Đầu tháng tư, bảng vàng thay đổi.
Lúc này không giống trước kia nữa, người người chen lấn nhau, ai cũng muốn nhìn được bảng vàng. Xem sớm hay xem muộn thì nó vẫn ở nơi này, một tháng cũng không thay đổi. Bởi vậy, lần này có nhiều người hơn trước một ít nhưng không còn tình trạng chen lấn dẫm đạp nhau.
Mọi người nhìn về phía bảng vàng trước mặt, vẫn là những hàng chữ to màu vàng kim khí phái ấy. Người đứng đầu, thứ hai và thứ ba đều không thay đổi. Nhưng mà mọi người lại phát hiện số ngân lượng Hoàng thượng thêm vào cũng không ít!
Vốn dĩ là hơn một vạn lượng bạc, hiện giờ đã sắp lên hai vạn lượng bạc!
“Ngô hoàng vạn tuế!”
Mọi người đều dập đầu quỳ lạy tạ ơn.
Trên bảng không có ký danh của Hoàng hậu bởi vì Vu Hàn Châu tiến cung xin chỉ thị của Hoàng hậu, nàng quyết định đăng lên bảng vàng của lớp học vỡ lòng. Vì vậy vẫn chưa công khai.
Có sự ủng hộ của Hoàng thượng, ngài còn ban năm nghìn lượng bạc để tặng thưởng, nên Hạ Văn Chương bắt đầu xây dựng lớp học vỡ lòng.
Đầu tiên là tìm địa điểm. Tìm mấy ngôi nhà ở nơi yên ắng, tu chỉnh, đóng bàn ghế, bố trí lại toàn bộ.
Tiếp theo là tìm tiên sinh. Chuyện này khá dễ dàng, Hạ Văn Chương lệnh cho Trần quản sự ở Thường Thanh thư cục thông báo một tiếng, mỗi vị tiên sinh sẽ được nhận lương tám trăm văn một tháng, lập tức có rất nhiều người báo danh.
Người ra vào Thường Thanh thư cục phần lớn là học giả có gia cảnh bần hàn, có thể có được một công việc kiếm tiền lương cố định đối với bọn họ mà nói quả thực thật quá tốt!
Nhưng mà, Hạ Văn Chương cũng không mù quáng. Hắn cho bọn họ làm bài kiểm tra, sau đó còn giáp mặt khảo nghiệm bản lĩnh dạy học của bọn họ, chọn ra ba vị ưu tú.
Trong học viện cũng phải sắp xếp vài đầy tớ, làm công việc quét tước, nấu nướng, chạy vặt.
Còn phải làm quần áo giày vớ thành có giáo phục thống nhất, để tránh vài đệ tử có gia cảnh không tốt, ở trong trường cảm thấy tự ti ảnh hưởng đến việc học tập.
Cuối cùng, còn cần sách giáo khoa. Cái này cũng không khó, giống như mời tiên sinh dạy họ, hắn cho Trần quản sự thông báo ở Thường Thanh thư cục, chép sách sẽ kiếm được tiền cũng có rất nhiều người báo danh. Tất nhiên, cũng chọn những người có chữ viết đẹp.
Chuẩn bị đẩy đủ hết những thứ này phải tốn không ít thời gian. Trong khoảng thời gian này, Hạ Văn Cảnh và Lục Tuyết Dung đã thành thân.
Trước khi thành thân mỗi ngày Hạ Văn Cảnh đều cười rất vui vẻ, trông hắn vô cùng hạnh phúc, gặp ai cũng thưởng.
Hầu phu nhân nhìn Tiểu nhi tử vui như vậy, dần dần những khó chịu trong lòng bà cũng đã tan đi còn bắt đầu cảm thấy thoải mái. Con cháu đều có phúc của con cháu, huống chi tiền đồ của Trung dũng Hầu phủ còn giao vào tay Tiểu nhi tử, hiện giờ Đại nhi tử của bà cũng vô cùng thành công, còn có gì không mãn nguyện nữa đây?
Cứ như lời của Đại nhi tức, trên đời này nào có chuyện vẹn toạn? Cái gì cũng muốn mỹ mãn, sẽ giảm thọ.
Bởi vậy, Hầu phu nhân cũng mỉm cười, thoạt nhìn có vẻ bà rất hoan nghênh đứa con dâu này. Đầy tớ trong phủ thấy vậy cũng tươi cười, mở lời đều là những lời chúc phúc.
