Chỉ chớp mắt, Châu Châu đã ba tuổi.
Hầu phu nhân rất thích cô bé, hơn nữa cô bé cũng xấp xỉ tuổi với Văn Tông, hai đứa chỉ hơn kém nhau hai tháng mà thôi, vậy nên nuôi cùng một chỗ.
Châu Châu chỉ trở về Trường Thanh viện ngủ vào buổi tối còn những lúc khác thì đều ở trong chính viện, ngay cả ngủ trưa cũng ngủ cùng Văn Tông.
Châu Châu rất thích cuộc sống như vậy. Buổi sáng được bế tới chính viện, buổi tối lại được phụ thân và mẫu thân đúng giờ đón về.
Có lúc chơi cùng Hạ Văn Tông mà thú vị quá thì sẽ yêu cầu ở lại ngủ chung với cậu bé.
“Được, tất cả đều nghe Châu Châu.” Lần nào Vu Hàn Châu cũng nói, “Nhưng buổi tối Châu Châu không thấy được ta thì không được làm ầm ĩ, nếu nhớ ta thì kêu nhũ mẫu ôm con quay về là được.”
Nàng dặn dò con gái kỹ một trận rồi mới trở về cùng Hạ Văn Chương.
Châu Châu cũng chưa từng ầm ĩ.
Cô bé lớn lên ở chính viện từ nhỏ, cực kỳ thân thuộc với Hầu phu nhân và Hạ Văn Tông, toàn bộ Hầu phủ tựa như là thiên hạ của cô bé, nên để cho cô bé ngủ trong nhị phòng cùng Lục Tuyết Dung một đêm thì cô bé cũng không sợ hãi bất an.
Dường như từ nhỏ cô bé đã biết rằng cho dù cô bé có ở đâu đi chăng nữa thì lúc nào muốn nhìn thấy mẫu thân cũng sẽ luôn có thể nhìn thấy. Cho dù không thấy được ngay thì đợi đến tối sẽ luôn có thể nhìn thấy.
Châu Châu và Văn Tông chơi rất ngoan, đợi đến khi Thụy Nhi lớn một chút cũng phải tới chính viện chơi.
Đây không phải là yêu cầu của Hầu phu nhân mà là yêu của của nó. Nó thấy tiểu thúc và tỷ tỷ chân không rời nhau, hai đứa đi đâu thì nó cũng muốn đi theo đấy.
Văn Tông và Châu Châu ngồi xổm trên mặt đất nhìn bóng thì nó cũng ngồi trên đất nhìn bóng.
Văn Tông và Châu Châu đào ổ kiến thì nó cũng đào theo.
Có ôm nó cũng không chịu đi.
Nhưng Châu Châu lâu lâu mới ngủ cùng với Văn Tông, còn Thụy Nhi thường xuyên ngủ cùng Văn Tông. Theo như suy nghĩ của nó thì tiểu thúc và tỷ tỷ mới là một nước.
Hạ Văn Cảnh hay muốn ôm con trai, chơi với con trai nhưng kết quả con trai từ nhỏ đã không muốn ôm, không muốn dắt, tức chết mất thôi!
“Chúng ta sinh con gái đi?” Hắn ta nói với Lục Tuyết Dung.
Nhìn xem, Châu Châu dễ thương biết bao nhiêu? Vừa khôn ngoan, vừa xinh đẹp còn biết chơi.
Lúc trước hắn sai rồi, cứ nghĩ rằng chỉ con trai mới dế chơi, hóa ra con trai chẳng hề dễ chơi chút nào!
Nhưng Lục Tuyết Dung lại không phải là rất muốn sinh.
Nàng ta suy nghĩ, Hầu phu nhân đã đủ công bằng với Hạ Văn Chương và Hạ Văn Cảnh rồi, Hạ Văn Cảnh còn có một khoảng thời gian mất cân bằng. Nàng ta có thể thông minh nhìn xa trông rộng như Hầu phu nhân không?
Nếu nàng ta không làm được, nàng sinh nhiều như vậy, liệu cảm tình của xấp nhỏ có tốt không? Chí ít thì muốn được thân thiết như Hạ Văn Chương và Hạ Văn Cảnh thì rất khó.
