Hầu phu nhân vốn dĩ muốn nói, nếu vợ chồng son có tinh lực như vậy, vậy bà hạn cho bọn hắn trong vòng 3 tháng phải có tin vui!
Nếu đã có tinh lực không chỗ phát ra, rảnh rỗi đánh quyền thì không bằng làm chút chuyện đứng đắn đi!
Nhưng mà lúc này, một suy nghĩ hiện lên trong đầu, khiến lửa giận trong lòng bà như bị nước lạnh tướt lên, phát ra tiếng “xi xi”.
Sau khi thoáng tỉnh táo lại, Hầu phu nhân không nhịn được nghĩ, nếu Đại nhi tức có sức đánh quyền, chẳng lẽ tối hôm qua… không thành công?
Hoặc là nói, Đại nhi tử bà bất lực chuyện phòng the?
Nghĩ tới đây, Hầu phu nhân không khỏi hơi sợ hãi, lời dặn dò của Thường đại phu bị bà bỏ quên sau đầu, cuối cùng cũng đã hiện lên lại —— nếu chú ý chút thì đợi đến sau thu hẵng viên phòng.
Bà không nhịn được nắm chặt tay vịn trên ghế, không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ bởi vì bà quá gấp, có thể thân thể Đại nhi tử chưa nhanh nhẹn, chỉ trông khỏe mạnh ngoài mặt chứ trên thực tế vẫn không được?
Nghĩ như vậy, bà ngồi không yên nổi nữa, hết sức lo lắng.
“Đi, mời đại phu Hồi Xuân Đường đến.” Hầu phu nhân đè sự lo lắng xuống, bình tĩnh nói: “Cứ nói thân thể ta không ổn, mời đại phu đến xem.”
Lập tức có đầy tớ đáp: “Dạ, phu nhân.”
“Xem thử Đại gia và Đại nãi nãi đến đâu rồi?” Hầu phu nhân lại nói.
Nha hoàn xách váy bước nhanh ra ngoài.
Đợi đến khi Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương thay xiêm áo, lần nữa chải đầu trang điểm, sóng vai bước đến, chỉ thấy Hầu phu nhân ngồi ở trên, trên mặt không thấy bao nhiêu tươi vui.
Vu Hàn Châu cảm thấy kỳ quái. Buổi sáng Anh Đào đã đến, biết bọn họ viên phòng thuận lợi, Hầu phu nhân hẳn phải rất vui mới đúng. Nhưng sao lại thế này?
“Thỉnh an mẫu thân.” Sau khi hành lễ, nàng tiến lên ân cần nói: “Trông mẫu thân không thoải mái, không biết có chuyện buồn phiền gì ạ?”
Thấy giữa lông mày Đại nhi tức vui tươi, không hề bởi vì chuyện trượng phu bất lực mà lo âu, còn có tâm trạng thăm hỏi bà, Hầu phu nhân không biết phải lo âu vì nàng cái gì cũng không hiểu hay là cảm khái nàng lòng dạ cởi mởi.
“Cũng không có gì.” Hầu phu nhân chậm rãi lắc đầu, nghĩ đến đại phu lát nữa sẽ đến, giơ tay lên ôm ngực nói, “Có lẽ là tối hôm qua ngủ không ngon, lồng ngực có chút khó chịu.”
Vu Hàn Châu không khỏi thầm nghĩ, nếu ngủ không ngon phải là nhức đầu mới đúng, sao lồng ngực khó chịu nhỉ?
Nhưng nàng cũng không hiểu bệnh lý lắm, chỉ hỏi: “Thế mời đại phu chưa ạ?”
“Đã sai người mời rồi.” Thấy Đại nhi tức phải đạo như thế, Hầu phu nhân rất vui ve, ngước mắt nhìn nàng nói: “Lát nữa đại phu tới, con và Chương Nhi cũng tiện thể bắt mạch luôn đi.”
Vu Hàn Châu cảm thấy thân thể mình không sao, nhưng đây là sự quan tâm của Hầu phu nhân, gật đầu: “Đa tạ mẫu thân quan tâm.”
Hạ Văn Chương ngồi ở bên cạnh dùng trà, không nói gì.