Tất nhiên khó tránh khỏi có người nó ra nói vào nhưng mà không ai dám nói đến trước mặt chủ tử, cũng không cần thiết nói đến.
Ngày Lục Tuyết Dung chính thức gả vào phủ. Thân làm trưởng tẩu, Vu Hàn Châu đến hỉ phòng trò chuyện cùng nàng ta.
“Trông ngày trông đêm cuối cùng cũng chờ được muội rồi.”
“Muội không biết đâu, mấy ngày nay trong phủ chúng ta vô cùng náo nhiệt, mọi người đều chờ đợi Nhị nãi nãi vào cửa.”
“Mỗi ngày Văn Cảnh vui như đứa ngốc, gặp ai cũng thưởng, ta nói Chương ca khuyên đệ ấy, giữ chút tiền trong tay để ngày sau còn phải dỗ thê tử.”
Nàng nói chuyện vừa ôn nhu vừa thân cận khiến cho tâm trạng không yên của Lục Tuyết Dung cũng ổn định vài phần.
“Ta là tân nương, cũng không hiểu nhiều chuyện, sau này mong tẩu tử chỉ bảo cho ta.”
Vu Hàn Châu cười nói: “Tất nhiên rồi.”
Lại nói với nàng ta những chuyện khác, như khát có khát không, có đói bụng không, đừng buồn nhé, đây đã là nhà của muội rồi.
Thấy Lục Tuyết Dung bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng mới đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Văn Chương ở tiền viện hỗ trợ tiếp đãi quan khách, nhưng xưa nay hắn ít uống rượu, lúc trước vì sức khỏe không tốt đến khi muốn uống cũng chỉ uống vài chén, hiện giờ sức khỏe của hắn tốt rồi thì lại không uống. Nhưng mà khách khứa nhiệt tình nên cũng phải uống một ít.
Hắn mang một thân đầy mùi rượu trở về, rót hai chén trà chậm rãi uống, thấy Vu Hàn Châu ngồi trên giường đất, hắn đứng dậy đi qua vây nàng lại: “Sao giờ nàng mới về? Lúc nãy ta vào phòng vẫn không thấy nàng đâu.”
Vu Hàn Châu nói: “Ta lo lắng thê tử của Văn Cảnh bất an, nên đi an ủi nàng ấy chút.”
Cô nương vừa về nhà chồng tất nhiên sẽ có chút bất an. Huống hồ thân phận của Lục Tuyết Dung lại đặc thù khó tránh khỏi lo sợ. Sau này sẽ là em dâu, Vu Hàn Châu muốn hòa thuận với nàng ta nên nàng qua đó thể hiện vài phần thiện ý.
“Ta cũng muốn được dỗ.” Đáy mắt Hạ Văn Chương trầm xuống, tay hắn ôm lấy ót của nàng hôn xuống.
Bị Vu Hàn Châu quay đầu né tránh, nàng đẩy mặt hắn ra: “Toàn mùi rượu, đừng hôn ta.”
Hạ Văn Chương lại muốn họ, hắn mổ lên môi nàng một ngụm mới buông nàng ra.
“Đừng làm loạn!” Vu Hàn Châu đẩy hắn ra.
Hai người náo loạn vài câu, Hạ Văn Chương lại đi ra ngoài, hắn còn phải đi tiền viện chiêu đãi khách.
Vu Hàn Châu cũng vậy, nàng phải cùng Hầu phu nhân chiêu đãi nhóm nữ quyến. Vừa rồi là trấn an hoàn Lục Tuyết Dung sau đó trở về viện thở một hơi, hiện tại phải đi ra ngoài.
Một ngày này bận rộn, bọn họ đều mệt muốn chết.
Buổi tối, lúc đi ngủ, Vu Hàn Châu rất hiếu kì, có khi nào Lục Tuyết Dung và Hạ Văn Cảnh sẽ nói chuyện kinh doanh đến đến hừng đông không?
Nàng nhớ rõ nguyên tác, ngày đại hôn hai người còn nói chuyện hồi lâu, đến khi trời sáng mới ngủ. Sáng hôm sau tỉnh lại, lại nói chuyện một phen mới đến chính viện thỉnh an.
Bởi vậy, nàng vô cùng hiếu ki. Đợi đến ngày kế, nàng thức dậy rất sớm, rất nóng lòng đến chính viện thỉnh an.
