Hầu gia vốn dĩ cũng không gấp, hiện giờ ông trẻ trung khỏe mạnh, đang lúc tráng niên, không vội lập thế tử.
Nhưng ông rất bất ngờ Hầu phu nhân hôm nay nói như vậy, hỏi: “Sao nói ra lời này?”
Hầu phu nhân kể ra chuyện xảy hôm nay ở trong cung, sau đó nói: “Cảnh Nhi với Lục thị đều là đứa trẻ ngoan, Nhưng vì tương lai của Hầu phủ, ta cảm thấy vẫn phải nên xem lại mới tốt.”
Cách nghĩ của Hầu gia với bà có chút bất đồng, ông ngồi bên bà, nâng ly trà lên chậm rãi uống cạn, mới nói: “Ta lại cảm thấy, Cảnh Nhi thích hợp hơn Chương Nhi.”
“Vì sao?” Hầu phu nhân kinh ngạc nói, “Chương Nhi có phần chững chạc hơn, bàn về thông minh cũng không thua Cảnh Nhi. Vả lại, An thị tốt hơn Lục thị rất nhiều, cho dù gia thế hay là cách làm người, ta thấy Lục thị đều không sánh kịp nàng.”
Hầu gia nói: “Nếu nàng nói Lục thị không sánh bằng An thị, ta không đánh giá gì. Nhưng ta cho rằng Cảnh Nhi thích hợp hơn Chương Nhi, bởi vì hắn lòng dạ rộng rãi, làm người hào sảng trượng nghĩa, giao hữu rộng rãi, dư luận rất tốt. Phải gọi là một người ngã, mọi người cùng đỡ, ta cho rằng Cảnh Nhi thích hợp hơn.”
Nói như vây, Hầu phu nhân cũng cảm thấy Tiểu nhi tử tốt.
“Nhưng hắn quá mức nữ nhi tình trường! Vì một Lục thị mà mâu thuẫn bao nhiêu ngày? Sau này Lục thị làm thế tử phu nhân, giao thiệp với người khác, với thân phận của nàng ta sẽ chịu không ít uất ức. Cảnh Nhi biết được, há sẽ bằng lòng sao? Những bằng hữu tốt kia, ta thấy cũng sẽ đều vì chuyện này mà đắc tội hết!” Bà nhanh chóng nói.
Hầu gia rất ít khi hỏi han đến chuyện nội trạch, nghe đến chỗ này cũng trầm ngâm.
“Huống chi, Chương Nhi chín chắn thông minh, nếu hắn muốn kết giao bằng hữu, chưa chắc sẽ ít hơn Cảnh Nhi.” Hầu phu nhân lại nói, “Cũng không cần nói tính tình hắn thế nào, bằng lòng hay không, vì tương lai Hầu phủ, hắn là đích trưởng tử lý ra nên gánh trách nhiệm lên vai.”
Đại nhi tử hơi lười biếng, tình tình lại có phần cổ quái, nhưng đây không phải vì trước kia thân thể hắn không tốt, ở trong phủ đến buồn bực sao? Ép buộc hắn ra ngoài đi dạo thì từ từ sẽ tốt thôi.
Không có gì bằng lòng, giỏi hay không cả. Đây là trách nhiệm, lẽ ra nên gánh vác, gắng sức làm tốt.
“Cảnh Nhi bây giờ cũng chín chắn hơn rất nhiều.” Dừng một chút, Hầu gia nói: “Hắn bị ta ném vào trong doanh trại, bắt đầu từ tiểu tốt, nàng không biết hắn xuất sắc cỡ nào đâu, rất nhanh đã hòa mình với những người khác, rõ ràng là người mới nhưng đã thấp thoáng trở thành thủ lĩnh.”
Nói tới đây, giọng ông chậm lại: “Những thứ nàng lo lắng kia, cũng không cần quá mức lo âu, chung quy còn có nàng và An thị ở đây. Lại nói, chỉ cần về mặt chính kiến bất đồng không lớn thì sẽ không sinh ra thù hận quá lớn.”
Hơn nữa, Văn Cảnh sẽ trưởng thành, càng lúc càng chín chắn. Một chút tật xấu đó ai ai cũng đều có, từ từ dạy bảo là được.
Đó là con trai của ông, trong thân thể chảy dòng máu của ông, Hầu gia không cảm thấy Tiểu nhi tử sẽ không gánh vác nổi trách nhiệm này.
