Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 127




Sau khi Từ đại nhân tra ra được thân phận thật sự của Trường Thanh công tử thì cực kỳ kinh ngạc!

Ông ta vốn tưởng rằng người tài hoa, lại có thể hạ mình xuống để viết thoại bản như vậy có thể là một học giả có gia thế suy tàn. Hoặc có thể là một người có hành vi phóng túng, đam mê tửu sắc, lúc ông ta tìm được thì có lẽ người đó đang ở trong một trạch viện màu sơn loang lổ, giấy viết bản nháp vương vãi khắp nơi, còn người kia thì đang vung bút viết sách giữa đống vò rượu lộn xộn.

Ông ta không bao giờ nghĩ đến tình hình thực tế cuối cùng lại như vậy!

Trường Thanh công tử là Đại công tử của Trung Dũng Hầu phủ! Gia thế không hề suy tàn, lại càng không hề ngã lòng phóng túng, vị Đại công tử này khiêm tốn lễ độ, biết tiến biết lùi, lúc nói chuyện với người khác thì khiến người khác cảm thấy như mộc xuân phong, không hề nhìn ra chút kiêu ngạo nào, hoàn toàn khác với ngòi bút sắc bén toát ra từ tranh minh họa của hắn.

Vị Đại công tử này là một người không đơn giản, Từ đại nhân thầm nghĩ như vậy, thế nên càng coi trọng hắn thêm một chút.

“Không muốn làm quan sao?” Từ đại nhân bị từ chối thì rất bất ngờ, “Tại sao?”

Tuổi còn trẻ mà sao lại không muốn làm quan?

Theo quan điểm của Từ đại nhân thì chỉ những người bị thương trong quan trường hoặc đã lớn tuổi mới nói được bốn chữ này. Hắn còn trẻ, lại chưa từng làm quan, đâu có thể không màng danh lợi?

“Đại nhân coi trọng ta, thực ra ta học thức nông cạn, không hề học rộng như đại nhân nghĩ.” Hạ Văn Chương áy náy nói.

Từ đại nhân lại không cho là đúng mà nói: “Hiền chất khiêm tốn quá rồi. Trên đường tới đây, Hầu gia đã nói với ta rằng những năm gần đây ngươi đọc rất nhiều sách, không chỉ đọc sách lưu trữ trong nhà mà còn thường đi mượn sách của nhà khác về đọc. Nếu như vậy mà gọi là học thức nông cạn thì trên cõi đời này được mấy người học sâu biết rộng chứ.”

Thanh danh của Trung Dũng Hầu vẫn luôn rất tốt trong giới quan trường, lúc còn trẻ là quân tử đứng đắn, còn bây giờ thì là một đồng liêu chính trực có thể tin tưởng. Ông nói gì thì mọi người đều sẽ không hoài nghi.

Mà dọc đường đến đây, Trung Dũng Hầu không ngừng nói về sự xuất sắc của Đại nhi tử. Từ đại nhân không biết là ông đang ngầm khoe khoang nên toàn bộ đều tưởng là thật, lúc này lại cảm thấy Hạ Văn Chương rất khiêm tốn.

Hạ Văn Chương có chút bất lực mà nhìn phụ thân của mình.

Trên mặt Hầu gia không nhìn ra gì cả, vẻ mặt của ông luôn điềm tĩnh nội liễm như vậy, lúc này ông nói: “Chương Nhi không cần quá khiêm tốn, con đọc rất nhiều sách, phụ thân cũng không nói quá. Rốt cuộc là con lo ngại cái gì, có thể nói rõ với Từ đại nhân, cũng không uổng Từ đại nhân cực khổ đi chuyến này.”

Từ đại nhân cảm thấy ông nói rất đúng, vậy nên ông ta nhìn Hạ Văn Chương rồi nói: “Hiền chất có gì lo lắng thì đừng ngại nói thẳng. Ngươi tài hoa như vậy, thực không nên chôn giấu.”

Ông ta càng nói lời khách sáo thì Hạ Văn Chương càng cảm thấy ngại.

Hắn có thể lo lắng cái gì chứ? Chẳng qua là hắn mới đồng ý với Châu Châu rằng mấy ngày nữa sẽ mang nàng đi du ngoạn, ngay cả lộ trình cũng đã lập ra xong xuôi rồi. Từ đại nhân mời hắn làm quan, sao hắn có thể lên đường mang nàng đi chơi được chứ?

