vệ ta như vậy.”
“Tất nhiên là ta muốn bảo vệ nàng.” Hạ Văn Chương nói, “Ta đã đồng ý với nàng rồi.”
Hắn đã hứa với nàng, chỉ cần nàng an phận là Hạ Đại nãi nãi thì sẽ không ai được phép ức hiếp nàng.
Vu Hàn Châu nhớ ra một cách dễ dàng, và nàng cũng nhớ hắn đã nói “Sau lưng người khác thì chúng ta là bằng hữu.”
Đặt tay lên ngực tự hỏi, Vu Hàn Châu cảm thấy như vậy cực kỳ tốt. Nhưng chuyện này đối với nàng mà nói thì chỗ nào cũng tốt. Còn đối với Hạ Văn Chương thì không phải như vậy. Trước mắt như vậy cũng không có gì ảnh hưởng đến hắn. Nhưng đợi đến khi hắn tốt lên thì lại không giống nhau nữa.
Nam nhân bình thường đều phải cưới vợ sinh con, sống một cuộc sống bình thường. Làm bằng hữu với thê tử của mình? Đó không phải là cuộc sống bình thường.
Cũng may, bây giờ thân thể của hắn chỉ mới khởi sắc, nàng còn có thời gian từ từ tính toán.
“Vậy chúng ta vẫn giúp đệ ấy sao?” Vu hàn Châu nói, “Lúc nãy ta đã đồng ý với đệ ấy rồi.”
Hạ Văn Chương nói: “Được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì, xem tâm tình của nàng vậy.”
Vu Hàn Châu nở nụ cười, nói: “Vậy thì giúp đệ ấy một chút đi. Tóm lại là giúp đệ ấy giải quyết chuyện này, say này đệ ấy mà bất kính với ta nữa thì ta có thể dùng nó để chặn miệng đệ ấy.” Nàng khẽ cười một tiếng, nhướng chân mày lên, “Chuyện này rất đơn giản, cũng không cần ta phải ra mặt, kêu Thúy Châu đi làm là được.”
Thúy Châu là nha hoàn quản sự bên cạnh Hầu phủ Đại công tử, đã gặp qua không ít người thấy qua không ít chuyện, điềm tĩnh giàu kinh nghiệm, chuyện này chẳng có chút khó khăn gì đối với nàng ta cả.
“Được.” Hạ Văn Chương cười nói.
Ngày hôm sau, Vu Hàn Châu dẫn theo Thúy Châu đi ra ngoài. Đi tới chỗ ở của nữ tử kia, Vu Hàn Châu ngồi trên xe ngựa không xuống mà do Thúy Châu xuống xe đi thương lượng với nữ tử đó.
“Ta là Hạ phủ.” Thúy Châu nói rõ thân phận của mình, sau đó đưa hai thỏi bạc, “Đây là hai mươi lượng bạc, nghe nói nhà cô nương khốn đốn, Nhị gia kêu ta đưa chút ngân lượng tới cho cô nương.”
Giọng nói lí nhí vang lên, mang theo chút hoảng sợ và chút vui mừng: “Đa tạ Nhị gia. Nhưng ta không cần, trước đó Nhị gia đã cho ta bạc rồi.”
“Tâm ý của Nhị gia, cô nương cứ nhận đi.” Thúy Châu nhét bạc vào trong ngực nàng rồi lại hỏi: “Cô nương biết chữ chứ?”
Giọng nói hơi vui vẻ vang lên, còn có chút thẹn thùng: “Biết sơ mấy chữ.”
“Cô nương ấn dấu tay lên đây đi.” Thúy Châu nói rồi đưa ra cái gì đó, ngay sau đó là tiếng thét kinh hãi của cô nương kia, hơi giận giữ mà nói: “Ngươi có ý gì? Không phải Nhị gia bảo ngươi tới, đúng không?”
Thúy Châu khẽ cười một tiếng rồi nói: “Nếu cô nương là người thông minh thì sẽ không hỏi.”
Cô nương xoay người muốn đi nhưng Thúy Châu kéo nàng ta lại nói: “Ta khuyên cô nương ấn dấu tay đi. Tất nhiên không ấn cũng được, dù sao nếu cô nương vẫn không ấn thì từ nay về sau ngươi cũng không thể gặp lại Nhị gia của chúng ta.”
Trên tờ giấy kia viết rằng, dân nữ nào đó, tuổi tác bao nhiêu, nhà ở đâu, trong nhà có ai, năm nào tháng nào nhận được ân huệ gì của Hạ Văn Cảnh, kết làm thiện duyên. Ngày nào tháng nào nhận hai mươi lượng bạc của Hạ Văn Cảnh, mãi mãi nhớ đến ân tình của Hạ Văn Cảnh, cam đoan sẽ không lấy oán trả ơn.
