Nhìn bức tượng Quan Âm này, nhất thời Hạ Văn Chương lâm vào trầm mặc.
Tống Tử Quan Âm? Nhưng hiện tại hắn cũng chưa muốn con nối dõi.
Hắn nhìn về phía đệ đệ, thấy vẻ mặt chờ mong của hắn ta, hắn nói: “Ca ca, ta đã thỉnh phương trượng của Thanh Nguyên Tự khai quang rồi, nhất định sẽ linh nghiệm!”
Linh nghiệm? Hạ Văn Chương lại càng không muốn!
Nhưng đây là tấm lòng của đệ đệ hắn cũng đành nhận, gật đầu nói: “Đệ có lòng rồi.”
Sau đó hắn gọi nha hoàn lấy Quan Âm đi.
Rõ ràng hắn không quá vui mừng, tất nhiên Hạ Văn Cảnh nhìn ra, hắn ta không khỏi gãi gãi đầu.
Sao lại không giống với trong tưởng tượng của hắn ta vậy. Trong tưởng tượng của hắn ta ca ca sẽ rất thích phần lễ vật này mới đúng.
Hắn ta có chút hối hận vì không thương lượng cùng Dung Dung. Nhưng đây là lễ vật tốt nhất hắn có thể nghĩ đến!
Ca ca thành thân hơn ba năm rồi, viên phòng cũng đã một năm rưỡi nhưng mà một chút tin tức về con nối dõi cũng chưa có, hắn ta thật sự quan tâm đến ca ca!
Hơn nữa, mua tượng phật Quan Âm này hắn ta tiêu hết tám trăm lượng bạc, nhưng tiền trong tay hắn ta không đủ, nên hỏi mượn Dung Dung năm trăm hai.
Vì thấy Hạ Văn Chương không phải quá vui sướng, sau khi trở về viện mình Hạ Văn Cảnh nói việc này với Lục Tuyết Dung.
Lục Tuyết Dung nghe xong, cũng có chút bất ngờ: “Phần lễ vật này không có vấn đề, vì sao ca ca không thích?”
Theo Lục Tuyết Dung nghĩ, ở cổ đại mọi người đều coi trọng con nối dòng, Hạ Văn Chương thành thân ba năm hơn rồi vẫn không có con nối dòng, hẳn là nên sốt ruột mới đúng. Tặng hắn một bức tượng Tống Tử Quan Âm, còn khai quang rồi, hắn phải làm nên mới đúng.
Cho dù hắn xuyên qua, nhưng nam nhân xuyên qua cũng cần mặt mũi mà, sao có thể chịu cảnh bị người nói ra nói vào vì không có con nối dòng?
“Chàng đừng nóng vội, ngày khác ta hỏi đại tẩu xem một chút.” Lục Tuyết Dung an ủi hắn, nếu đại tẩu thích, sẽ không thành vấn đề.
Mà đại tẩu là nữ tử sinh ra ở cổ đại nhất định sẽ để tâm chuyện con nối dòng.
Hai ngày sau, Lục Tuyết Dung đến Trường Thanh viện, thăm dò ý của Vu Hàn Châu.
“Cám ơn tấm lòng của muội và Văn Cảnh.” Vu Hàn Châu cười nói, “Bọn muội có lòng rồi.”
Lục Tuyết Dung nghe xong, có chút không dám xác định, vậy cuối cùng là thích hay là không thích đây?
Bỗng nhiên, sắc mặt nàng ta thay đổi!
Nàng ta nghĩ ra rồi! Nàng ta từng thấy ở đâu đó, đa số nữ tử mà nhận được lễ vật là Tống Tử Quan Âm đều âm thầm tức giận, bởi vì điều này đại biểu bọn họ bị châm chọc là sinh không được con!
Lẽ nào đại ca và đại tẩu cũng nghĩ như vậy?
Sắc mặt Lục Tuyết Dung thay đổi, bắt đầu tìm cách cứu cháy: “Đại ca và đại tẩu đều là người tốt, nhất định có thể sớm sinh hạ quý tử.”