Hắn đã sớm biết, chỉ cần tức phụ ở đây thì về cơ bản mẫu thân sẽ không nhìn thấy hắn.
Nói mấy câu chuyện phiếm thì đại phu Hồi Xuân Đường được nha hoàn dẫn vào.
“Phu nhân.” Đại phu chắp tay vái lạy, ánh mắt rơi ở trên người Hạ Văn Chương đang ở một bên, tầm mắt hơi dừng lại.
Mà Hạ Văn Chương sau khi nhìn thấy diện mạo đại phu, con ngươi lập tức co rút, không tự chủ mím môi lại, mới gật đầu: “Vị này là đại phu Hồi Xuân Đường? Thân thể mẫu thân ta không được khỏe, phiền ngài.”
Đại phu vừa nghe thì biết mời bọn họ ông ta đến cũng không phải là để chẩn cho Hạ Văn Chương.
Lại thấy Hạ Văn Chương ra vẻ chưa từng nhìn thấy ông ta, lập tức hiểu ra, chắp tay với Hạ Văn Chương, tiến lên chẩn mạch cho Hầu phu nhân.
“Từ mạch tượng nhìn thì không hề có gì đáng ngại.” Sau khi chẩn cẩn thận, đại phu ngẩng đầu nhìn về phía Hầu phu nhân nói: “Người không thoải mái thế nào?”
Hầu phu nhân căn bản không có gì không thoải mái, đây chỉ một cái cớ mà thôi, nghe vậy nói: “Chẳng qua là lồng ngực hơi khó chịu, nhưng ta nghĩ, có lẽ là tối hôm qua ngủ không ngon.” Sau đó chỉ vào con trai và con dâu bên cạnh, “Đại phu xem thử cho hai đứa bọn hắn xem. Trong phủ chúng ta từng nuôi một vị đại phu, năm ngoái ông ấy đã tạm biệt, thế là trong phủ dạo này không bắt mạch bình an được.”
Đại phu không hỏi nhiều, chỉ nhìn hướng Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu nói: “Hai vị mời ngồi.”
Vu Hàn Châu ngồi xuống trước, vươn cổ tay ra cho đại phu chẩn mạch.
Nàng khỏe mạnh, không có bệnh vặt gì, ngay cả chứng hàn nữ tử thường gặp cũng không có, đại phu còn khen một câu: “Nãi nãi quý phủ được bảo dưỡng rất tốt.”
Hầu phu nhân vừa nghe lập tức thấy vui. Lúc bà còn trẻ còn hơi có chứng hàn đấy, không nghĩ thân thể Đại nhi tức khỏe như vậy. Tức phụ bà chọn cho con trai thật tốt, suy nghĩ một lúc thì cảm thấy rất là đắc ý.
“Chương ca ngồi xuống đi.” Vu Hàn Châu vẫy tay với Hạ Văn Chương.
Hạ Văn Chương nhìn đại phu, đi tới ngồi xuống, đưa cổ tay ra.
Thật ra hắn cảm thấy mình không có bệnh vặt gì. Nhưng trước kia bị bệnh lâu, trong lòng hắn có chút mâu thẫn với chuyện khám bệnh. Không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn mời đại phu chẩn mạch.
“Cũng rất tốt.” Đại phu sau khi chẩn mạch cho hắn, rất dứt khoát thu tay về.
Hầu phu nhân vừa nghe thì có chút gấp. Làm sao cũng rất tốt chứ? Bệnh chỗ đó, không chẩn ra được sao?
Nhưng lại không tiện nói rõ, chỉ đành không rõ ràng chỉ ra: “Đại phu, Đại nhi tử ta trước kia thân thể không tốt, phải uống thuốc gần hai mươi năm. Năm ngoái lúc Thường đại phu tạm biệt có nói, nhanh nhất tháng ba năm nay có thể cùng phòng. Nhưng nếu muốn chú ý chút thì sau thu mới có thể, người xem bây giờ hắn thế nào?”
Đại phu lập tức nhớ lại tất cả những lời Hạ Văn Chương đã nói lúc đến Hồi Xuân Đường khám bệnh trước kia.