Hầu phu nhân nghe vậy cũng im lặng. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hai người đều là trong bụng bà bò ra, đứa nào bà cũng không muốn uất ức.
“Quan sát thêm đã.” Cuối cùng, bà vẫn nói.
Hầu gia cũng gật đầu: “Được, vậy thì xem thử đã.” Dù sao ông cũng đang lúc tráng niên, sống thêm hai mươi năm nữa không thành vấn đề, xem thêm thì xem thêm thôi.
Hạ tuần tháng ba, sách mới của Hạ Văn Chương cuối cùng cũng đã ra mắt.
Đây quà thật là cuốn sách hắn viết chậm nhất, trước kia, một tháng hắn có thể viết hai quyển. Cuốn thứ nhất của《 Thiếu niên cơ giáp 》phải viết trọn hai tháng.
Tuy do gần đây bận rộn, nhưng cũng bởi vì bối cảnh quá khác biệt khiến hắn viết rất chậm.
Câu truyện trong cuốn thứ nhất không nhiều, bối cảnh câu truyện và sự trưởng thành của thiếu niên chiếm phần lớn độ dài. Phụ mẫu của thiếu niên mất mạng trong chiến tranh, hắn sống trên một vì sao cằn cỗi, chỉ có một bảo mẫu người máy nhặt được làm bạn.
Tuy hắn sinh tồn khó khăn, nhưng vẫn lạc quan kiên cường, lại còn trong lòng luôn nuôi dưỡng khát vọng, mong đợi có một ngày có thể trở thành quân nhân đế quốc, lái cơ giáp, đuổi những kẻ xăm lược ra khỏi.
Hắn từ nhỏ thông minh, tuổi nhỏ đã tự học thành tài, dùng những thứ phế phẩm nhặt từ trong thùng rác, tạo nên một người máy phòng thủ với hình dáng một chú chó cưng.
Con đường trưởng thành của thiếu niên nghèo khó và cô lập không hề thuận lợi, những đứa trẻ lang thang khác thường xuyên bắt nạt hắn, sau khi nhận ra được thiên phú của hắn thì lại càng thêm ghen tị với hắn, có một ngày thừa dịp hắn không có ở đây đã phá nổ chú chó cưng của hắn.
Thiếu niên đánh một trận với bọn hắn, từ đó bọn họ cũng không dám đến trêu chọc hắn nữa, hắn càng trở nên cô độc hơn. Thiếu niên cô độc trở nên trầm lặng ít nói, nhưng không ngày nào hắn ngừng việc nghiên cứu và tìm tòi, cuối cùng vào năm hắn mười sáu tuổi đã tạo ra một cơ giáp chân chính.
Hắn vui mừng kiểm tra tính năng của cơ giáp, bị đám trẻ từng thù hằn nhìn thấy, bẩm báo cho một thiếu gia nhà giàu. Thiếu gia nhà giàu chỉ huy cơ giáp đẹp đẽ sáng bóng đáng sợ uy phòng của mình, muốn nghiền nát cơ giáp cũ nát kinh khủng của thiếu niên, muốn nghe thấy âm thanh gào thét căm phẫn và đau đớn của thiếu niên quật cường.
Không ngờ rằng, cơ giáp của thiếu niên tuy nhìn không bắt mắt, nhưng linh hoạt vững chắc lạ thường. Thiếu gia nhà giàu không làm gì được hắn, vô cùng tức giận, lại điều ra mấy cơ giáp nữa, muốn đánh một trận bùng nổ với thiếu niên!
Đoạn cuối của quyển thứ nhất kết thúc ở đây.
Sau khi ra mắt thoại bản, Hạ Văn Chương có phần lo lắng, sợ phản ứng không tốt.
Nhưng hắn tính tình kiêu ngạo, lại không muốn để người khác nhìn ra hắn để ý, bởi thế trên mặt luôn nhàn nhạt, cũng không hề nhắc đến chuyện này.
Đám nha hoàn đều không phát hiện ra sự khác thường của hắn, vẫn là Vu Hàn Châu nhận ra được có hai lần hắn hỏi Tiểu Trần quản sự, có thư của thư khách đến không? Đến sau khi Tiểu Trần quản sự đưa thư đến, hắn không cần đám nha hoàn mở mà tự mình mở ra.
Sau khi mở thư, độc từng chữ từng câu, một hơi có thể đọc mấy chục phong thư.
Vu Hàn Châu tức thì nhận ra hắn rất lưu tâm chuyện này.