Nhưng lời này không thể nói thẳng được, không thì sẽ khiến người ta chê cười. Cười nhạo hắn thì cũng coi như thôi, chỉ sợ người khác sẽ nói hắn cưới phải một yêu phụ, ngăn cản tiền đồ của trượng phu.

Thế nhân luôn như vậy, không trách nam nhân, chỉ quy mọi trách nhiệm lên đầu nữ nhân.

Sau khi trầm mặc suy nghĩ một chút, hắn ngước mắt lên nói: “Đại nhân thực sự đã coi trọng ta rồi. Công bộ đã có rất nhiều người có tài, ta học vấn nông cạn, quả thực không dám khoe khoang.” Hắn nắm hai tay thành quyền mà vái một cái thật thấp rồi áy náy nói: “Nhận được sự coi trọng của đại nhân, chờ Chương đọc sách thêm vài năm nữa rồi sẽ đem sức lực phục vụ đại nhân.”

Hắn đã nói đến mức này thì Từ đại nhân cũng không biết phải nên nói gì cho phải nữa, chỉ là vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Hiền chất thực sự không cần phải khiêm tốn như vậy, nếu vậy thì, ngươi suy nghĩ lại xem,  mấy ngày nữa ta lại tới.”

“Cung tiễn Từ đại nhân.” Hạ Văn Chương ôm quyền nói.

Không cần hắn tiễn, Hầu gia tiễn Từ đại nhân ra khỏi phủ.

“Đại công tử là người có học thức, không làm quan đúng là đáng tiếc.” Bước tới cửa phủ, Từ đại nhân nhìn Hầu gia nói, “Người không ngại khuyên một chút?”

Hầu gia gật đầu một cái: “Được.”

Hầu gia đưa mắt nhìn Từ đại nhân rời đi rồi mới xoay người vào cửa, gọi Hạ Văn Chương đến bên cạnh rồi hỏi: “Tại sao không làm quan? Có thể nói thật với ta không?”

“Những gì con nói vừa rồi đều là sự thật.” Hạ Văn Chương nói, “Con trai không muốn làm quan.”

Hầu gia nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu rồi mới nói: “Chương Nhi, lúc trước con từ chối kế thừa tước vị, làm một người bình thường. Nhưng con không muốn làm quan, sau này chắc chắn cũng sẽ không tham gia thi cử sao? Làm người bình thường cả đời sao? Ta biết con muốn con muốn dựa vào Thường Thanh thư cục mà có được thanh danh, thế nhưng thanh danh bao giờ cũng chỉ là hư mà thôi.”

Hư danh hư danh, chính xác là bởi vì nó nghe thì rất hay nhưng thực ra lại hoàn toàn không có tác dụng.

Sau này con gái của hắn trưởng thành rồi thì sẽ kết giao với bằng hữu như thế nào? Rồi gả cho người như thế nào?

Con gái của hắn còn đỡ hơn một chút, gả cho một người tài đức vẹn toàn, phụ mẫu đều là người biết phân phải trái, cưới con của nhà văn cũng không có gì. Nhưng con trai của hắn thì lại có chút khó khăn.

Chí ít thì so với con trai của Văn Cảnh, có lẽ khó hơn rất nhiều.

Ông không nói câu kế tiếp, nhưng ông nghĩ rằng Đại nhi tử sẽ nghe hiệu được ý mà ông không nói ra.

Hạ Văn Chương đã hiểu.

“Đa tạ phụ thân đã chỉ điểm, con phải quay về và suy nghĩ về chuyện đó.” Hắn chắp tay nói. 

Tất nhiên phụ thân nói gì cũng có đạo lý, nhưng dự định của hắn và Châu Châu cũng không phải hoàn toàn không có ích. Bây giờ có hai con đường đang bày ra trước mặt hắn, hắn phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định được.

“Ừm.” Hầu gia gật đầu một cái rồi bảo hắn lui ra ngoài.

Hạ Văn Chương chậm rãi quay về Trường Thanh viện.

“Đại gia trở về rồi!” Đám nha hoàn thấy hắn thì hành lễ rối rít.

Vu Hàn Châu đang vuốt mèo dưới mái hiên, nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, nở nụ cười sáng rỡ: “Đã về rồi? Phụ thân gọi chàng có chuyện gì vậy?”

Hạ Văn Chương mím môi, không lên tiếng đáp lại nàng ngay lập tức mà chầm chậm bước về phía nàng. 