Không đúng, nếu bọn họ là người tốt, tại sao không sớm sinh?
Nàng ta lại bổ sung: “Ta từng nghe một vị thầy thuốc nói, nữ tử sinh sản quá sớm sẽ tổn hại đến sức khỏe, qua hai mươi tuổi mới sinh con sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhất định là trời cao săn sóc đại tẩu, vì an nguy của đại tẩu mà không có sớm ban con thừa tự.”
Nàng ta nói xong, suy nghĩ lại một lượt, cảm thấy không có sơ suất gì nữa mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng ta còn nói thêm: “Ta và Văn Cảnh điều được đại ca cùng đại tẩu giúp đỡ rất nhiều, nên chúng ta thật lòng hy vọng hai người hài lòng như ý.”
Nàng ta không phải ngươi nói nhiều đột nhiên nói nhiều như vậy, Vu Hàn Châu phát hiện ra nàng ta đang lo lắng. Ước chừng là đang sợ mình hiểu lầm gì đó, bởi vậy nàng cười nói: “Ban đầu ta cũng có chút lo lắng, muội đã nói hai mươi tuổi mới sinh con sẽ tốt hơn rất nhiều, ta cũng thấy an tâm hơn rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Lục Tuyết Dung vội vàng nói, “Ta nghe một vị thầy thuốc nói đấy, thầy thuốc sẽ không gạt người đâu!”
Vu Hàn Châu cười rộ lên, nói: “Ta tin muội.”
Hai chị em dâu trò chuyện một lát, Lục Tuyết Dung thấy tẩu tử cũng không có gì khác trước, vẫn thân thiết như cũ mới dần dần yên lòng.
Cho dù bọn họ tặng bức Quan Âm có kia là sai hay đúng, ít nhất tẩu tử sẽ không bởi vậy mà ghét bọn họ.
Thích hay không thích Lục Tuyết Dung không dám nghĩ, hiện giờ chỉ cần không thấy phiền là tốt rồi.
Việc này rất nhanh lọt vào tai Hầu phu nhân.
Ngày ấy sau khi Hạ Văn Cảnh đưa Quan Âm tới, Hạ Văn Chương đã sai nhóm nha hoàn cất đi, không mang lên trưng bày.
Bây giờ hắn và Châu Châu chưa nghĩ đến việc có con, mỗi lần viên phòng đều rất cẩn thận, nếu bày Tống Tử Quan Âm, mang thai thì phải làm sao bây giờ?
Bởi vậy, hắn mới cho nhóm nha hoàn cất trong khố phòng, cách càng xa càng tốt.
Thúy Châu còn khuyên vài câu, bất luận hữu dụng hay vô dụng, trưng lên cũng mang đến cát tường, nhưng bị Hạ Văn Chương từ chối.
Nàng ta có quan hệ tốt với Anh Đào, nếu như không quá bận bịu hai bọn họ sẽ tâm sự với nhau. Bởi vậy, việc này từ miệng Anh Đào ra, Hầu phu nhân mới biết.
Hầu phu nhân nghe xong, cảm thấy Tiểu nhi tử có tâm, bà còn rất vui.
Nhưng mà, Đại nhi tử cùng Đại nhi tức vẫn sinh con, thật sự làm cho Hầu phu nhân lo lắng. Vì thế, bà cho người mời đại phu từ Hồi Xuân Đường đến băt mạch cho ba nữ nhân trong nhà.
Bà, Đại nhi tức, Tiểu nhi tức, đều để cho đại phu bắt mạch. Tránh việc để đại phu bắt mạch cho một mình Đại nhi tức sẽ khiến cho người ta nghĩ nhiều.
Sức khỏe của Lục Tuyết Dung có chút yếu nhược, chủ yếu vì trước khi nàng ta xuy đến, nguyên chủ sống không tốt, chịu đói chịu lạnh, tuy rằng sau khi xuyên qua nàng ta rất chú ý nhưng vẫn chưa thật sự điều dưỡng. Lúc này, được đại phu kê cho rất nhiều thuốc phải uống thường xuyên.
