Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương ngồi lên xe ngựa, ra khỏi Hầu phủ và đi ra bên ngoài.
Ngồi trên xe ngựa, Hạ Văn Chương có chút phấn khởi. Mặc dù cả người hắn đang ngồi một cách nghiêm chỉnh, hai tay cũng nắm lại mà đặt trên đầu gối một cách quy củ, nhưng lại có thể nhìn ra được tâm trạng vừa mong đợi vừa vui sướng của hắn. Ví dụ như hắn sẽ nhân lúc màn xe tung bay mà nhìn ra bên ngoài.
Vu Hàn Châu bên cạnh nhìn thấy thì không khỏi cười thầm. Nàng dứt khoát vén màn xe lên mà thoải mái nhìn ra bên ngoài. Khóe mắt liếc sang bên cạnh, quả nhiên hắn cũng đang nhìn ra ngoài.
Vu Hàn Châu không khỏi cười thầm, cảm thấy người bạn nhỏ có chút làm bộ làm tịch.
Chưa được bao lâu thì xe ngựa chạy đến điểm cần đến.
Cuối cùng hai người cũng chọn được một trà lâu có cảnh vật thanh tĩnh. Đây là một trong số những nơi mà lúc Hạ Văn Cảnh đứng trong viện gập ngón tay liệt kê ra một đống. Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương bàn bạc một chút, cảm thấy ở đây khá thích hợp nên tới đây.
Trên lầu có nhã gian, hai người bước vào trà lâu thì đi lên lầu dưới sự dẫn đường của tiểu nhị.
Tiểu nhị chạy chân trong trà lâu là tiểu nhị trắng nõn, mi mục thanh tú, lúc nói chuyện vẻ mặt luôn tươi cười, vừa nhiệt tình vừa chu đáo khiến Hạ Văn Chương vô cùng lòng, tâm trạng cũng trở nên cực kỳ tốt.
Đây là lần đầu tiên hắn tự do ra ngoài, không phải đi ra ngoài cùng người nhà mà là đi cùng tức phụ, hắn cảm thấy tất cả mọi thứ cũng tỏ rõ việc hôm nay đi ra ngoài sẽ rất thuận lợi.
Đi vào nhã gian, Thúy Châu mang trà cụ đã chuẩn bị từ trước, muốn pha trà cho Hạ Văn Chương uống.
“Ngươi đi ra ngoài đi, để ta làm.” Hạ Văn Chương nói rồi xua tay, kêu đám Thúy Châu ra chờ bên ngoài.
Hắn không thích được người hầu hạ chu toàn mọi mặt như vậy, lúc có thể tự làm được thì hắn càng thích tự mình động thủ hơn.
Vu Hàn Châu cũng sẽ không khinh thường hắn, nói gì mà “Thân thể ngươi không tốt, để ta”.
Trong suy nghĩ của nàng thì thân thể của hắn yếu hơn người bình thường một chút mà thôi, những thứ còn lại thì để ổn cả. Có thể ăn, có thể uống, có thể ngủ. Không cho hắn làm việc nặng là được, pha chút trà thì cũng không sao cả.
Nàng chống cằm nhìn hắn pha trà, nàng nở nụ cười: “Chương ca pha trà chắc chắn là uống rất ngon.”
Hạ Văn Chương nghe vậy thì gò má hơi nóng lên. Nghĩ đến chuyện lát nữa nàng uống trà hắn pha hắn vốn đã cảm thấy vui vẻ rồi nhưng rốt cuộc là nàng còn chưa uống đã bắt đầu khe hắn rồi…
“Nếu uống không ngon thì nàng không được nói.” Hắn bắt chước giọng điệu bình thường của nàng, “Nếu không ta sẽ tức giận.”
Nàng thầm nhủ, người bạn nhỏ muốn cho nhau thể diện đây mà. Bình thường hắn cũng cho nàng thể diện nên thỉnh thoảng nàng cũng phải cho hắn chút thể diện mới được. Hơn nữa, hiện tại là ở bên ngoài không giống với trong phủ.
Vu Hàn Châu cười nói: “Sao có thể chứ? Chương ca biết vẽ, biết đọc thơ, nghe mẫu thân nói ngươi đánh đàn cũng rất giỏi, nào có gì mà Chương ca không biết chứ? Chương ca pha trà chắc chắn cũng uống rất ngon.”
Hạ Văn Chương nhìn đôi mắt cười trong suốt của nàng, nghe giọng điệu rất tùy hứng của nàng, giống như cái gì hắn cũng biết thật vậy, khiến trong lòng hắn không khỏi có chút ngọt ngào.
