Vì kí.ch thích nhiều đối thủ, Hầu phu nhân thường xuyên ở trước mặt mọi người nói Đại nhi tức mình hiếu thuận thế nào, ngoan ngoãn ra sao.
Ví dụ như cho nàng xoa tay bóp vai cho bà, ân cần hỏi han, lại tỉ mỉ săn sóc hết sức.
Lúc ấy nói những lời này, Hầu phu nhân không nghĩ tới sẽ có một màn của ngày hôm nay, An phu nhân tới khởi binh vấn tội —— rằng bà không đối xử tốt với con gái bà ấy!
“Không phải như ngươi nghĩ…” Hầu phu nhân muốn giải thích, nhưng mà đáy mắt An phu nhân lạnh như băng, hiển nhiên sẽ không hề tin một chữ nào của bà.
Hầu phu nhân lập tức cảm thấy nhức đầu.
Đúng vậy, bà đã nói thế trước mặt nhiều như vậy, lại không chỉ nói qua một lần hai lần, An phu nhân chịu tin bà mới là lạ.
Mà bà khen thưởng Trường Thanh công tử, cũng không phải là tiêu xài ra bên ngoài, nhưng nội tình này làm sao có thể bảo cho An phu nhân biết được đây?
Nói ra chân tướng rằng Đại nhi tử và Đại nhi tức kinh doanh viết thoại bản sao? Hầu phu nhân cảm thấy không ổn, Đại nhi tức đã rất nghiêm tức dặn dò bà, không được nói cho người thứ tư nghe.
Nếu như có thể để An phu nhân biết được thì Đại nhi tức đã tự mình nói rồi.
Bà hơi dừng lại, chỉ đành nói: “Bà thông gia, thật ra thì đều là… đều là ta nói khoác thôi!”
“Ha!” An phu nhân lạnh lùng, hoàn toàn không tin một chữ nào, ánh mắt như đao nhìn bà: “Ông trời có mắt, lời đã nói rồi mà bảo không có, sẽ phải gặp báo ứng đấy!”
Nói xong, lạnh lùng xoay người rời đi.
Ban đầu lúc hai nhà kết thân, Hầu phu nhân đã nhiều lần bảo đảm sẽ đối xử với con gái bà ấy thật tốt. Cho dù Hạ Văn Chương ra đi, bà cũng sẽ đối xử tốt với Nhan Nhi.
Bây giờ mới qua bao lâu chứ? Thân thể Hạ Văn Chương vừa tốt, thì nữ nhân này đã quên mất lời từng hứa lúc ban đầu, bắt nạt con gái bà ấy!
An phu nhân tức giận không thôi, nhưng con gái đã gả qua rồi, đã làm tức phụ người khác, bà ấy nhúng tay vào cũng không tiện! Chỉ đành phải châm biếm Hầu phu nhân một câu, để bà biết, sau lưng Nhan Nhi vẫn còn nhà mẹ đẻ đấy, Trung Dũng Hầu phủ bọn họ đừng quá đáng!
Còn làm nhiều hơn nữa thì bà ấy không làm được, ai bảo tự Nhan Nhi không về nhà mẹ đẻ kể khổ? Khiến bà ấy muốn đòi công đạo thay nàng cũng thành vô cứ xuất binh!
An phu nhân tích tụ một bụng tức rời đi. Hầu phu nhân sau khi về phủ, cũng vừa thấy buồn cười vừa không biết phải làm sao.
Bà sai đầy tứ gọi Đại nhi tức tới.
“Ta hôm nay ở trong phủ Ngự sử gặp mẫu thân con.” Bà nở nụ cười đầy yêu thương, kéo tay Vu Hàn Châu nói: “Mẫu thân con nhắc tới con với ta, có vẻ vô cùng nhung nhớ. Com cũng rất lâu rồi chưa về phủ thăm phải không? Không bằng chọn một thời gian trở về nhìn chút nhé?”
Vu Hàn Châu gật đầu: “Được ạ.”
Nàng rất muốn duy trì tình cảm với người nhà mẹ đẻ. Nhưng nữ tử cổ đại không được tùy tiện trở về nhà mẹ đẻ, cho nên nàng chỉ đành thường xuyên sai người trở về hỏi thăm sức khỏe, đưa chút quà, còn mình thì lại không thể về được.
Lúc này nghe Hầu phu nhân nhắc tới, lập tức biết thời biết thế đồng ý ngay.
Hầu phu nhân thấy dáng vẻ nàng sảng khoái đồng ý, không nhịn được nghĩ thầm, đứa nhỏ này thật sự là ngốc nghếch, bà nói gì thì nàng đồng ý cái đó, thật khiến người yêu thích. Bởi lẽ đó bà nói: “Trước đó ta có được ít tổ yến tốt, phẩm cấp không tệ, lát nữa sai người lấy ít đưa cho con, con thay ta chào hỏi An phu nhân.”