Dựa vào quyền thế và địa vị của Hạ gia thì căn bản không cần phải thương lượng với nàng ta như vậy. Chịu suy nghĩ cho nàng ta như vậy là Hạ gia nhân ái, dẫu sao thì Hạ Văn Cảnh trước đó làm người tốt, nếu đã làm thì phải làm cho đến cùng.
Chắc hẳn trong lòng cô nương này biết rằng, nếu Hạ gia không muốn thì đừng nói đến chuyện nàng ta không thể thấy Hạ Văn Cảnh mà chết cũng không biết chết thế nào. Ấn dấu tay, chí ít còn có bạc để cầm.
Cuối cùng thì cô nương cũng nhận lấy hai mươi lượng bạc, ấn dấu tay.
Chuyện này xong rồi.
Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc cũng chưa tốn đến thời gian một khắc.
Sau khi Thúy Châu lên xe thì nói với Vu Hàn Châu: “Nãi nãi, giải quyết xong rồi.”
“Làm tốt lắm.” Vu Hàn Châu khen ngợi.
Xe ngựa chạy lộc cộc về phía trước, chở Vu Hàn Châu chạy trên đường phố. Nếu nàng ra ngoài một chuyến, dĩ nhiên là không chỉ để làm việc mà chơi đùa một hồi rồi mới trở về.
Nàng dạo qua mấy tiệm may, mua hai xếp vải, rồi lại đến hiệu sách xem một chút, gói mấy thoại bản thời thịnh, sau đó tới cửa hàng bạc dạo một chút, cuối cùng Vu Hàn Châu mua một cây trâm thanh ngọc, lúc này mới quay về phủ.
Hạ Văn Chương ở nhà một mình còn có chút không quen. Rõ ràng đã sống mười chín năm, căn bản chỉ là sống một mình. Nhưng nàng chỉ mới đến bên cạnh vài tháng mà đã khiến hắn quen thuộc từ trong ra ngoài rồi, mỗi khi nàng không ở trong phủ thì hắn cực kỳ không quen.
Nghĩ đến đã lâu không cầm bút, hắn sai người đặt bàn trong hoa viên, dùng bút một chút.
Lần trước hắn đã vẽ hầu bao cho nàng, lần này hắn định vẽ tiếp mấy hoa văn để nàng thêu thành khăn.
Sau khi vẽ mấy loại hoa văn, cuối cùng trong lòng Hạ Văn Chương động một cái, hắn vẽ một khóm thanh trúc.
Tranh thành, bút ngừng. Hắn cúi đầu nhìn khóm thanh trúc trên giấy, mặt không khỏi nóng lên. Từ khi nàng gả vào đã được ba tháng, hắn chưa từng thấy nàng động tới một đường kim mũi chỉ, chắc là nàng sẽ không thêu khăn cho hắn nhỉ?
Nhưng cho dù nàng không làm cũng không sao, kêu nha hoàn làm là được rồi, chỉ cần cái của hắn và cái của nàng cùng màu sắc và kiểu dáng.
Hắn nghĩ như vậy thì lại vui vẻ, nhấc bút lên lần nữa rồi tiếp tục vẽ.
Mãi cho đến khi đầy tới tới báo rằng Đại nãi nãi đã quay về thì hắn mới ngừng bút, sai đầy tớ cất bức tranh đi, phất ống tay áo một cái rồi vội vàng quay về Trường Thanh viện.
“Nàng về rồi?” Hạ Văn Chương vừa vào viện thì đi thẳng vào phòng.
Vu Hàn Châu nghe giọng nói hổn hển của hắn thì vội vàng bỏ thoại bản vào trong rương, sau đó nhanh chóng đi ra nói: “Sao lại thở hổn hển đến mức này? Cuối cùng ngươi cũng về tới đích sao? Đâu đến nỗi gấp như vậy?
Nàng hỏi ba câu liên tục khiến trên mặt của Hạ Văn Chương không khỏi lộ ra nụ cười, hắn bình phục lại nhịp thở rồi mới nói: “Không có gì, chỉ là muốn thử đi bộ một chút thôi.”
Vu Hàn Châu cũng không tiện nói gì với hắn nên bảo hắn ngồi xuống, sau đó kêu nha hoàn rót nước: “Nhấp môi một cái, làm ướt môi.”
“Chuyện thế nào rồi?” Hạ Văn Chương khẽ nhấp một cái rồi ngước mắt lên hỏi.
Vu Hàn Châu nở nụ cười: “Rất thuận lợi.”
Đã nói từ trước rồi, đây cũng chẳng coi là chuyện gì cho cam. Muốn kêu cô nương kia đừng dây dưa nữa thì quá dễ dàng. Gia cảnh nàng ta bần hàn, lại có phụ thân đau ốm phải chăm sóc, nàng ta không quý trọng bản thân nhưng còn phải lưu tâm phụ thân nữa.
