Vu Hàn Châu không ngờ, Hoàng hậu và Quý phi đấu khẩu với nhau cuối cùng người được lợi lại là mình.
Nàng cũng không biết nên khóc hay cười. Cái này gọi là gì? Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi?
Nhưng mà nàng cũng chẳng phải ngư ông. Hạ Văn Chương đã nói rồi cho dù là ai tặng tiền, gửi ngân lượng, hắn đều không lấy một xu, toàn bộ đều dùng cho kinh doanh Thường Thanh thư cục.
Bởi vậy, số bạc này chỉ quay một vòng trong tay nàng rồi cũng được dùng cho những đọc giả.
Nàng thản nhiên nhận lấy, sau đó đứng dậy thi lễ với chủ tọa: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương cùng Quý phi nương nương. Sau khi hồi phủ ta sẽ ghi chép số ngân phiếu này vào trong danh sách. Nhưng không biết Quý phi nương nương muốn dùng danh hiệu gì ạ?”
Quý phi đang dùng ánh mắt có chút âm trầm nhìn về phía nàng, nghe thấy lời này, hai mắt bà ta sáng lên. Đúng rồi, có thưởng nhiều đến mức nào, nàng cũng có tiêu được đâu, có cái gì mà phải hâm mộ?
“Không cần ký danh.” Quý phi ôn nhu cười, bà ta thoáng nhìn về phía Hoàng hậu bên kia, nói: “Tỷ tỷ cũng không cần kí tên, sao ta dám lỗ mã.ng?”
Sau đó bà ta quay lại nhìn về phía Vu Hàn Châu nói: “Cứ ghi ký danh của Hoàng thượng đi, xưa nay bản cung luôn kính trọng Hoàng hậu nương nương, việc này cũng nên noi theo một phần.”
Vu Hàn Châu nhất thời khựng lại tại chỗ.
Vậy cũng được à, như vậy cũng quá vô sỉ rồi. Ngoài miệng nói cho dễ nghe, muốn đi theo bước chân của người khác nhưng thực tế là muốn dẫm người ta một cái!
Tuy rằng đều là nữ nhân của Hoàng thượng, đều là người của hậu cung nhưng dù sao thì Hoàng thượng với Hoàng hậu mới là vợ chồng. Cho dù theo quy củ của cổ đại, Quý phi nương nương làm việc như vậy cũng quá không thích hợp.
Nàng chuyển tầm mắt nhìn về phía Hoàng hậu. Chỉ thấy vẻ mặt Hoàng hậu thản nhiên, ung dung như cũ, không nhìn ra chút mất hứng nào.
Nhưng Hoàng hậu không cười nói “được” đã thể hiện thái độ của bà.
Vu Hàn Châu áy náy hành lễ, nói: “Từ trước chưa từng có tiền lệ này, Quý phi nương nương, như vậy…”
Vẻ mặt nàng khó xử.
Quý phi cười nói: “Nếu như thế, thì lập tiền lệ đi.”
Nói xong, bà ta lại nhìn về phía các phi tần khác, cười nói: “Các muội muội không muốn cùng làm à? Đây là làm việc thiện tích đức, chúng ta cùng nhau thưởng chút bạc, trợ uy cho Hoàng thượng.”
Bà ta bị Hoàng hậu ép không thể không giao ra ba nghìn lượng bạc, trong lòng đang rất không thoải mái nên không có chuyện khiến cho Hoàng hậu vui vẻ.
Huống hồ cũng không thể chỉ một mình bà ta mất bạc nên bà ta cố tình gọi tên các phi tần khác.
Vừa chọc giận được Hoàng hậu còn làm cho những người khác mất máu chung, chiêu này quả thật là giết địch ba trăm tổn thất một ngàn.
Tất nhiên Vu Hàn Châu sẽ không tham dự, nàng chỉ im lặng đứng đó như một khối đá.