Hơn nữa, lỡ như sinh một đứa bé rất ngoan, chắc chắn Hạ Văn Cảnh sẽ yêu thương không thôi, đến lúc đó thì Thụy Nhi phải làm sao? Thụy Nhi chỉ kiêu ngạo một chút, sẽ không trêu đùa với người khác, nhưng nó là con nít, con nít thì sẽ suy nghĩ như vậy, sẽ không muốn tận lực để xu nịnh người lớn. Đòi vui như Châu Châu thuần túy là bản tính.
Cho nên, đến lúc đó rất có khả năng lạnh nhạt với Thụy Nhi.
Lục Tuyết Dung không nỡ. Đây là đứa trẻ mà nàng ta vất vả cực nhọc mới sinh ra, nàng ta không nỡ lạnh nhạt.
“Lỡ như sinh thêm một đứa lại tính tình giống như Thụy Nhi thì phải làm thế nào?” Lục Tuyết Dung hỏi, “Chàng suy nghĩ một chút đi, nếu sinh con gái mà tính tình như Thụy Nhi thì dưới gối chúng ta sẽ có hai Thụy Nhi.”
Hạ Văn Cảnh nghe vậy thì tưởng tượng hai ‘Thụy Nhi’ với khuôn mặt đáng ghét không để ý tới hắn ta, nhất là còn có một bản nữ ‘Thụy Nhi’, sắc mặt tái xanh ngay lập tức.
“Sẽ không…đâu chứ?” Hắn ta do dự nói.
Lục Tuyết Dung nói: “Ừm, không nhất định. Biết đâu sinh ra là một đứa bé ngoan, giống như Châu Châu. Nhưng cũng có thể giống như Văn Tông vậy.”
Hạ Văn Cảnh nghe vậy thì nhức đầu.
Nhưng Văn Tông không lại không bướng bỉnh. Ôm cậu bé, cậu bé cũng đồng ý cho ôm. Đi chơi với cậu bé, cậu bé cũng phản ứng với người khác. Nhưng nói thế nào đây? Giống như làm việc đối phó vậy, thật ra thì cậu bé không thích phản ứng người khác.
Cậu bé chính là Thụy Nhi khoác tấm da ôn hòa lên mình.
“Sao Châu Châu lại dễ thương như vậy chứ?” Hạ Văn Cảnh cực kỳ không cam lòng mà nói.
Lục Tuyết Dung nghe vậy thì cũng nở nụ cười: “Vâng, Châu Châu dễ thương.”
Tiểu cô nương trắng nõn, trông giống mẫu thân, dáng vẻ tinh xảo dễ thương. Tính tình cũng tốt, thích nói thích cười, mồm miệng cũng ngọt, gặp người là gọi. Chơi với ai cũng được, cũng không sợ người lạ, còn dám trèo lên đùi Hầu gia để nói chuyện.
Cô bé đặc biệt thích tính cách của Hạ Văn Cảnh, bởi vì cô bé rất thích chơi, sai khiến Hạ Văn Cảnh xoay quanh, lúc thì để cô bé cưỡi lên cổ, lúc thì kẹp cô bé dưới cánh tay, lúc thì lại mặc cho cô bé chỉ huy dùng đá ném chim bay trên trời, những trò cổ quái kỳ lạ, Hạ Văn Cảnh đều thích chơi với cô bé.
“Nếu chàng đã thích Châu Châu như vậy thì cứ chơi cùng với Châu Châu là được rồi.” Lục Tuyết Dung khuyên hắn, “Chàng thường xuyên bận rộn, nào có nhiều thời gian để chơi với đứa trẻ, một Châu Châu còn chưa đủ cho chàng yêu thích sao?”
Mặc dù Hạ Văn Cảnh rất đáng tiếc nhưng vẫn gật đầu: “Được rồi.”
Hắn ta tạm thời gạt bỏ suy nghĩ sinh thêm con gái, Lục Tuyết Dung thở phào nhẹ nhõm.
Còn chuyện trượng phu càng thích cháu gái thì nàng ta cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn cả. Ai bảo Thụy Nhi không thèm để ý tới người khác chứ? Hễ Thụy Nhi sằn lòng chơi đùa với hắn ta thì hắn ta sẽ không ngày nào cũng nhìn chăm chú Châu Châu.