Một ngày này, nàng bưng trà nước điểm tâm vào thư phòng, ngồi bên cạnh hỏi hắn: “Chương ca lo lắng mọi người không thích quyển sách này sao?”
Hạ Văn Chương không hề muốn thừa nhận, nhưng nàng nghiêm túc hỏi hắn, hắn không thể nói dối. Yên lặng trong chốc lát, hắn gật đầu một cái: “Ừ.”
Hắn rất để ý cách nhìn của người khác.
Ban đầu, hắn viết thoại bản chỉ để tích bạc mở thư cục. Đến bây giờ lại thật sự thích việc này.
Hắn thích cách trao đổi với người khác như thế này. Hắn tự thuật ra nội tâm của mình, cũng có người thản nhiên bộc lộ cách nghĩ với hắn. Qua lại với nhau, hắn cảm thấy cách thức này rất hợp tâm ý mình.
Hắn cũng không thích mặt đối mặt trao đổi với người khác. Người có thể mặt đối mặt, còn nghe được ý nghĩ thật sự của hắn, cũng chỉ có một mình Vu Hàn Châu thôi.
Hắn thích trao đổi bằng thư hơn.
“Nàng liệu có cảm thấy ta không có tiền đồ không?” Hắn ngẩng đầu nhìn nàng hỏi.
Văn Cảnh giỏi võ, tính tình cởi mởi, qua lại với rất nhiều bằng hữu, tương lai sẽ càng thêm rạng rỡ.
Hắn không giống vậy, hắn chỉ biết buồn bực ở trong thư phòng viết này nọ.
Vu Hàn Châu nghe hắn nói như vậy, đứng lên, đi tới trước bàn, khom người tựa trên mặt bàn, nhìn thẳng hắn nói: “Tiền đồ là cái gì? Ta chỉ cần Chương ca vui vẻ là được.”
Quyền thế danh lợi gì, nàng không hề để ý.
Bây giờ có ăn có uống, có mặc có ở, còn có đám nha hoàn dễ thưởng bên chơi cùng, nàm thấy rất thỏa mãn.
“Là ta có lỗi với nàng.” Hạ Văn Chương nhìn thê tử như vậy, cảm thấy áy náy.
Vu Hàn Châu nhướng mày, nói: “Tại sao lại nói như vậy? Chàng không biết chàng tốt đẹp bao nhiêu đâu. Đừng cứ muốn cho ta cái này, cho ta cái nọ, cái gì cũng đều muốn cho ta. Ta đâu cùng khổ như vậy, cái gì cũng thiếu, cái gì cũng muốn đâu.”
Nàng đã rất giàu có.
“Cũng đừng nói người ngoài đều có thể cho thê tử thứ gì. Gả cho người ngoài, có lẽ có thể cho ta sự tôn vinh, nhưng có thể bao dung ta, bảo vệ ta, che chở ta mọi mặt, chỉ muốn ta vui vẻ, thanh nhàn tự tại sao?” Nàng vươn tay bóp gò má hắn, “Cái khác không nói, chỉ riêng việc ta bây giờ không muốn sinh con, ai có thể cho phép ta?”
Trong thiên hạ, cũng chỉ có một mình hắn.
Trong lòng Hạ Văn Chương trong lòng xúc động, đẩy tay nàng ra rồi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hôn lên đó.
Phản ứng của《 Thiếu niên cơ giáp 》 rất tốt.
Ban đầu Hạ Văn Chương lo lắng mọi người không thể tiếp nhận bối cảnh câu truyện này, không ngờ sự tiếp nhận của mọi người rất tốt đẹp.
Từ trong thư của độc giả có thể nhìn ra, bọn họ hoàn toàn xem bối cảnh tương lai các vì sao như bối cảnh tiên hiệp.
Phi thuyền? Đó là pháp bảo của thần tiên.
Cơ giáp? Đó là hình nộm luyện chế ra, có thể thao túng bằng linh thức.
Rất nhiều vì sao? Đó là ba ngàn thế giới.
Không ai phát biểu sự bất mãn nhằm về bối cảnh, mà ngược lại cảm thấy hắn viết câu truyện này quá chậm, thư gửi đến than phiền nói: “Ta chờ ngươi mấy tháng, cuối cùng cũng ra tác phẩm mới, vậy mà qua loa như vậy, năng lực sáng tác của quân đã cạn rồi sao?”
“Quyển sau chẳng biết lúc nào sẽ ra? Liệu sẽ không phải lại ba tháng sau chăng?”