“Con sẽ, cám ơn mẫu thân ạ.” Vu Hàn Châu đứng dậy hành lễ.
Có lời Hầu phu nhân, Vu Hàn Châu về nhà mẹ đẻ rất thuận lợi.
Hạ Văn Chương sau khi biết được, bèn muốn đi cùng, bị Hầu phu nhân cản lại: “Con đi làm gì? Nhan Nhi hiếm được về nhà một chuyến, muốn cùng mẫu thân, ca ca, tẩu tử nó nói chút chuyện, nếu con đi, nó còn phải phân tâm để chăm sóc con nữa.”
“Là vậy sao?” Quay đầu, Hạ Văn Chương dùng lời hỏi lại Vu Hàn Châu, “Là như lời mẫu thân nói sao?”
Vu Hàn Châu nghĩ thầm, Hầu phu nhân bình thường không nhúng tay can dự chuyện hai người, nếu đã nói vậy, đó chính là không muốn Hạ Văn Chương đi.
Vì vậy nàng nói: “Cũng không phải. Nhưng, chúng ta mỗi ngày ở cùng một chỗ, thỉnh thoảng tách ra một ngày cũng tốt, đợi ra về, chàng sẽ vô cùng vui khi thấy ta.”
Hạ Văn Chương không đồng ý nói: “Thế nào mà bảo mỗi ngày ở cùng một chỗ? Ngày hôm trước nàng mới xuất môn đáp lời mời của Tiết tiểu thư đến làm khách. Trước đó nữa, nàng bị Giang Đại nãi nãi gọi đến ngắm hoa. Lại trước đó nữa…”
“Được rồi được rồi, đây không phải là đi lấy tài liệu sao?” Vu Hàn Châu nghiêm trang nói, “Nếu không vậy các nữ chủ trong thoại bản của chàng sao có thể phong phú được?”
Mỗi lần hắn viết thoại bản, các nữ chủ đều phỏng theo nàng tạo nên, đọc nhiều rất dễ khiến người ta chán ngán. Bởi thế, tính cách các nữ chủ nhiều loại nhiều kiểu là việc rất cần thiết.
Dĩ nhiên, Vu Hàn Châu ra ngoài lấy tài liệu là giả, ra ngoài chơi mới là thật. Nhưng Hạ Văn Chương cho tới bây giờ không nỡ vạch trần nàng, chỉ ôm nàng đi vào bên trong.
Rồi dính lấy nhau một phen.
“Còn có bốn tháng.” Đang lúc thở dốc, Hạ Văn Chương buông nàng ra, ngửa mặt nằm trên giường, kéo tay nàng qua, năm ngón tay triền miên đan vào nhau, đếm ngày: “Còn bốn tháng nữa là đến ngày Thường đại phu nói.”
Thường đại phu trước khi đi đã nói, đợi đến đầu xuân sang năm là hai người có thể viên phòng.
Lúc này đã là tháng mười, hắn chịu đựng rồi lại chịu đựng, một năm này rốt cuộc cũng sắp chịu đựng xong.
“Vậy chàng phải chú ý giữ gìn sức khỏe thân thể mình.” Vu Hàn Châu biết hắn lúc này không chịu được trêu chọc, nhưng vẫn xấu xa nằm lên người hắn, “Nếu bị bệnh, nói không chừng phải hoãn lại đấy.”
Một năm này của Hạ Văn Chương chưa bị bệnh lần nào, chăm sóc thân thể mình rất tốt. Vu Hàn Châu còn trúng gió, có nhức đầu, tiêu chảy, mấy lần bệnh vặt, nhưng hắn một lần cũng không có.
“Ta biết rồi.” Hắn vô cùng trịnh trọng gật đầu.
Hắn tuyệt đối sẽ không bị bệnh lại. Một năm này không uống nước thuốc đắng chát, chỉ uống thuốc viên dưỡng sinh Thường đại phu bào chế, hắn nhớ lại lúc đã từng phải ngày ngày uống thuốc đắng chát, quả thật không muốn quay trở lại khoảng thời gian đó nữa.
Cho dù tức phụ đút hắn uống thuốc, đút từng muỗng từng muỗng, hắn cũng không muốn uống.
Phu thê hai người lại nói chút chuyện rồi đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày kế, Vu Hàn Châu ngồi xe ngựa, đến An gia.
Đến An gia, Vu Hàn Châu mới rõ ràng vì sao Hầu phu nhân dỗ nàng về nhà mẹ đẻ, rồi lại không cho Hạ Văn Chương đi theo.
“Con là cái thứ khôn nhà dại chợ!” An phu nhân thấy nàng, lập tức chỉ nàng mắng, “Ban đầu ở nhà bá đạo xiết bao? Đến nhà phu gia, dáng vẻ như mì nắm, bị bắt nạt cũng không biết lên tiếng, mặc người ta xoắn tròn xoa dẹp, thứ không có tiền đồ!”