Giọng nói của hắn cũng chậm lại: “Chưa chắc, bình thường ta không pha trà. Nếu uống không ngon thì nàng không nên miễn cưỡng, cứ kêu bọn họ đưa vào là được.”
Lúc này Vu Hàn Châu không nói gì mà chỉ cúi đầu nhìn hắn pha trà. Hạ Văn Chương cũng không nói nữa, ngón tay tái nhợt xách bình trà rồi bắt đầu pha trà.
Sau khi thực hiện từng theo thứ tự thì cuối cùng hắn cũng pha xong, hắn rót một chén trà trong veo như ngọc bích rồi khẽ đặt trước mặt nàng: “Nàng nếm thử xem.”
Vu Hàn Châu gật đầu một cái rồi nhấc chén lên, đưa tới gần bên môi, ngửi mùi trà rồi nhấp một ngụm.
“Ừm, thơm!” Nàng nói, “Ngon hơn so với bất kỳ loại trà nào mà ta từng uống.”
Sự tán dương của nàng đúng là quá thẳng thừng, hơn nữa chẳng có chút kỹ xảo nào cả, lần nào Hạ Văn Chương cũng rất thích, hắn luôn cảm thấy nàng nghĩ đủ cách để dỗ hắn vui vẻ.
Còn có gì tốt hơn chuyện này chứ? Nàng có lòng dỗ hắn, hắn có vui hơn nwuax cũng không đủ. Ánh mắt dịu dàng, hắn cười nói: “Nàng thích là được.”
Hai người ngồi trong nhã gian tĩnh mịch uống trà. Vu Hàn Châu ngước mắt lên nhìn hắn, phát hiện hơn một tháng qua, hắn đã khá hơn một chút so với lúc đầu nàng thấy hắn. Mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng lại có chút sáng bóng. Hơn nữa, dường như cũng phúng phính thêm một chút. Không quá rõ ràng nhưng có thể nhìn ra, cả người hắn lộ ra sức sống.
“Vui không?” Vu Hàn Chu vừa uống trà vừa nhìn hắn hỏi.
Hạ Văn Chương gật đầu một cái: “Vui.”
Mặc dù chỉ là uống chút trà mà thôi nhưng bởi vì được ra ngoài, được ngồi ở một nơi xa lạ nên rất vui vẻ.
Vu Hàn Châu cười một tiếng rồi hơi nhổm dậy, mở cửa sổ bên cạnh ra một chút. Trong nháy mắt, hình ảnh người đi trên đường phố rơi vào trong tầm mắt, dường như âm thanh huyên náo cũng theo đó mà tiếng vào.
“Liệu có cảm thấy không thoải mái không?” Sau khi Vu Hàn Châu ngồi trở lại thì nhìn hắn hỏi.
Hạ Văn Chương lắc đầu một cái, trong mắt còn có chút ánh sáng: “Không, ta rất thích.”
Hắn muốn một lần được gặp người không giống nhau, cho dù là chỉ nhìn như vậy mà thôi. Nhìn già trẻ lớn bé, nhìn nam nam nữ nữ, nhìn mập mập gầy gầy, nhìn một chút bần cùng phú quý.
Vu Hàn Châu thấy hắn nhìn không chớp mắt nhìn không quấy rầy hắn mà yên lặng ngồi đối diện uống trà, nàng cũng nhìn ra ngoài.
Ánh mắt nàng rơi trên người một đứa bé, là một tiểu nam hài tầm bốn năm tuổi, được phụ thân ôm trong ngực, cậu trong tay một que kẹo làm bằng đường mà ăn rất vui vẻ.
Mắt nàng rất tốt, có thể nhìn que kẹo đó hình con heo, đứa bé há mồm thật to để cắn đầu con heo, ăn đến mức má phồng cả lên, bên mép dính vụn đường.
Hạ Văn Chương nhìn theo tầm mắt của nàng thì cũng thấy hình ảnh này, ngừng một chút rồi hỏi nàng: “Nàng muốn ăn sao? Ta kêu người đi mua hai cái?”
Vu Hàn Châu không do dự lâu mà gật đầu một cái: “Được.”
Thật ra thì trong trí nhớ của nguyên chủ thì đã từng ăn kẹo làm bằng đường, mùi vị cũng không phải là ngon, chẳng qua là mới lạ mà thôi. Nhưng đối với Vu Hàn Châu mà nói thì như vậy đã là rất ngon rồi, hơn nữa vừa lạ vừa ngon.
