Hạ Văn Chương viết quyển “Thiếu niên cơ giáp” rất chậm, thứ nhất là hắn không hiểu rõ để tài và bối cảnh để xây dựng nên một thế giới quan hoàn chỉnh và tinh tế, vì thế nên cần phải hao tốn rất nhiều thời gian. Thứ hai là bây giờ ngày nào hắn cũng có rất nhiều chuyện phải làm.
Mỗi sáng sớm phải đánh quyền và luyện kiếm, sau khi ăn xong điểm tâm thì phải tới chính viện thỉnh an, trò chuyện cùng Hầu phu nhân, sau đó là đi học và luyện chữ, phải luôn củng cố căn cơ hội họa, thỉnh thoảng lại đánh đàn để tránh đánh không quen tay, còn phải sống cuộc sống bình thường của vợ chồng son với Hàn Châu.
Thời gian để viết thoại bản càng ngày càng ít đi.
Một ngày nọ, Tiểu Trần quản sự mang một bức thư từ bên ngoài vào, ông ta còn chưa kịp đặt xuống thì đám nha hoàn đã cười lên: “Nhất định là lại thúc giục Đại gia nhanh viết đây mà.”
Hạ Văn Chương kêu bọn họ mở thư ra phân loại còn mình thì bước ra ngoài: “Ta tới chính viện một chuyến.”
“Đi nói với mẫu thân chuyện đi chơi sao?” Vu Hàn Châu hỏi hắn, “Có muốn ta đi cùng không?”
Nàng đứng ở cửa mà nghiêng đầu nhìn hắn, đôi má trắng nõn dưới ánh mặt trời lộ ra màu hồng phấn, vẻ mặt rất hồn nhiên.
Hạ Văn Chương cảm thấy buồn cười, rõ ràng là nàng không muốn đi với hắn mà còn phải giả bộ quan tâm.
“Không cần, ta đi là được rồi.” Hắn đưa tay ra khẽ điểm vào chóp mũi của nàng, “Chờ ta quay lại.”
Vu Hàn Châu nở nụ cười rồi gật đầu một cái: “Được.”
Không phải nàng không trọng nghĩa mà chính hắn đã từ chối.
Nàng đưa mắt nhìn Hạ Văn Chương rời đi rồi vào nhà gọi Thúy Châu để hỏi về việc chuẩn bị để đi ra ngoài như thế nào rồi.
Chính viện.
“Mẫu thân.” Hạ Văn Chương vừa bước vào cửa thì thi lễ một cái.
Hầu phu nhân ngồi trên giường, để nha hoàn quạt cho mình, bà lười biếng nhìn hắn đi tới: “Chuyện gì?”
“Mẫu thân, mấy ngày nữa con muốn tới Lương Châu Ngọc Hồ ngắm hoa sen.” Hạ Văn Chương đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng ý của mình: “Trình thưa với mẫu thân một tiếng.”
Hầu phu nhân nhíu mày: “Lương Châu? Đi mấy ngày?”
“Con và Nhan Nhi đi bằng xe ngựa, vừa đi vừa về khoảng năm sáu ngày, ở thêm bốn năm ngày, có lẽ là một tuần.” Hạ Văn Chương nói.
Hoa sen ở Lương Châu Ngọc Hồ nở rất đẹp, là phong cảnh nổi danh, Hầu phu nhân nghe Đại nhi tử nói như vậy thì cũng không suy nghĩ nhiều. Bà quan sát hắn mấy lần rồi nói: “Hiện giờ thân thể của con cũng đã khỏe mạnh rồi, muốn đi ra ngoài chơi thì ta không phản đối nữa. Chẳng qua là chăm sóc thân thể cho tốt và cũng chăm sóc Nhan Nhi cho tốt.”
“Vâng ạ, thưa mẫu thân.” Hạ Văn Chương đứng lên rồi thi lễ một cái, sau đó tán gẫu vài câu rồi cáo lui.
Sau khi trở lại Trường Thanh viện, hắn nói chuyện này cho tức phụ biết.
“Chương ca giỏi quá đi!” Vu Hàn Châu giơ ngón tay cái với hắn.
Hạ Văn Chương cười một tiếng rồi ôm nàng đi vào trong, Vu Hàn Châu không biết nguyên nhân, nàng giãy giụa: “Gì vậy? Không đi và trong đâu.”
Một khi đi vào trong thì lại phải nháo.
“Có lời muốn nói với nàng.” Hạ Văn Chương thấp giọng nói.
Vu Hàn Châu đi vào cùng hắn.
Sau khi đi vào thì Hạ Văn Chương mới nói: “Ta không nói với mẫu thân rằng chúng ta phải đi nửa năm. Ta nói là đến Lương Châu ngắm hoa sen, chậm nhất là nửa tháng sẽ quay về. Lúc quay về mẫu thân có hỏi thì nàng chớ lỡ miệng.”
Vu Hàn Châu nhìn hắn, một lúc lâu sau mới che mặt lại.
“Sao thế?” Hắn kéo tay nàng.
Vu Hàn Châu gạt tay hắn ra rồi nói: “Lúc quay về mẫu thân biết sự thật thì chẳng phải mẫu thân sẽ hung hăng mắng chúng ta sao?”
“Đến lúc đó chúng ta đều không ở trong phủ, nếu mẫu thân mắng thì chúng ta cũng không nghe được.” Hạ Văn Chương nói, “Hơn nữa, có phụ thân ở đây thì mẫu thân sẽ hết giận nhanh thôi.”
Vu Hàn Châu cảm thấy hắn đã trở nên xấu xa rồi.
Mẫu thân thương bọn họ như vậy mà hắn lại nói dối mẫu thân.
“Mẫu thân sẽ không tức giận lâu đâu.” Hạ Văn Chương thấy nàng không nói lời nào thì khuyên nhủ nàng: “Nàng xem nhẹ lòng dạ của mẫu thân rồi.”
Ngay cả chuyện Hạ Văn Cảnh cưới một nữ tử bình dân mà mẫu thân cũng chấp nhận, huống chi bọn họ chỉ ra ngoài chơi mà thôi? Cùng lắm thì sau khi quay về sẽ mắng bọn họ vài câu, lạnh nhạt với bọn họ mấy ngày rồi cũng sẽ bỏ qua ngay.
“Ồ.” Cuối cùng thì Vu Hàn Châu cũng bỏ tay xuống rồi gật đầu một cái, sau đó nói: “Đến lúc đó ta sẽ nói rằng ta không biết gì hết, đều là do chàng sắp xếp.”
Hạ Văn Chương cười nói: “Lại là ta làm người xấu?”
“Chàng là người xấu.” Vu Hàn Châu nói.
Nụ cười trên mặt Hạ Văn Chương chợt tắt, đáy mắt của hắn tối sầm lại, ngay tiếp theo đó hắn ôm nàng đi tới mép giường: “Nếu nàng đã nói ta là người xấu thì dù sao ta cũng phải làm rồi.”
Vu Hàn Châu đánh hắn nhưng hắn lại chẳng dao động chút nào cả, ngày nào hắn cũng đánh quyền luyện kiếm nên thân thể hiện giờ rất cường tráng.
Không nên động vào hắn thực sự được, kết quả chỉ đành mặc hắn mà thôi.
Hai ngày sau, cuối cùng thì Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương cũng ngồi lên xe ngựa xuất hành.