Còn chuyện sinh cho con trai một người em, Lục Tuyết Dung cảm thấy sau này lớn lên sẽ có ích. Mặc dù Văn Tông là tiểu thúc, nhưng hai đứa trạc tuổi nhau, hơn kém nhau chưa tới một tuổi. Lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cảm tình đương nhiên là sẽ tốt, là huynh đệ ruột hay thúc điệt ruột cũng không kém.
Hơn nữa, Lục Tuyết Dung còn nghĩ, chắc chắn Đại tẩu sẽ sinh tiếp. Con đầu lòng của nàng là con gái, trong hoàn cảnh như vậy thì nhất định là phải sinh tiếp con trai.
Đến lúc đó, Thụy Nhi của nàng ta có tiểu thúc, có tỷ tỷ, có đệ đệ, cái gì cũng có.
Lục Tuyết Dung thầm tính toán, cảm thấy mình không sinh cũng không sao, dù sao thì Thụy Nhi cái gì cũng có. Nàng ta hài lòng thở ra mộ hơi, sau đó thỏa mãn mà đi ngủ.
Khoảng thời gian này Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương cũng rất bận rộn.
Hạ Văn Chương đảm nhận tu soạn ba năm ở Hàn Lâm Viện, ở Hàn Lâm Viện cứ ba năm sẽ có một lần khảo hạch, lưu quán hoặc là phân ra lục bộ, địa phương, hắn phải lập kế hoạch vì tiền đồ của mình.
Chắc chắn lưu quán là tốt nhất. Xét theo biểu hiện của hắn thì lưu quán cũng chẳng nghi ngờ chút nào.
Nhưng Hạ Văn Chương khác người khác, bởi vì hai mươi năm trước kia đã trải qua nên hắn rất không muốn cuộc sống ở một nơi lâu dài như vậy.
Đi tới địa phương nhậm chức? Hoàng thượng chưa chắc sẽ cho phép, hơn nữa đó chẳng khác nào ba năm thì đổi một nơi để vây hãm.
Còn chờ đứa bé mười hai mười ba tuổi, thì có thể rời khỏi tay mà đi khắp nơi được không? Hạ Văn Chương cảm thấy lúc trước suy nghĩ rất bi quan, nhìn Châu Châu hiện tại xem, có thể rời tay cô bé bất cứ lúc nào.
Có tổ mẫu, có tiểu thúc, có đệ đệ, còn có nhị thúc, cho dù hai người bọn họ không ở bên cạnh thì cũng không trở ngại gì cả.
Hơn nữa, nếu Châu Châu không thích ứng được thì mang cô bé theo là được rồi. Hiện giờ cô bé đã ba tuổi, khỏe mạnh, không sợ chặng đường lắc lư.
Ngay sau đó, Hạ Văn Chương bắt đầu chuẩn bị xây dựng thêm trường học vỡ lòng. Cũng không phải xây thêm ở kinh thành mà là ở các châu phủ.
Trong mấy năm qua, hằng năm Hạ Văn Chương cũng sẽ viết một số sổ xếp cho Hoàng hậu xem. Năm nay, Hạ Văn Chương không những viết sổ xếp cho Hoàng hậu mà còn viết cho Hoàng thượng một quyển.
Nói về lợi ích của trường dạy vỡ lòng và tính cần thiết.
Hắn nêu ra từng học viên đã hết khóa của trường dạy vỡ lòng, có những biểu hiện xuất chúng gì trong cuộc sống sau khi kết thúc khóa học. Ví dụ như uy danh ở quê nhà, điều hòa phân tranh ở quê nhà, dẫn dắt những tên lưu manh hướng thiện, những sản phẩm thực dụng hơn được thợ thủ công chế tạo, và một số thứ nữa.
Tóm lại chính là đi học vỡ lòng giúp người ta khai thông trí tuệ, thân thể khỏe mạnh hơn, cuộc sống đẹp đẽ và cải thiện rõ rệt hơn so với lúc trước.
Hoàng thượng thấy hắn viết đầy sổ gấp, trên đó liệt kê tính danh, chỗ ở, từng từng việc cụ thể thì biết được Hạ Văn Chương không phải đột nhiên nổi hứng viết cái này mà chắc chắn có thỉnh cầu,
Ông ta trực tiếp trả lời: “Trầm không có nhiều bạc để xây nhiều trường dạy vỡ lòng như vậy!”