Sợ tình trạng sức khỏe của nàng ta như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con, Lục Tuyết Dung lo lắng Hầu phu nhân bất mãn. Ở thời đại này, một tức phụ không thể sinh con là hoàn toàn vô dụng.
Nhưng mà Hầu phu nhân cũng không nói gì, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không đổi, vẫn thản nhiên như cũ, nói với nàng ta: “Chú ý điều dưỡng.”
“Vâng ạ.” Lục Tuyết Dung vừa bất ngờ vừa cảm động nói.
Sức khỏe của Hầu phu nhân và Vu Hàn Châu lại không có vấn đề gì, hai người đều rất khỏe mạnh.
Chuyện này ngược lại làm cho Hầu phu nhân nhíu mày —— nếu Đại nhi tức có sức khỏe tốt, vậy chuyện có thai sẽ không có vấn đề gì, chẳng lẽ là vấn đề của Đại nhi tử của bà?
Hầu phu nhân nói với Hầu gia: “Ông hỏi nó xem sao lại thế này.”
Bà hỏi cũng không phải không được, nhưng bà lo Đại nhi tử cảm thấy bị mất mặt.
“Ta biết rồi.” Hầu gia đáp.
Ông cũng rất lo lắng chuyện con nối dõi của lão Đại. Dù sao thì bọn họ thành thân đã hơn ba năm, viên phòng cũng đã hơn một năm, vẫn luôn không có động tĩnh, khiến người khác lo lắng.
Chưa đến hai ngày sau, Vu Hàn Châu biết Hạ Văn Chương bị Hầu gia giáo huấn.
Ngày hôm đó Hạ Văn Chương ra ngoài trở về, lập tức cho lui nha hoàn sau đó ôm nàng vừa rầu rĩ vừa uất ức: “Phụ thân nói ta đi tìm đại phu.”
Vốn dĩ cũng không phải nói như vậy, nguyên văn lời nói của ông thật sự thẳng thắng đến mức không chừa mặt mũi cho người khác: “Có bệnh sớm trì. Nam tử hán đại trượng phu, có trách nhiệm có ý chí, giấu bệnh sợ thầy là hành vi của người nhu nhược!”
Ông nghĩ hắn không sinh được còn còn không tìm đại phu là hành vi của người nhu nhược.
“Rõ ràng chúng ta đang tránh thai.” Hạ Văn Chương ức muốn chết, “Phụ thân đã nghĩ ta không thể sinh.”
Hắn thấy không chỉ có phụ thân nghĩ đến hắn không thể sinh, e là người khác cũng nghĩ như vậy. Ít nhất, Văn Cảnh tặng hắn một pho tượng Tống Tử Quan Âm cũng đủ hiểu có ý gì rồi.
Hạ Văn Chương vì thương thê tử, lại bị người nghi ngờ không thể sinh con, hắn cũng rất buồn bực.
Vu Hàn Châu dỗ hắn: “Chương ca đều vì ta, mới bị uất ức như vậy. Hay là, sang năm chúng ta sinh đi? Sang năm ta đến hai mươi tuổi, đã đến độ tuổi có thể sinh rồi.”
Hạ Văn Chương chôn mặt ở trong lòng nàng, không có lên tiếng.
Sau một lúc lâu, hắn mới nói: “Chờ sang năm rồi lại xem. Nếu còn có thể ra ngoài sống cũng không vội vã sinh. Nếu một lát cũng không đi được, vậy chúng ta sinh.”
Nếu bọn họ có thể ra ngoài giống như kế hoạch lúc trước chờ thêm hai năm nữa hãy sinh con cũng không có gì. Dù sao cũng không ai nói ra nói vào, bọn họ cũng không để ý.
Nhưng nếu không được, phải sống ở kinh thành, khó tránh khỏi phải nghe những lời ra lời vào. Huống hồ, còn có Văn Cảnh và thê tử của hắn ta, nếu bọn hắn sinh con trước, hắn và Châu Châu càng khó sống.