Hạ Văn Chương cảm thấy thê tử thật sự trẻ con, Nhưng mà trong phủ có thêm người mới, nàng cũng trở nên hoạt bát rất nhiều. Nhưng vì thê tử vui, hắn cũng không nói gì chỉ đi theo nàng.
Lúc hai người đến chính viện, Hầu phu nhân cùng Hầu gia cũng đã ngồi thẳng nâng tay uống trà. Thấy Hạ Văn Chương đi tới, bà hỏi hắn gần đây đang bận cái gì, chuyện lớp học vỡ lòng tiến triển như thế nào?
Vu Hàn Châu nhanh miệng trả lời Hầu phu nhân.
“Không lẽ Văn Cảnh và thê tử hắn đang đánh quyền đấy chứ?” Thấy sắc mặt Hầu phu nhân không vui, Vu Hàn Châu ngồi xuống, cười trêu ghẹo.
Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy Hạ Văn Cảnh không quá nhạy bén.
Tân hôn mới ngày thứ hai, là ngày tân thê tử thể hiện ở trước mặt bà bà, hắn lại kéo Lục Tuyết Dung bàn chuyện làm ăn, thật sự không thích hợp.
Hầu phu nhân từ ái hay không từ ái là một chuyện. Hắn ta biểu hiện như thế nào biểu hiện lại là một chuyện khác!
Nàng nhớ tới chương này trong nguyên tác, Lục Tuyết Dung giãy dụa đứng dậy, Hạ Văn Cảnh lại nói: “Không sao đâu mà, mẫu thân hiểu rõ ta nhất, bà sẽ không trách nàng đâu.” Kết quả kính trà chậm, vẻ mặt Hầu phu nhân thản nhiên, một bữa cơm ăn trong sự lạnh lẽo.
“Con cho là bọn họ giống hai người các con?” Hầu phu nhân tức giận nói. Nhớ tới sau khi Đại nhi tử và Đại nhi tức viên phòng, bà vô cùng không yên tâm chờ ở nơi này, kết quả tiểu nha hoàn đến bẩm báo, sáng sớm hai người đánh quyền, cho nên đến chậm.
Lúc này nhớ lại bà còn cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, bà búng nhẹ lên trán nàng một cái: “Ta không trông cậy hai người bọn họ sẽ hiếu thuận hơn các con.”
“Con cũng không phải rất hiếu thuận mà.” Vu Hàn Châu cúi đầu, ra vẻ xấu hổ nói: “Năm trước, suốt nửa năm không hề hầu hạ bên người mẫu thân, mỗi khi nhớ tới con đều thấy áy náy.”
Hầu phu nhân đau lòng nói: “Chuyện này không tính, là đứa con của ta dẫn con ra ngoài, trong lòng mẫu thân con cực kỳ hiếu thuận.”
Vu Hàn Châu vốn nghĩ kéo thấp hình tượng của chính mình một chút, như vậy Hầu phu nhân so sánh một chút sẽ sẽ không có ý kiến gì quá lớn với Lục Tuyết Dung. Không ngờ Hầu phu nhân lại lại có ấn tượng sâu sắc về nàng như vậy, nhất thời nàng cũng nên nói gì.
Nhìn qua một bên, không thấy Anh Đào ở trong phòng, nàng kêu Hải Đường lại dặn dò: “Nhanh đến viện của Nhị gia nhìn xem, nếu như đang đánh quyền, vậy nói họ dừng đánh lại. Ngày nào đánh quyền không được, sao hôm nay cũng phải hô?”
“Vâng ạ!” Hải Đường lên tiếng rồi lập tức đi ra ngoài.
Nàng ta đã sớm muốn cho người đi gọi, nhưng Hầu phu nhân không chịu, bà muốn nhìn xem rốt cuộc bọn họ có thể kéo dài tới bao lâu. Hiện giờ được Vu Hàn Châu phân phó, nàng ta lập tức đi ra ngoài.
“Hừ!” Hầu phu nhân như đang che dấu sự không vui của bản thân.
Vu Hàn Châu bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn bà, nói: “Ngay cả tức giận mẫu thân cũng đẹp như vậy. Thật không hiểu lúc mẫu thân còn trẻ sẽ đẹp đến mức nào?”
Hầu phu biết miệng nàng ngọt, cũng biết nàng cố ý dỗ mình, bà cả giận nói: “Ý con nói hiện tại già rồi?”