Cho dù đã có ký ức như vậy nhưng nàng vẫn muốn mình nếm thử một chút xem.
Hạ Văn Chương thấy trên ánh mắt nàng lộ ra ánh sáng nên không khỏi mỉm cười, hắn nói: “Người đâu?”
Thúy Châu đẩy cửa tiến vào rồi hỏi: “Đại gia có gì căn dặn ạ?”
“Đi mua hai cây kẹo làm bằng đường về đây.” Hạ Văn Chương nói.
Thúy Châu đáp lại ngay lập tức: “Vâng ạ.” Nàng ta xoay người đi phân phó rồi lại quay trở lại, “Đại gia còn căn dặn gì khác không ạ?”
“Không có, lui ra đi.” Hạ Văn Chương nói, Thúy Châu đáp một tiếng rồi lui ra ngoài, cũng đóng kỹ cửa của nhã gian lại, lúc này Hạ Văn Chương mới nhìn Vu Hàn Châu rồi nói: “Chờ một lát nữa là mua về rồi.”
Vu Hàn Châu tràn đầy mong đợi nói: “Ừm.”
Nhưng một lát sau Thúy Châu tiến vào, trong tay lại chỉ có một cây kẹo làm bằng đường.
Như vậy thì cũng thôi đi, sau lưng Thúy Châu còn có Hạ Văn Cảnh. Hắn để một tay sau lưng, khẽ nâng cằm lên rồi nói với Hạ Văn Chương: “Ca ca, huynh không thể ăn cái này.”
Hạ Văn Chương mím môi, nhìn Thúy Châu hỏi: “Chẳng phải ta đã dặn là mua hai cây về đây sao?”
Thúy Châu cực kỳ khó xử, cúi đầu xuống tạ tội: “Tiểu Điệp đi mua kẹo làm bằng đường thì gặp Nhị gia, Nhị gia nói Đại gia không thể ăn kẹo được nên chỉ mua một cây cho Đại nãi nãi thôi ạ.”
Sắc mặt Hạ Văn Chương trầm xuống. Mím môi không nói lời nào.
Hạ Văn Cảnh nói: “Ca ca, huynh không thể ăn cái này, Thường đại phu đã nói rồi, huynh không thể ăn bậy được.”
Thật may là hắn ta âm thầm đi theo, nếu không sẽ để cho ca ca ăn đồ bậy bạ!
Đúng vậy, Tiểu Điệp đi mua kẹo làm bằng đường thì gặp phải Hạ Văn Cảnh cũng không phải là sự trùng hợp. Sau khi Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu ra khỏi phủ thì Hạ Văn Cảnh liền âm thầm đi theo.
Ca ca không cho hắn ta đi cùng, nhưng hắn ta thực sự không yên tâm nên mới âm thầm đi theo. Thấy hai người vào trà lâu thì cũng không để ý mà dạo chơi ở cách đó không xa. Cho đến khi nhìn thấy Tiểu Diệp đi mua kẹo làm bằng đường.
Hắn ta thầm nghĩ, nhất định là nữ nhân kia đã dụ dỗ ca ca ăn cái này, nếu không thì sao ca ca sẽ nghĩ đến cái này chứ?
“Ta không ăn, cầm xem không được sao?” Hạ Văn Chương thấy đệ đệ dạy bảo hắn, đáy mắt tối lại.
Hắn mua hai cái vốn là muốn cho tức phụ ăn. Hắn sợ một cây không đủ cho nàng ăn. Hoặc là mua phải hình dáng nàng không thích. Cho nên mới mua hai cây, nàng muốn ăn cây nào thì ăn cây đó, muốn ăn hết cũng được.
Kết quả là Hạ Văn Cảnh nhúng tay vào, lại chỉ mua được một cây.
Ngón tay hắn khẽ cấu lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Văn Cảnh, lần trước ta đã nói có phải đệ không nhớ hay không?”
Lần trước hắn nói gì? Hạ Văn Cảnh nhanh chóng nhớ đến, lần trước hắn nói rằng hắn ta coi thường hắn.
“Đúng vậy!” Hạ Văn Cảnh dứt khoát thừa nhận, vén vạt áo rồi ngồi xuống cạnh bàn, “Chính là đệ không yên tâm!”
Bởi vì hắn ta không yên tâm! Hắn ta thừa nhận không được sao?
Chuyện này không liên can đến coi thường hay không coi thường. Mà là thân thể của ca ca như vậy khiến người khác sao có thể yên tâm được?