Có một lần, Vu Hàn Châu cùng Hạ Văn Chương đến trà lâu nghỉ ngơi, còn nghe thấy có người thề son sắt nói: “Ta biết Trường Thanh công tử vì sao lâu như vậy mới ra sách mới, lúc đón tết hắn đốt pháo bông không cẩn thận làm bị thương tay, chỉ riêng việc dưỡng thương đã dưỡng mất hai tháng rồi, quyển này là hắn vội vàng viết ra đấy!”
Nghe thấy lời này, trên mặt hai người đều lúng túng không thôi.
Ngược lại cũng không phải tất cả mọi người đều đọc không hiểu, cũng có người nói: “Tác phẩm mới này của Trường thanh công tử, không hề qua loa như các ngươi nói, các vì sao, đế quốc, chiến đấu, thân thế thiếu niên, trí tuệ khác biệt với phần đông, đây chính là phục bút (đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn sau)! Sau này nhất định sẽ mở ra một thế giới bùng nổ như triều dâng sóng dậy!”
Thế là còn đưa ra các luận chứng, cuối cùng vẽ ra hình dạng của cơ giáp. Mặc dù khác với ý tưởng, nhưng đã cực kỳ giống y như thật.
“Quyển tiếp theo phải thêm mấy bức tranh minh họa mới được.” Vu Hàn Châu nói với Hạ Văn Chương, “Cũng không thể để bọn họ thật sự cho rằng là bối cảnh tiên hiệp được.”
Đây là hai hệ thống khác nhau.
Hạ Văn Chương gật đầu, nói: “Ta nhớ rồi.”
Trong quyển thứ hai, hắn thêm rất nhiều tranh minh họa, bao gồm vũ trụ bao la, rất nhiều tinh vân, kể cả chiến hạm phô trương, sự ác nghiệt của chiến tranh, có cả thiếu niên với mái tóc ngắn lộn xộn, quần áo rách rưới, đứng ở trên núi rác.
Quyển thứ hai nhanh chóng được tranh giành mua hết sạch.
Mọi người oán trách thì oán trách, nhưng vẫn rất thích tác phẩm của hắn. Trường Thanh công tử vô cùng năng suất, mạch suy nghĩ lại mới lạ, mỗi một quyển sách đều khiến thấy mới mẻ hoàn toàn. Trước kia là câu chuyện ly kỳ biến hóa kỳ lạ, khiến người đọc mới lạ, bây giờ là bối cảnh hùng vĩ, khiến người ta phải sinh lòng mong đợi.
Trước đó oán giận, cũng chẳng qua vì ghét bỏ hắn viết chậm, vì quá mức mong đợi hắn mới thế.
“Ta đã nói rồi mà, đây chính là mánh khóe tiên gia mà!” Sau khi lấy được quyển thứ hai, rất nhanh có người chỉ vào tranh minh họa chiến hạm trên đó, nói: “Trường Thanh công tử lấy tên chiếm hạm, cơ giáp gì đó, quả thực không cần thiết, gọi phi thuyền, tiên thuyền không phải càng phổ thông dễ hiểu sao? Bỏ cái cũ tạo ra cái mới, tao ra những trò hào nhoáng bên ngoài này! Ta thấy hắn cạn kiệt ý tưởng rồi!”
“Đúng vậy, ta thấy hắn chính là hư vính đấy!”
“Chắc hẳn tác phong chính hắn cũng như thế, mặc áo trắng cầm quạt xếp, dáng vẻ phiêu phiêu công tử khoác lác!”
Trong lúc nhất thời, công tử trẻ tuổi trên đường phố trong kinh cầm quạt xếp đều bị nhận ánh nhìn chăm chú kỳ lạ mà trước nay chưa từng có.
Mà lúc này, Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu cầm một phong thư, trầm ngâm không nói lời nào.
Phong thư này là của một cửa hàng thợ mộc gửi đến, gửi cùng mà một tượng gỗ to chừng bàn tay, đầu, cánh tay, tứ chi các thứ đều có thể tháo xuống, chuyển động linh hoạt, giống hệt với cơ giáp trong tranh minh họa của Hạ Văn Chương.
Trong thư nói, muốn hùn vốn làm ăn với hắn, trong quyển thứ ba của Trường Thanh công tử tuyên truyền cửa hàng thợ mộc của bọn họ, bọn họ sẽ chia đều tất cả tiền lời của cơ giáp tượng gỗ được bán ra.