Nàng đi cùng ra ngoài chẳng qua là muốn hóng gió một chút mà thôi.
Sau đó hai người nói về chuyện Vu Hàn Châu đã đi đâu hóng gió, Vu Hàn Châu mỉm cười, kêu đầy tớ mang một cái hộp gỗ tới, nhẹ nhàng đẩy qua rồi nói: “Ta mua đồ cho ngươi, ngươi nhìn xem.”
Lúc ấy nàng nghĩ, chỉ một mình ra ngoài chơi đúng là sảng khoái, nhưng người bạn nhỏ vẫn đang còn bị nhốt ở nhà, vậy nên nàng mua cho hắn một cây trâm thanh ngọc.
Ánh mắt Hạ Văn Chương sáng rực lên, hắn mở hộp gỗ ra thì thấy một cây ngọc trâm được điêu khắc chất liệu không tệ đang nằm bên trong, nụ cười trên mặt hắn không ngừng lại được, hắn ngước mắt lên, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng mà nói: “Cám ơn, ta rất thích.”
Vu Hàn Châu thấy hắn thích thì cũng không nói gì nữa, kêu nha hoàn thêu thùa giỏi nhất tới rồi nói: “Hôm nay ta mua hai xếp bảo, người nhìn xem rồi may quần áo cho ta.”
“Vâng ạ.” Nha hoàn đáp rồi ôm vải lui ra.
Hạ Văn Chương thấy vậy thì cũng chỉ một nha hoàn rồi nói: “Ta đã vẽ một số hoa văn, đưa cho nãi nãi của các ngươi thêu khăn tay.”
“Vâng ạ, thưa Đại gia.” Lại có nha hoàn nhận mệnh đi ra.
Vu Hàn Châu nghe vậy thì vui vẻ: “Vậy thì tốt quá rồi. Ngươi vẽ hoa văn, thêu lên khăn tay chắc chắn sẽ đẹp đến mức ta cũng không nỡ dùng mất.”
“Làm gì mà không nỡ? Nàng thích thì để ta vẽ cho nàng nhiều một chút.” Giọng nói Hạ Văn Chương cũng trở nên dịu dàng.
Hai người tán gẫu một hồi, cho đến khi Hạ Văn Cảnh tan học rồi tới Trường Thanh viện.
“Ca ca, tẩu tử.” Hạ Văn Cảnh vào cửa thì chào hỏi trước rồi mới hỏi: “Chuyện của ta, tẩu tử đã giải quyết cho ta rồi sao?”
Vu Hàn Châu trả lời ngay lập tức: “Giải quyết rồi, nàng ta sẽ không tìm đệ nữa.”
Hạ Văn Cảnh nhíu mày hỏi: “Không biết tẩu tử giải quyết như thế nào?”
“Thúy Châu, chuyện do ngươi làm, ngươi tới nói với Nhị gia đi.” Vu Hàn Châu trực tiếp gọi tên Thúy Châu.
Thúy Châu tiến vào, vén áo thi lễ với Hạ Văn Cảnh rồi giải thích: “Sau khi nô tỳ dựa vào chỗ ở mà tìm được cô nương kia…”
Từ khi nàng ta vừa kể lại thì tin ngay chuyện này đã được giải quyết.
Chẳng qua là hắn không ngờ Vu Hàn Châu sẽ giải quyết chuyện này như vậy. Vậy mà trong tưởng tượng của hắn, nàng sẽ thế nào chứ?
Ánh mắt né tránh, hắn ta cười rồi chắp tay khom người với Vu Hàn Châu: “Đa tạ tẩu tử đã giúp một ta một tay.”
Nếu nàng nghiêm túc làm việc, cho dù trong lòng nàng nghĩ như thế nào thì Hạ Văn Cảnh cũng không để ý nàng nghĩ ra sao, chỉ cần nàng làm người làm việc quy quy củ củ thì hắn ta sẽ kính trọng nàng.
Vu Hàn Châu được hắn ta thi lễ thì cười nói: “Không đáng gì, dễ như trở bàn tay.”
Bên cạnh đó, Hạ Văn Chương thấy hai người cười nói với nhau như vậy thì mím môi, rũ mắt xuống. Ánh mắt rơi vào hộp gỗ kia, hắn bỗng nhiên hơi mỉm cười. Hắn cầm cây trâm thanh ngọc lên rồi nắm trong tay, ngước mắt nhìn Hja Văn Cảnh nói: “Văn Cảnh, đệ thấy cây trâm này đẹp không?”
Hạ Văn Cảnh nhìn sang ngay, hắn ta còn đưa tay ra cầm lấy: “Đẹp. Ca ca tặng đệ sao?”