Hạ Văn Chương: “…”
Hắn nhìn ánh mắt trong veo thản nhiên và quan tâm đối với hắn không chút che giấu nào của đệ đệ, hắn không biết phải nói gì cho phải.
Có chút bực mình nhưng lại rất cảm động, thật là không biết phải làm sao.
“Huynh không ăn.” Hắn đành phải nói, cúi đầu chỉ trước người, “Trà này, huynh cũng chỉ uống một chén. Huynh cũng chỉ ngồi ở đây thôi, đệ có thể yên tâm.”
Ánh mắt hắn lộ vẻ chân thành, cam đoan với đệ đệ của mình: “Văn Cảnh, đệ có thể tin huynh.”
“Vậy được rồi.” Hạ Văn Cảnh bị hắn nhìn như vậy thì cũng hơi ngượng ngùng, hắn sờ chóp mũi một cái, rồi lại ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn Thúy Châu nói: “Còn không đưa kẹo làm bằng đường cho nãi nãi của các ngươi? Còn không ăn nữa, lát nữa sẽ chảy ra.”
Chảy thì chảy không được, nhưng hắn quan tâm tẩu tử của như vậy khiến suy nghĩ trong lòng Hạ Văn Chương lại bắt đầu chạy tán loạn.
“Khụ.” Hắn hắng giọng một cái rồi nói với Hạ Văn Cảnh: “Văn Cảnh, không phải đệ chơi bên ngoài sao? Huynh không quấy rầy đệ nữa.”
Hạ Văn Cảnh sững sờ một chút rồi nhìn hắn.
Hắn chưa bao giờ nhận thức rõ được như lúc này, ca ca không muốn thấy hắn. Tại sao? Bọn họ có chuyện giấu hắn ta?
Nhưng bọn họ phải giấu hắn ta làm gì? Rồi có thể giấu hắn ta cái gì?
Hạ Văn Cảnh nghĩ tới nghĩ lui thì cuối cùng cũng đã hiểu. Ánh mắt dần trở nên kinh ngạc, ca ca sẽ động tâm với một nữ tử như vậy?
Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi! Hắn ta không dám gật bừa!
Nhưng hắn ta lại không dám nói. Mỗi lần hắn ta chỉ cần nói Vu Hàn Châu không tốt một chút thì ca ca đều tức giận.
Hơn nữa, chỉ sợ hắn ta có nói cũng vô ích.
Rấy nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu Hạ Văn Cảnh, hắn nhanh chóng biết một chuyện, hay là đã xé rách mặt, đuổi nàng đi. Nhưng cứ như vậy thì tương đương với đả thương địch thủ một ngàn thì cũng tự hại mình tám trăm, không phải là vạn bất đắc dĩ thì không thể làm.
Hoặc là, như chính ca ca đã nói, quan sát nàng. Lúc nào nàng quá giới hạn thì lúc đó trừng phạt nàng.
“Vậy đệ đi đây.” Hắn ta là một thiếu thông minh, lập tức suy nghĩ ra cách làm sao mới là tốt nhất, hắn ta đứng lên, gật đầu với Hạ Văn Chương một cái, sau đó nhìn Vu Hàn Châu rồi cũng gật đầu với nàng một cái mới xoay người rời đi.
Hắn ta nghĩ, nếu ca ca thích nàng, mà nàng cũng trở thành tẩu tử của hắn ta, trước khi xé rách mặt nàng thì hắn ta vẫn nên lễ độ với nàng một chút.
Sau khi Hạ Văn Cảnh rời đi, Thúy Châu cũng lui ra.
Cánh cửa nhã gian đóng lại, trong phòng chỉ còn Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương.
Vu Hàn Châu cầm que kẹo trong tay, đang muốn ăn thì thấy Hạ Văn Chương rũ mắt, nhìn có vẻ không vui gì cả.
“Ngươi sao thế?” Vu Hàn Châu hỏi, “Không vui? Tại sao? Lại bởi vì đệ đệ của ngươi sao? Nhưng đệ ấy không bình tĩnh với ta, không phải ngươi nên vui sao?”
Trước đó hắn còn lo nàng và Hạ Văn Cảnh tốt với nhau, trở thành bằng hữu. Nhưng trước mắt thì Hạ Văn Cảnh thực sự không có thiện cảm với nàng, hắn nên vui vẻ mới đúng chứ?
Hạ Văn Chương sững sờ, sau đó mới chậm rãi mà gật đầu một cái, nở nụ cười: “Đúng vậy, ta rất vui.”