“Dù sao thì ta không còn trẻ nữa.” Vu Hàn Châu nói, Hầu phu nhân như muốn véo nàng nàng, nàng né tránh, sau đó cười nói: “Nhưng mà cho dù ta trẻ hơn so với mẫu thân thì như thế nào? Ta cũng không đẹp như mẫu thân, càng không cao quý như mẫu thân, ta ấy à, ngay cả một ngón tay của mẫu thân cũng không bằng.”
Nàng không ngừng tâng bốc, tuy rằng Hầu phu nhân vẫn tức giận Tiểu nhi tử cùng Tiểu nhi tức, nhưng bà cũng không thể phụ một mảnh hiếu tâm của Đại nhi tức, bởi vậy vẻ mặt của bà cũng thỏa mái hơn vài phần.
Cuối cùng Lục Tuyết Dung và Hạ Văn Cảnh cũng tới rồi.
Thấy mẫu thân có vẻ cũng không buồn không vui, Hạ Văn Cảnh tránh ánh mắt của Lục Tuyết Dung, coi như đang nói, ta chưa nói sai đi, mẫu thân thực từ ái đích!
Lục Tuyết Dung lại không như vậy khờ dại, nữ nhân có một loại giác quan rất vi diệu, giờ phút này bản năng nàng ta cảm giác bất an.
Vào cửa, hai người lập tức quỳ xuống hành lễ, dâng trà cho Hầu gia cùng Hầu phu nhân.
Sau đó thi lễ với Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu.
Vu Hàn Châu đánh giá Lục Tuyết Dung, thấy nàng có vẻ như vội vàng, phấn che bọng mắt cũng không đánh, lộ ra một chút thâm đen.
Trong lòng nàng đột nhiên hiểu rõ, tối hôm qua quả nhiên hai người nói chuyện thật lâu. Nàng nhớ tới biểu hiện bình thường của Hạ Văn Chương, trong lòng thầm nói, Hạ Văn Chương lại không dám làm gì quá với nàng, bởi vì nàng sẽ đánh hắn.
“Tẩu tử.” Thấy Vu Hàn Thuyên nhìn mình mỉm cười.
Vu Hàn Châu lập tức hồi thần, cười với nàng ta.
Hầu phu nhân cho người lấy lễ vật đến ban cho bọn họ, trên mặt lại không có một chút tươi cười, bà thản nhiên nói: “Sống với nhau cho tốt, ta phiền nhất những người thích gây chuyện, an phân là tốt rồi.”
Lời này làm Hạ Văn Cảnh không vui, mày hắn ta nhăn lại. Lúc đại tẩu vừa được cưới về, mẫu thân không có nói như vậy.
Lục Tuyết Dung lại quỳ gối thi lễ: “Vâng ạ, xin nghe theo lời mẫu thân dạy bảo.”
Thấy nàng ta đáp ứng, Hạ Văn Cảnh không nói gì nữa.
Lát sau, Hầu phu nhân cho người dọn cơm lên.
Người một nhà ngồi cùng nhau dùng cơm như thường. Chỉ có Hạ Văn Cảnh cảm thấy khác biệt, sau ba năm cuối cùng hắn ta cũng cảm nhận tư vị ngồi cùng bàn ăn cơm với thê tử, thật sự vui quá đi mất.
Hắn ta nói: “Dung Dung, gắp cho ta cái kia đi.”
“Dung Dung, nàng nếm thử xem có ngon không?”
Ba năm trước, hắn ta thấy ca ca và tẩu tử thân thiết với nhau chỉ cảm thấy nổi da gà. Nhưng hiện tại, hắn ta lại cảm thấy tươi đẹp làm sao!
Lục Tuyết Dung cũng không thể không để ý tới hắn ta, nàng ta gắp cho hắn ta một đũa đồ ăn, sau đó lên tiếng trả lời: “Rất ngon.”
Đùa à, bữa cơm đầu tiên ở nhà chồng đã nói không ngon, nàng ta còn muốn sống không?
Một bàn sáu người, bốn người khác đều im lặng dùng cơm, chỉ có hai ngươi ta một câu nàng một câu, vô cùng hoạt bát.
Hầu phu nhân lạnh mặt nhìn trong chốc lát, thấy hai người không yên tĩnh, bà gọi Anh Đào lại thản nhiên dặn dò: “Lấy mấy cái đĩa đến đấy, tay của Nhị gia bị gãy, đặt đồ ăn đến trước mặt hắn, miễn cho hắn vất vả.”
Hạ Văn Cảnh: “…”
Động tác gắp rau của hắn ta dừng lại, có hơi tủi thân giương mắt nhìn về phía mẫu thân.