Hiện giờ Hạ Văn Cảnh là thân vệ của Thái tử, tất nhiên nhà bọn họ cũng xem như thân thích. Lại nói, nếu xét theo quân thần lễ nghĩa thì thể diện của Hoàng hậu quan trọng hơn.
Nàng không hề thay đổi sắc mặt chỉ cúi đầu đứng đó, trông vô cùng kiên nhẫn. Hoàng hậu không bị Quý phi chọc tức, nhìn nàng im lặng đứng như thế bà không khỏi hòa hoãn vài phần.
Nữ nhân An thị này tuổi còn trẻ đã có thể nhẫn nhịn được như thế bà là Hoàng hậu cao quý, chẳng lẽ không nhịn được có tức giận này sao?
Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Cách này rất tốt. Không kể nhiều ít, tặng tiền đã là một phân tâm ý. Phải ghi lại danh sách trình lên cho Hoàng thượng xem các tỷ muội điều sẽ được khen ngợi.”
Hoàng hậu đã lên tiếng, nhóm phi tần đều lấy hà bao ra. Ba trăm hai, năm trăm hai, chất đống trên khay, cung nữ thu nhận xong đếm số lượng rồi mang đến cho Vu Hàn Châu.
Vu Hàn Châu nhận lấy, nàng cúi người thật sâu: “Chư vị nương nương nhân từ, nhóm học sinh sẽ ghi nhớ trong lòng suốt đời không quên ân.”
Hoàng hậu cũng không làm nàng khó xử, trực tiếp cười nói: “Ý kiến này là do Quý phi đưa ra nếu chư vị tỷ muội đồng ý thì đề danh của Hoàng thượng đi.”
Chư vị phi tần còn có thể trả lời như thế nào? Trong chuyện này bọn họ hoàn toàn là vật hi sinh.
Nếu tặng nhiều tiền cũng bị Quý phi ghi hận. Tặng ít tiền thì sẽ xếp hạng thấp trên danh sách, cực kỳ mất mặt.
Bởi vậy bọn họ đáp: “Hết thảy đều nghe theo lời Hoàng hậu nương nương.”
Ngài nói cái gì thì chính là cái đó.
Hoàng hậu nhìn về phía Vu Hàn Châu, nở nụ cười hiền hoà: “Nếu đã như thế, tâm ý của chư vị nương nương đều sẽ lấy danh nghĩa của Hoàng thượng.”
“Vâng ạ.” Được Hoàng hậu cho phép, lúc này Vu Hàn Châu mới thở ra một hơi thật sâu rồi lui xuống.
Việc này còn chưa xong, lại nghe Hoàng hậu phân phó tì nữ bên người: “Đi, lấy một vạn hai ngân phiếu đến đây.” Bà ngồi rất đoan trang tao nhã, vẻ mặt thản nhiên, ngay cả một cọng tóc cũng lộ ra vẻ cao quý, “Ban đầu Bản cung và Hoàng thượng cũng ghi một cái ký danh, hiện giờ cũng không thể tranh công với các tỷ muội. Một mình ta lấy một ký danh riêng, gọi là ‘Phượng’.”
Không phải bọn họ muốn tranh công à?
Bà không tranh với bọn họ. Bà là Hoàng hậu, tranh với bọn họ, đáng không? Chỉ tự hạ thấp mình mà thôi!
“Thưa vâng!” Vu Hàn Châu cung kính đáp.
Chư vị phi tần đều dùng ánh mắt kính nể nhìn Hoàng hậu, duy chỉ có Quý phi nhìn như ăn phải ruồi, bà ta giận đến điên người.
Mỗi khi đấu cùng Hoàng hậu bà ta không thắng được bao nhiêu lần. Ngẫu nhiên thắng một hồi cũng rất nhanh sẽ bị áp chế.