Kết hợp hai cái lại, ông ta hiểu ngay, rất thẳng thắn nói: “Ta thấy Đại gia trong phủ thân thể rất khỏe mạnh, không khác gì người bình thường.”
Nếu bảo có chỗ nào không giống thì cũng là khỏe hơn người bình thường một chút.
Những nhà giàu phú quý này, cực kỳ xem trọng thân thể, hoàn toàn không hiểu nỗi khổ của nhà bình thường. Đại phu hàng năm xem mạch ở Hồi Xuân Đường, từng thấy qua vô số bệnh tật, ông ta vô cùng rõ ràng, nam tử nhà bình thường xương cốt thân thể còn xa mới bằng Hạ Văn Chương.
Không lấy vợ sinh con, ngày đêm làm lụng như thường?
Mấy nhà phú quý này chính là kiểu cách như vậy!
“Nếu như thế, vậy đa tạ đại phu.” Hầu phu nhân nói, sai người lấy tiền xem bệnh rồi đi tiễn đại phu ra phủ.
Giữa lông mày lại vẫn không giãn ra.
Hạ Văn Chương cảm thấy tựa như mẫu thâm có tâm sự gì, hỏi: “Mẫu thân đang buồn phiền chuyện gì? Con trai có thể san sẻ giúp mẫu thân không?”
Hầu phu nhân giương mắt nhìn hắn, thấy hắn tuấn tú lịch sự, phong thần anh tuấn, lập tức thấy giận. Trông đẹp như vậy có tác dụng gì chứ?
Lại nhìn con dâu mặt lộ vẻ buồn rầu, hòa hoãn nét mặt, nói: “Chương Nhi đi về trước, ta có lời muốn nói với Nhan Nhi.”
“Dạ, con trai cáo lui.” Hạ Văn Chương thấy quen chuyện này rồi, rất thuần thục xoay người rời đi.
Hầu phu nhân sai đám nha hoàn xuống, lúc này mới kéo tay Vu Hàn Châu, suy nghĩ một chút hỏi: “Ta nghe nói các con sáng sớm lại đánh quyền?”
“Mẫu thân đừng trách Chương ca, là con nhàn rỗi không có chuyện gì, quấn lấy chàng muốn đánh quyền.” Vu Hàn Châu nhớ tới trước kia Hầu phu nhân vì chuyện này từng giáo huấn hai người, còn muốn đánh Hạ Văn Chương, vội khuyên giải.
Hầu phu nhân lười trách con trai chuyện này, hôm nay có chuyện gấp hơn, cố làm ra vẻ bất mãn nói: “Tối hôm qua các con mới vừa động phòng, phải nên ngủ nhiều thêm một lúc, nghỉ ngơi cho tốt. Hắn lại kéo con đi đánh quyền, thật là lỗ mãng!”
Vu Hàn Châu không nghe ra ý ẩn trong lời của Hạ phu nhân, vẻ mặt không lưu tâm, nói: “Mẫu thân đừng lo lắng bọn con, tuổi bọn con còn trẻ, tinh thần tốt ạ.”
Lời này Hầu phu nhân một chữ cũng không tin.
Bà lúc còn trẻ, tinh thần cũng tốt, nhưng cũng nếm đủ khổ đấy.
“Con đừng lấp liếm thay hắn!” Hầu phu nhân không vui nói, “Nói với con bao nhiêu lần rồi, hắn có gì không thỏa đáng, nhất định phải nói. Cứ luôn lấp liếm cho hắn, lỡ làm ra chuyện lớn, đến lúc đó ai đảm đương nổi?”
Lời này lại có phần nặng nề, Vu Hàn Châu nghe có phần mông lung.
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay Hầu phu nhân kéo nàng, nhớ tới Hầu phu nhân rất ít khi kéo nàng nói chuyện thường ngày, cẩn thận suy nghĩ, Hầu phu nhân rốt cuộc muốn nhắc nàng chuyện gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng mơ mơ hồ hồ có một khái niệm —— sau khi viên phòng còn có thể dậy sớm đánh quyền, Hầu phu nhân nghi ngờ chuyện này chăng?