Ông ta không có, Hoàng hậu cũng không có, quốc khố càng không có.
Hạ Văn Chương không nhụt chí mà tiếp tục thuyết phục, thậm chí còn thuyết phục ông ta cải trang vi hành, tận mắt nhìn xem.
Nói nhiều cũng không bằng tận mắt nhìn thấy.
Hoàng thượng bị hắn thuyết phục đến mức cảm thấy phiền hà nên đành xuất cung một chuyến. Ông ta thầm nghĩ, chỉ cần ông ta xuất cung nhìn một chút rồi quay về lại từ chối hắn thì hắn sẽ không thể nói gì được nữa.
Nhưng Hoàng thượng đi xem một lần lại lộ ra vẻ xúc động không thôi.
Bởi vì những học viên đã kết thúc khóa học, mặc dù không mặc trường bào thống nhất của trường dạy vỡ lòng nữa nhìn vào thì không giống với những người xung quanh.
Ánh mắt sáng ngời hơn.
Sống lưng thẳng tắp.
Giơ tay nhấc chân, tiếp nhân đãi vật đều lộ ra sự sang trọng. Đây là thứ không thể nói ra được, có thể xưng là diện mạo tinh thần.
Hoàng thượng lộ vẻ xúc động, nhưng ông lại suy nghĩ một chút về bạc trọng quốc khố thì lại nhẫn tâm từ chối.
“Kế này là kế lâu dài. Nếu Hoàng thượng không thể xây ở các châu phủ, chi bằng chọn một vài châu phủ để xây dựng trước?” Hạ Văn Chương lùi một bước.
Lần này Hoàng thượng cũng không làm khó dễ nữa.
“Cho phép!”
Xây một vài trường dạy vỡ lòng, trong quốc khố vẫn còn chút bạc này.
Phải nghiêm túc chọn hai châu phủ để xây dựng trường dạy vỡ lòng mới được. Hạ Văn Chương đã chọn xong từ trước, trình lên sáu nơi cho ông ta: “Thần cho rằng đây là sáu nơi không tệ.”
Lựa ra sáu châu phủ trong số bốn mươi châu phủ, sau đó lại chọn hai châu phủ trong số sáu châu phủ?
“Xây hết đi.” Sau khi hoàng hậu biết được thì nói một câu.
Thắt lưng buộc bụng, thắt chặt một chút thì cũng sẽ qua thôi.
Để cho bách tính thiên hạ, vô số học giả đều thấy rõ rằng Hoàng thượng tâm gắn liền với thiên hạ, cực kỳ coi trọng việc học.
Cuối cùng chọn cả sáu nơi để xây dựng trường dạy vỡ lòng.
Sau khi bạc xuống phía dưới, Hoàng thượng lại bắt đầu lo lắng số bạc này sẽ bị tham ô, xây dựng trường học vỡ lòng không tốt như trong tưởng tượng.
Đương nhiên là Hạ Văn Chương chịu trách nhiệm công việc Tuần sát ngự sử.
Hắn muốn đi tới sáu châu phủ một lần, xem các khoản mục và địa điểm xây trường, sự bài trí, lão sư và tình hình nhập học.
Hắn ra ngoài một mình, bên cạnh không có người chăm sóc chu đáo tỉ mỉ, liệu có hợp lý không?
Hầu phu nhân cảm thấy hợp lý, rất hợp lý.
Chớ mang Đại nhi tức của bà đi, lúc quay về vừa đen vừa gầy.
Nhưng Hạ Văn Chương lại không nghe, muốn mang tức phụ của hắn đi cho bằng được.
Châu Châu đã ba tuổi rưỡi rồi, đã hiểu được ý nghĩa của việc phụ thân và mẫu thân đi xa, thật bất ngờ, cô bé lại nói: “Con cũng muốn đi cùng với mẫu thân!”