“Bản cung cảm thấy không khoẻ, xin phép không phụng bồi.” Sự khó chịu thật sự không dấu được nữa bà ta vội vàng nói một câu, rồi lập tức nắm tay cung nữ bên người rời tay.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn bà ta cũng không để ý tâm, chỉ cười nhìn về phía mọi người nói: “Mấy năm gần đây Quý phi này bắt đầu có tuổi, thường thường cảm thấy không thoải mái, mày mà đều là bệnh vặt mà thôi, mọi người đừng lo lắng.”
Quý phi còn chưa đi xa nghe xong câu này, tức giận đến mức lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bà ta nhịn không được trở về xé mặt với bà!
Nhưng cuối cùng vẫn không có cái gan này nên bà ta vội vàng rời đi.
Cuối cùng đề tài của yến hội cũng thay đổi Vu Hàn Châu cảm thấy khát nên nâng chung trà lên uống hai ngụm.
Hầu phu nhân vừa vui mừng vừa đau lòng nhìn về phía nàng: “Làm khó cho con rồi.”
Quý nhân đấu nhau, các nàng chỉ là người thường chỉ đứng mũi chịu sào. Tuổi của Đại nhi tức cũng không lớn nhưng tính tình trầm ổn hiếm thấy, làm cho Hầu phu nhân rất vừa lòng.
Lục Tuyết Dung không biết nói cái gì mới phải, chỉ rót đầy chén trà của nàng rồi nhẹ nhàng đẩy qua.
Hầu phu nhân thấy vậy không nói gì nữa.
Một ngày khó khăn qua đi, Vu Hàn Châu và Hầu phu nhân cùng ngồi xe ngựa trở về phủ.
Nhìn thấy Hạ Văn Chương nàng lập tức kể cho hắn nghe chuyện ngày hôm nay.
Hai người kiểm kê ngân lượng một phen, một mình Hoàng hậu nương nương thưởng một vạn hai, Quý phi nương nương là ba nghìn hai, các phi tần khác cộng lại là hơn năm nghìn hai.
Gần hai vạn lượng bạc.
“Còn có tiền thưởng của nhóm thương hộ.” Hạ Văn Chương nói rồi lấy một cuốn sổ khác ra tính.
Từ lúc thấy một Phúc Vận Lai tửu lâu chiếm một lần ba vị trí, không ít thương gia cũng noi theo gửi tặng ngân lượng.
Những người này làm ăn buôn bán giàu có rồi lại nghĩ đến việc muốn có danh tiếng. Là gian thương hay không phải gian thương, không gian không bán, khi người khác nhắc tới những người này luôn kèm theo hai chữ gian xảo, trong mắt chỉ có lợi ích, trên người đầy mùi tiền.
Nếu có thể giành được một danh tiếng tốt, tốn chút bạc đã làm sao?
Bởi vậy, rất nhiều thương gia đều đưa bạc tới, muốn lên bảng vàng, bạc được đưa tới cũng không ít, ít nhất cũng đã ba trăm hai.
“Tuy rằng Thường Thanh thư cục cần tiền, nhưng cũng chưa cần nhiều như vậy.” Hạ Văn Chương nói, hắn dừng một chút rồi nói thêm một câu: “Ba, năm năm nữa cũng xài không hết.”
Số bạc này chỉ để đấy thôi, chẳng phải đang lãng phí à?
Tồn nhiều rồi khó tránh khỏi lại có người hoài nghi, cho rằng hắn chiếm lợi.
Hai người cùng suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng Hạ Văn Chương nghĩ ra một ý: “Hay là chúng ta mở một lớp học vỡ lòng, nàng thấy thế nào?”
Năm ngoái bọn họ đi du ngoạn khắp nơi, không chỉ ngắm phong cảnh, còn tìm hiểu được kiến thức dân sinh. Hạ Văn Chương ấn tượng rất sâu với những đứa nhỏ thông minh, chúng học chữ rất nhanh, nếu cho chúng đi đọc sách, muốn thi cử cũng không thành vấn đề.