Phản ứng đầu tiên của Vu Hàn Châu là chột dạ, gay go, không để ý, quên mất che giấu chuyện này.
Nhưng ngay sau đó nàng nghĩ đến chuyện lúc ban đầu viên phòng ở biệt trang suối nước nóng, nàng cũng tinh thần dồi dào mà? Cũng không có khổ chịu không xuống được giường, hoặc là bước đi khó khăn này nọ.
Không giống như được viết trong ngôn tình chút nào.
“Mẫu thân lo lắng tối qua con có thể có thai, lỡ không cẩn thận làm sảy thai sao?” Vu Hàn Châu không tiện thảo luận những chuyện này với bà bà, bèn uyển chuyển nói: “Con nhớ rồi, sau này không thế nữa.”
Dáng vẻ nàng lanh lợi, Hầu phu nhân quả là không rõ nàng nghe hiểu hay không hiểu.
Hoặc là, nàng rốt cuộc có hiểu được viên phòng chính xác là kiểu gì không?
Hầu phu nhân cảm thấy mình quà là lo nghĩ muốn nát bụng rồi.
Thôi vậy, tương lai còn dài. Hầu phu nhân thầm nghĩ, con trai bà hễ không ngốc thì cũng nên biết tình huống của mình không đúng. Phàm là hắn còn muốn chút thể diện thì nên biết chú ý giữ gìn sức khỏe cho tốt.
Lo lắng nát ruột không thôi với đám trẻ, Hầu phu nhân thấy hơi mệt, định quăng đi không quản nữa. Tệ lắm thì đến mùa thu hãy nói lại.
Nghĩ tới đây, rốt cuộc mặt mày dãn ra được mấy phần, nói đến chuyện khác với Vu Hàn Châu: “Lục cô nương lần này chia hoa hồng cho các con nhiều hơn à?”
Lục cô nương chính là Lục Tuyết Dung.
Ban đầu nàng ta viết thư gửi đến, để Trường Thanh công tử tuyên truyền cửa hàng điểm tâm của nàng ta hứa sẽ chia lợi nhuận tiêu thụ cho bọn họ.
Bởi vì liên quan đến một nhà Hạ Văn Cảnh, Vu Hàn Châu không chuyên quyền, bẩm chuyện này cho Hầu phu nhân. Mà Hầu phu nhân thì thêm điểm tâm trong cửa hàng Lục Tuyết Dung vào trong danh mục quà tặng năm mới, giới thiệu cho những người khác.
“Rất nhiều đấy ạ!” Vu Hàn Châu kể đúng ra số tiền mấy lần được chia, sau đó nói: “Lục cô nương rất thành thật, đưa sổ sách cho bọn con xem, mỗi một tháng sai người đưa đến một lần, số tiền trên sổ sách và lãi được chia đều chính xác ạ.”
Hầu phu nhân hơi hài lòng, gật đầu: “Vậy thì được.”
Bởi vì Lục Tuyết Dong này làm người thành thật, bà đối với Tiểu nhi tức tương lai này cũng nhiều hơn nửa phần hài lòng.
Nếu không, còn có thể thế nào? Vị Lục cô nương này bảy tám phấn đã định chính là Tiểu nhi tức tương lai của bà. Có ghét bỏ nữa thì cũng vô ích, bà chỉ thể chọn chỗ tốt mà nhìn.
Mới nói về Tiểu nhi tức này, qua mấy ngày sau, lúc Hầu phu nhân vào cung tham gia yến tiệc ngày xuân do Hoàng hậu chủ trì thì gặp được nàng ta.
Hầu phu nhân là mệnh phụ, mang theo Đại nhi tức vào cung, là khách thưởng hoa.
Thân phận Lục Tuyết Dung có phần không rõ ràng. Nàng ta là con gái nuôi của Thái phi, theo lý nên ngồi trên ghế khách, cùng dùng trà ngắm hoa. Nhưng nàng ta lại làm đầu bếp, lo liệu điểm tâm trên yến.
Còm tự mình bưng điểm tâm, bưng đến trước bàn Hoàng hậu cùng Thái phi.