Hắn nhìn nụ cười tươi sáng không chút tâm tư nào của nàng, trái tim như bị con gì đó gặm nhấm.

Rõ ràng nàng muốn ra ngoài chơi như vậy, hắn hiểu nàng, trước mắt thì nàng căn bản không muốn có con cái gì cả mà chỉ muốn vui vẻ mà sống thoải mái mấy năm.

Người bình thường có thể cho rằng chuyện quan trọng nhất là sinh con đẻ cái, tông tộc đại kế. Ha.m muốn hưởng lạc thật là khiến người ta khinh bỉ. Nhưng hắn nhìn nét mặt tươi cười rực rỡ của nàng thì thầm nghĩ, nàng chỉ vui vẻ một chút thì sao lại khiến người ta khinh bỉ được chứ?

Đối với chuyện làm quan thì Hạ Văn Chương cảm thấy thế nào cũng được. Hắn vừa muốn đi chơi vừa muốn thành công. Không có nam nhân nào không muốn thành công, hưởng thụ vinh hoa phú quý, và hắn cũng giống như vậy. Nhưng hắn phải suy nghĩ cho nàng một chút.

“Chút chuyện nhỏ mà thôi.” Hắn đáp như vậy, không để cho suy nghĩ của mình lộ ra chút nào hết.

Hôm nay nàng muốn ra ngoài chơi, vậy thì hắn đưa nàng đi chơi.

Nàng tới đây một cách kỳ lạ như vậy, sâu trong nội tâm hắn rất sợ nàng bỗng nhiên rời đi, tựa như nàng bỗng nhiên tới đây vậy. Hắn không muốn để lại di hận để sau này hồi tưởng lại lại cảm thấy hối hận. Vì vậy, ngày nào bọn họ còn làm vợ chồng thì hắn sẽ khiến nàng vui vẻ ngày đó.

Hơn nữa, năm sau sẽ có một kỳ thi lớn, đến lúc đó hắn tham gia là được. Vinh quang phú quý và tiền đồ con cái gì đó lúc nào cũng có thể có được. Nhưng trước đó  gì, tương lai của con cái, có thể chiến đấu luôn. Nhưng trước đó hắn muốn thực hiện lời hứa, đưa nàng đi khắp nơi.

Bởi vì khi hắn bước tới trước mặt nàng, nụ cười trên môi không có gì khác thường nên Vu Hàn Châu cũng không phát hiện gì cả, nàng ôm mèo đứng dậy: “Phụ thân gọi chàng cũng là vì chuyện nhỏ sao?”

“Trong ohur chúng ta có thể có chuyện lớn gì chứ?” Hạ Văn Chương hỏi ngược lại.

Phụ thân làm quan, trong triều rất êm đẹp. Thân thể mẫu thân cũng khỏe mạnh. Văn Cảnh cũng không cần phải lo lắng. Trừ chuyện này ra thì còn chuyện lớn gì đây?

Vu Hàn Châu cảm thấy hắn nói rất có lý nên không hỏi nữa mà cười nói về cái khác.

Hạ Văn Chương bắt đầu kêu người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài đi chơi xa.

Hắn và Châu Châu đều không có ý định chịu khổ, vì vậy họ phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ từ đồ ăn, quần áo, còn phải chọn mấy người đã quen hầu hạ.

“Nãi nãi, nô tỳ biết chăm sóc mèo.”

“Nãi nãi, nô tù biết chải đầu.”

“Nãi nãi, nô tỳ giỏi phối quần áo nhất, đúng không ạ?”

Đám nha hoàn tranh nhau muốn đi cùng bọn họ.

Tất nhiên là tất cả nha hoàn trong viện này không thể đi theo hết được, chọn ba bốn người là đủ rồi. Đi ra ngoài mà quá phô trương cũng không phải chuyện gì tốt cả.

Vì vậy, đám nha hoàn hết sức tích cực để tranh nhau để đi theo.

“Sau khi ra ngoài, một người phải làm xong việc cho mấy người.” Vu Hàn Châu hù dọa bọn họ, “Trên đường không có bà tử của phòng giặt đồ để giặt quần áo, quần áo hằng ngày ta và Đại gia thay ra đều là do các ngươi giặt. Dừng chân tại khách đi.ếm thì phải bưng trà rót nước, trải chiếc thả màn cũng đều là việc của các ngươi.”