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
Bởi vì từ nhỏ Châu Châu đã không dính Vu Hàn Châu. Cô bé lớn lên ở chính viện từ nhỏ, thân thuộc với Hầu phu nhân và Văn Tông hơn. Hơn nữa, cô bé thích chơi, có thể chơi với bất cứ ai, quấn lấy Hầu phu nhân để chơi cùng với Văn Tông, quấn lấy Hạ Văn Cảnh, cũng có thể chơi với Lục Tuyết Dung. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu đi xa thì cô bé cũng sẽ không ầm ĩ muốn đi cùng.
Thực sự là cô bé không ầm ĩ, chẳng qua là rất kiên định mà nói: “Con muốn đi với mẫu thân.”
Cô bé ôm lấy chân của Vu Hàn Châu, không chịu buông tay.
Vu Hàn Châu biết tính tình của con gái, nàng khom người bế cô bé rồi nói: “Cực khổ lắm đó, con không sợ sao?”
“Không sợ,” Châu Châu lắc đầu,
Nhưng lời nói của con nít thì không thể lấy làm thật được. Cô bé chưa từng trải qua, đâu biết khổ cực là gì?
Vậy nên Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu diễn luyện một trận. Sắp xếp xe để mang cô bé tới suối Ôn Tuyền Biệt Trang một chuyến.
Để cho cô bé được cảm thụ cảnh xe lắc lư, biết được cảm giác gió thổi đau mặt, biết được nơi mà phụ thân và mẫu thân phải ra ngoài làm việc, chỉ có thể ở trong trạch viện xa lạ chờ đợi cùng với nha hoàn và nhũ mẫu.
Châu Châu đúng là có chút không thích ứng. Nhưng lúc này cô bé vẫn không đổi chủ kiến.
Vu Hàn Châu nói với Hạ Văn Chương: “Dứt khoát mang nó đi xa một chuyến, đi Lương Châu, hiện giờ chắc còn có hoa sen để ngắm.”
“Được.” Hạ Văn Chương đáp.
Đi Lương Châu phải ngồi xe bốn năm ngày. Dọc đường lắc lư, tối đến ngủ nhà trọ. Chỗ nào cũng không sạch đẹp, đối với Châu Châu mà nói, đúng là coi như phải chịu khổ.
Cô bé cực kỳ tiều tụy, còn tủi thân mà khóc hai lần.
Từ Lương Châu trở về kinh thành, Vu Hàn Châu hỏi lại cô bé: “Còn muốn đi theo sao?”
“Vâng ạ!” Châu Châu vẫn gật đầu như cũ, nắm lấy váy nàng mà nói: “Con muốn đi với mẫu thân.”
Vu Hàn Châu buồn cười, không khuyên cô bé nữa: “Được. Nhưng chúng ta phải đi rất lâu, thậm chí chưa chắc có thể quay về đón tết. Con cũng phải rất lâu không được gặp Văn Tông, không được gặp tổ mẫu, không được gặp nhị thúc, nhị thẩm, không được gặp Thụy Nhi.”
Châu Châu ủy khuất nước mắt lưng tròng.
Cô bé chẳng thể bỏ được ai cả, nhưng cô bé càng không thể bỏ mẫu thân được. Cô bé nín khóc rồi nói: “Con muốn đi với mẫu thân.”
Vu Hàn Châu xoa đầu cô bé, không nói gì nữa. Nàng chỉ thầm nghĩ, nếu dọc đường con gái rất nhớ nhà thì nàng cứ mang con gái quay về trước là được.
Dù sao thì Hạ Văn Chương mới là Tuần sát ngự sử, nàng chỉ là người thân đi theo mà thôi.
Đồ đạc đã được chuẩn bị xong từ lâu, bây giờ lại tăng thêm một ít hành lý của Châu Châu, một nhà ba người lên đường.
Thúy Châu là quản sự trong phủ nên nàng ta không thể đi được, cũng may là Tiểu Liên hiện tại đã được dạy bảo cho nên cũng không kém với Thúy Châu năm đó là bao, mang theo mấy nha hoàn đi cùng nữa là được.
Hầu phu nhân, Lục Tuyết Dung là nữ thân quyến nên cũng không thể đi cùng được. Hạ Văn Cảnh dắt Tam đệ và con trai ra đứng tiễn biệt ở cửa.
Châu Châu vén rèm, vẫy tay với bọn họ: “Nhị thúc, tiểu thúc, Thụy Nhi, hẹn gặp lại.”