Nhưng bởi vì gia cảnh khốn cùng, không thể lo học phí bọn họ chỉ có thể chăn trâu cắt cỏ, hoặc là bị cha mẹ đưa đến cửa hàng thợ rèn, thợ mộc học làm công.
“Nàng thấy nào?” Hắn hỏi Vu Hàn Châu.
Vu Hàn Châu không có lập tức trả lời hắn, mà chỉ cầm bút lên đi viết số liệu.
Bao gồm độ tuổi trung bình của người ở thời đại này, tình trạng sức khỏe, một nhà có mấy đứa con, bao nhiêu người lớn, có bao nhiêu đất, đất hoang của triều đình còn bao nhiêu.
Điều kiện vệ sinh, điều kiện chữa bệnh, trình độ kỹ thuật.
Nàng vùi đầu viết, Hạ Văn Chương bên cạnh nhìn, chốt lát sau hắn đã hiểu được ý của nàng.
“Sau này chúng ta còn phải mở y quán, có phải không?” Hắn hỏi thê tử.
Vu Hàn Châu lắc đầu, nói: “Không, là mở trường y.”
Chuyện bọn họ phải làm rất nhiều.
Rõ ràng là Hạ Văn Chương muốn làm cho thế giới trở nên tốt hơn, hắn không phải người truy cầu danh lợi, hắn thật sự là người đơn giản. Vu Hàn Châu lại không thích làm những việc này, nàng rất lười. Nhưng nếu người nàng yêu có chí hướng, nàng nguyện ý cùng hắn.
Hai người tổng hợp hồi lâu, ngay cả cơm cũng quên ăn, bị Thúy Châu thúc giục bà bốn lần, hối ăn cơm hối ngủ, tổng hợp mấy ngày cuối cùng cũng viết ra một phần bản dự thảo.
Vì không bị nói là nói chuyện viễn vông, Hạ Văn Chương đặt tên bản thảo thành 《 Luận làm quan》, đề cập đến những việc hắn sẽ làm nếu sau này có cơ hội làm quan.
Hắn phải lập lớp học vỡ lòng, đọc sách khiến người ta trở nên sáng suốt, hắn muốn con dân đương triều đều thông minh.
Hắn muốn mở y quán, chiêu nạp thầy thuốc, bồi dưỡng bọn họ đi khắp nơi, tuyên truyền kiến thức, thí dụ như không được uống nước lã, quần áo đệm chăn phải phơi nắng, phải tăng số lần tắm rửa…, để cho con dân có thân thể khỏe mạnh.
Hắn còn muốn tập hợp những ai làm việc đồng áng, bao gồm lão nông, thiếu niên trẻ tuổi thông minh, chuyên môn nghiên cứu làm thế nào để đất cằn cỗi trở nên phì nhiêu.
…
Hắn viết rất nhiều, đều dựa theo góc nhìn của hắn, để có thể khiến cho con dân thông minh, khỏe mạnh, ăn no ăn mặc ấm.
Nhưng người sáng suốt đọc qua một lần sẽ biết hắn âm thầm che dấu cái gì —— hắn ghét bỏ hiện tại có quá ít người thông minh.
Bởi vì người thông minh quá ít, cho nên đất vườn không phì nhiêu, cho nên đất hoang rất nhiều, cho nên những đứa trẻ chết non cũng không ít.
Hắn không có viết hiện giờ người ăn không đủ no rất nhiều, như vậy sẽ có vẻ đang ám chỉ Hoàng thượng không đủ anh minh. Hắn chỉ viết, quốc gia có thể càng thêm giàu có cường đại.
Hắn còn chỉ ra ví dụ, tại sao nói “Thất thập cổ lai hy” mà không phải “Cửu thập cổ lai hy”? Nếu đại đa số mọi người đều khỏe mạnh sống đến bảy mươi tuổi, mà lúc sáu mươi tuổi vẫn còn có thể trồng trọt thì sao?