Đám nha hoàn ríu rít: “Nô tỳ không sợ!”

“Dọc đường đi có thể không yên ổn. Ví dụ một ngày trời mưa, xe ngựa lao vào bùn lầy. Dù mưa to đến đâu thì ta cũng sẽ đuổi các ngươi xuống đẩy xe.” Vu Hàn Châu tiếp tục nói, “Nếu ngươi vì lạnh mà sinh bệnh, không thể hầu hạ thì sẽ bị trừ tiền tháng.”

Mọi người trố mắt: “Hả?”

“Ta không lừa gạt các ngươi.” Vu Hàn Châu nói tiếp, “Còn nữa, nếu đường đi không bình an, ví dụ như gặp phải thủy phỉ hay sơn tặc thì các ngươi phải đứng ngăn phía trước ta và Đại gia. Đao kiếm không có mắt, lúc đó các ngươi bị chém trúng tay hay đâm trúng bụng thì cũng là do các ngươi chịu, ta và Địa gia không thể có sơ suất.”

Lần này mọi người ngay cả “Hả” cũng không nói ra được, sắc mặt tái nhợt.

Bọn họ đều đã đọc thoại bản, bối cảnh giang hồ cũng đã xem qua không ít, chính là tình huống như vậy. Nghĩ đến chuyện bản thân ra ngoài hoàn chỉnh mà khi về lại gãy tay cụt chân, thậm chí còn không thể về được nên bọn họ không tranh giành đi theo nữa.

“Nãi nãi, người cũng đừng đi?” Lúc này giọng nói lí nhí của Tiểu Liên vang lên. Từ sau khi nàng ta được Vu Hàn Châu cứu từ tay của Lưu di nương thì vẫn luôn làm việc dưới trướng của Tú Bình, bình thường đều rất im lặng, chẳng hề mở miệng, nhưng lúc này lại lấy hết dũng khí mà nói: “Bên ngoài không an toàn như vậy thì người và Đại gia đừng đi nữa ạ?”

Nàng ta vừa nói xong, Vu Hàn Châu vẫn chưa nói gì thì những nha hoàn khác đã phản ứng rồi!

“Nãi nãi dọa chúng nô tỳ!”

“Sao có thể loạn lạc như vậy được? Chúng ta mang người theo, đi đường quan thì sẽ không có nguy hiểm!”

Đúng vậy! Đại gia yêu thương nãi nãi như vậy, xem nãi nãi như con ngươi, nếu thấy bên ngoài nguy hiểm như vậy thì sao Đại gia có thể mang nãi nãi ra ngoài được chứ?

Bởi vì bị Vu Hàn Châu lừa nên bọn họ cũng to gan mà lườm nàng.

Vu Hàn Châu bật cười, nàng duỗi ngón tay ra, dúi lên trán bọn họ mà nói: “Các ngươi ngốc! Không mang theo các ngươi!” Ánh mắt nàng rơi trên mặt Tiểu Liên, thời gian này tiểu cô nương được ăn uống đàng hoàng nên trông có vẻ trưởng thành hơn một chút, chỉ là tính cách hơi hướng nội, nàng cười nói: “Tiểu Liên quan tâm ta nhất, nàng được tính là người đầu tiên.”

Mọi người nghe xong đều thất vọng nhưng lại không có cách nào khác, ai bảo bọn họ sợ hãi chứ? 

Từng ánh mắt đổ lên người Tiểu Liên, hâm mộ có, ghen tị có.

Tiểu Liên đỏ mặt, trong mắt ánh lên sự vui mừng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tạ ơn nãi nãi.”

Sau đó Vu Hàn Châu lại lảm nhảm vô nghĩa một hồi rồi chọn hai nha hoàn không bị mắc lừa.

Tính cả Thúy Châu thì là bốn người, vậy là đủ rồi.

“Chúng nô tỳ cũng muốn đi.” Những người không được chọn cũng không chịu rời đi mà vây xung quanh Vu Hàn Châu rồi không ngừng năn nỉ.

Vu Hàn Châu lấy tay che miệng rồi nhỏ giọng nói: “Ngày thường dùng não nhiều một chút, thông minh hơn một chút thì lần sau có lẽ sẽ chọn các ngươi.”

Mọi người đều tưởng nàng sẽ nói điều gì đó thần bí mà không ngờ cuối cùng nàng lại chế nhạo bọn họ, khiến bọn họ giận đến mức dậm chân rồi giải tán.