Hắn rất vui. Bởi vì nàng nhắc nhở khiến hắn phát hiện, nàng vốn không chú ý tới chuyện Hạ Văn Cảnh lấy lòng nàng.
Quá tốt, hắn thầm nhủ như vậy, hắn cũng giả vờ như không phát hiện, không đề cập đến nàng là được rồi.
Trong nháy mắt, tâm tình buồn bực bị quét sạch, hắn cười chỉ que kẹo trong tay nàng mà nhắc nhở: “Nàng không nếm thử một chút sao?”
Lúc này Vu Hàn Châu mới cúi đầu mà cắn cây kẹo làm bằng đường trong tay một miếng.
Đây là một con thỏ xinh đẹp, nàng cắn mất tai con thỏ. Rất ngọt, Vu Hàn Châu rất thích.
Ăn xong cái tai này nàng lại ăn cái tai khác. Hạ Văn Chương ngồi đối diện nàng, hắn nhìn nàng đang cúi đầu ăn que kẹo một cách dịu dàng.
Giọng điệu cũng rất hòa nhã: “Ngon không?”
“Ngon.” Vu Hàn Châu đáp, nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, thế là ngẩng đầu lên, “Hay là, ta cho ngươi một miếng?”
Nàng nghĩ rằng Hạ Văn Chương mua hai cây là chính hắn cũng muốn ăn thử. Nhưng cuối cùng lại bị Hạ Văn Cảnh nhúng tay vào nên chỉ mua được một cây mà thôi.
Nàng nghĩ tới đây thì cúi đầu nhìn con thỏ trong tay, bẻ một miếng nhỏ ở đuôi mà mình chưa đụng đến rồi đưa cho hắn, nàng nói: “Ngươi nếm thử xem. Chỉ là một chút mà thôi, không sao đâu.”
Mặc dù Thường đại phu nói hắn không thể ăn lung tung nhưng chỉ là một chút xíu đường mà thôi, không sao cả.
Bởi vì nàng đưa tới nên Hạ Văn Chương do dự một chút rồi nhận lấy. Hắn láng máng cảm thấy miếng đường nhỏ này dính mùi hương và nhiệt độ ngón tay của nàng.
Mặt hắn hơi nóng lên, hắn cúi đầu mà bỏ miếng đường nhỏ kia vào miệng.
“Ngon không?” Vu Hàn Châu hỏi rồi cắn một miếng vào đầu con thỏ.
Hạ Văn Chương gật đầu: “Ngon.”
Mặc dù chỉ có một chút xíu đường thôi nhưng hắn vẫn cảm thấy ngọt ngào từ đầu lưỡi đến tận trong lòng.
Sau nửa giờ, Thúy Châu gõ cửa: “Đại gia, chúng ta phải về thôi ạ.”
Hầu phu nhân quy định nửa giờ nên hai người chỉ có thể ở bên ngoài nửa giờ mà thôi.
“Được.” Hạ Văn Chương đáp, trên mặt không hề không vui, hôm nay hắn rất hài lòng, quay đầu nhìn Vu Hàn Châu nói: “Chúng ta quay về?”
Vu Hàn Châu cũng gật đầu một cái rồi đứng lên nói: “Quay về thôi.”
Trà cũng đã uống, kẹo que cũng đã ăn, hoạt động hóng mát hôm nay kết thúc mỹ mãn.
Hai người bước xuống lầu, ắt có đầy tớ đi tính tiền, ngồi lên xe ngựa trở về Hầu phủ.
Hạ Văn Cảnh đi bộ cách đó không xa thấy ca ca an toàn lên xe ngựa thì thở phào nhẹ nhõm rồi cũng trở về ngay sau đó.
Sau khi Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương về đến phủ thì đi thay quần áo trước, sau đó mới đến chính viện thỉnh an Hầu phu nhân.
Thấy Đại nhi tử nguyên vẹn trở về, đặc biệt là tinh thần của con trai tốt như vậy khiến Hầu phu nhân cực kỳ mừng vui yên tâm. Trái tim treo trên cao rốt cuộc cũng hạ xuống, bà nói: “Tốt, tốt.”
Bà hỏi hai người ở bên ngoài đã ăn cái gì, uống cái gì, Hầu phu nhân hoàn toàn yên lòng. Đang muốn bảo hai người quay về thì nghe đại nhi tử nói: “Mẫu thân, Văn Cảnh cũng nên nói chuyện hôn sự rồi nhỉ?”
Hầu phu nhân hơi ngạc nhiên: “Trái lại là nên nói rồi. Nhưng mà, tại sao con lại muốn hỏi ta chuyện này?”