Ít nhất, hắn đã thấy được số tuổi trung bình của hiện tại.
“Rất tốt.” Vu Hàn Châu đọc qua một lần rồi giao cho hắn, cười nói: “Có mấy chỗ không hợp lý lắm, nhưng chàng đừng lo, vừa lúc để cho Tôn tiên sinh chỉ ra là được.”
Đệ tử quá thông minh, có đôi khi sẽ làm tiên sinh cảm thấy vô dụng. Hắn còn mắc sai lầm để cho Tôn tiên sinh chỉ điểm, mới là chuyện tốt.
Không đợi lâu, Hạ Văn Chương đi gặp Tôn tiên sinh.
Tôn tiên sinh nhìn thiên văn này của hắn ông vô cùng vui mừng, hốc mắt đều đỏ lên. Điều khiến ông vui là mình thu nhận được một đệ tử chí hướng, có khát vọng. Là một cái người thông minh có chí hướng, có khát vọng, đây là chuyện khiến cho ông vui sướng.
Ông hận không thể truyền lại bụng học thức này cho hắn.
Thiên văn này được Tôn tiên sinh sửa lại rồi trình tới trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng đọc xong, cũng hiểu được nội dung muốn trong đó—— trước dạy vỡ lòng, sau đó lập y giáo, sau đó xây viện nghiên cứu.
“Ừm” Hoàng thượng hít vào một hơi thật sâu, “Vị Đại công tứ của Trung dũng Hầu phủ đích vị này cũng thật dám nghĩ.”
Còn tuổi thọ trung bình là chín mươi? Sao hắn không lên trời luôn đi?
Nhưng mà, Hoàng thượng rất thích Hạ Văn Chương. Thanh niên dám nghĩ dám làm là kiểu người ông thích nhất. Ban đầu chỉ thấy Hạ Văn Chương lập Thường Thanh thư cục, còn che che giấu giấu, trong lòng ông không quá thích. Ông rất không thích người xem danh lợi thành công như cát dã tràng, đọc sách, có học vấn, thì phải đền đáp triều đình chứ!
Không màng danh lợi? Sơn Nhân Nhàn Nhân? Tự mình khai hoang miếng đất rồi trồng trọt đi! Mỗi ngày rung đùi đắc ý khoe chữ, ngâm thơ đối chữ làm cái gì? Giả vờ giả vịt!
Bởi vậy, lúc nhìn thấy thiên 《 Luận làm quan 》 này ông rất là thích. Điều này chứng minh Hạ Văn Chương có tâm làm quan! Về sau sẽ cống hiến cho ông!
Ông vung tay phê chuẩn lấy năm nghìn lượng bạc đưa đến Trung dũng Hầu phủ. Hắn muốn lập lớp học vỡ lòng, vậy lập một lớp cho ông nhìn xem!
Không tới mấy ngày, Hoàng hậu lại nhận tin Trung dũng Hầu phu nhân xin diện kiến.
Sau đó bà phát hiện Hầu phu nhân dẫn theo Vu Hàn Châu.
“Thần có chuyện muốn mời nương nương định đoạt.” Lần này tiến cung là vì Vu Hàn Châu có việc muốn hỏi Hoàng hậu nương nương, nhưng nàng không phải cáo mệnh nên đành phải nhờ Hầu phu nhân mang nàng tiến cung.
Hoàng hậu nghe xong, kinh ngạc đến mức nhướng mày: “Bảng vàng phải chia thành hai cái?”
“Thưa vâng.” Vu Hàn Châu đáp, “Thường Thanh thư cục một cái, lớp học vỡ lòng một cái.”
Nàng ngầm ám chỉ: “Lúc trước ngài tặng thưởng một vạn hai, muốn ghi trên bảng vàng của Thường Thanh thư cục hay là bảng vàng của lớp học vỡ lòng?”
Nếu ghi trên bảng vàng của lớp học vỡ lòng, “Phượng” chính là người đứng đầu.