Thật may Hạ Văn Chương không đi theo. Nếu không sợ rằng lúc này phải bị An phu nhân tát cho một tai rồi.
Vu Hàn Châu trong lòng nghĩ thầm, miệng thì vội vàng giải thích: “Không có, con không bị bà mẫu làm cho tức giận mà, mẫu thân hiểu lầm rồi.”
Nàng giải thích với An phu nhân, nhưng An phu nhân hoàn toàn không tin: “Chuyện người người đều biết, con còn muốn che giấu sao? Làm sao, con không thuận theo ý bà ta, thì trở về bà ta sẽ không để cho con sống yên ổn sao? Con đừng sợ, nếu thật sự sống không nổi thì hòa ly trở về nhà!”
Mẹ ruột bá đạo như vậy, khiến Vu Hàn Châu vừa buồn cười lại vừa cảm động khôi thôi.
Ôm lấy cánh tay của An phu nhân, nàng thấp giọng giải thích nói: “Mẫu thân, thật sự không có chuyện đó. Mẫu thân còn không biết con sao? Con là người biết hầu hạ người sao?”
Nàng không thể nói, mình thân cận với Hầu phu nhân là tự nguyện. Kẻ ngu cũng biết nếu nói ra, An phu nhân không ghen mới là lạ.
“Mẫu thân, con từ nhỏ đã được nuông chiều, con há sẽ hầu hạ người sao? Không nói cái khác, nếu con muốn bóp tay cho người, người dám để con bóp sao?” Nàng hỏi ngược lại.
An phu nhân vừa nghe, lập tức thấy phân vân.
Đúng rồi, con gái bà ấy căn bản sẽ không hầu hạ người khác. Xoa bóp không nặng không nhẹ, tất nhiên sẽ không thoải mái bằng nha hoàn, ai sẽ sai bảo nàng xoa tay bóp vai chứ?
“Bà bà con…”
“Ôi, bà bà con cũng không ngốc, há sẽ bỏ không sai bảo nha hoàn mà cố ý làm khó dễ con sao?” Vu Hàn Châu bèn ra vẻ hoành hành ngang ngược, “Con mà bóp không làm bà ấy khóc thì con không phải họ An!”
“Nói bậy nói bạ!” An phu nhân tức giận vỗ trán nàng. Hơi dừng lại nói, “bà ta thật sự không làm khó con? Nếu có chút làm khó nào, con không phải sợ, ta còn chưa chết, không đến phiên bà ta bắt nạt con!”
“Thật không có mà.” Vu Hàn Châu ôm bà ấy thân mật, “Bà ấy khoác lác thôi!”
Mắt An phu nhân hơi trừng to: “Thật sao?” Nhớ tới chuyện hôm đó, chậm rãi nói: “Hôm đó ta chất vấn bà ấy, bà ấy cũng nói như vậy, ta còn cho rằng bà ấy dỗ ta.”
Vu Hàn Châu nghe thế, trong lòng cười nghiêng ngã. Hầu phu nhân là người uy phong biết bao? Ở trước mặt mẫu thân mình cũng phải kinh sợ.
“Bà ấy không dám bắt nạt con đâu.” Vu Hàn Châu vỗ ngực bảo đảm nói, “Mẫu thân, người yên tâm đi.”
An phu nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà ấy đánh giá mặt mày con gái, khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt.” Nói xong, vỗ một cái lên đùi nàng, “Hại ta lo lắng một trận! Thật là oan gia!”
Hai mẹ con nói chuyện, An phu nhân nhớ tới chuyện gì hỏi: “Chuyện bà bà con khen thưởng tám trăm lượng, cũng là khoác lác sao?”
Vu Hàn Châu: “…”
Trong bụng có chút khó xử. Chuyện này phải nói thế nào đây? Lẽ nào phải nói đúng sự thật sao?
Nói ra sự thật cũng không phải không được, nhưng nàng phải tìm lý do chính đáng trước đã, giải thích vì sao trước đó nàng không nói.
Đang suy nghĩ, bên ngoài truyền tới thanh âm huyên náo, hình như là tiếng tranh cãi ầm, An phu nhân vặn mi quát lên: “Chuyện gì?”
“Bẩm phu nhân, Nhị gia cùng Nhị nãi nãi đánh nhau.” Có nha hoàn nhanh chóng đi vào, vội vã hồi bẩm.
An phu nhân dựng ngược lông mày: “Càn quấy!”
Bà đứng lên, đi ra ngoài.
Vu Hàn Châu vội vàng đi theo sau.
Rất nhanh đến viện của An Nhị ca và An Nhị tẩu, hai người đang đánh nhau. An Nhị ca cuộn thành hình chim cút, đàng bị An Nhị tẩu đè lên đánh.
“Ta để cho ngươi có ngoại thất này!”
“Ta gả cho ngươi mới bao lâu mà ngươi nuôi ngoại thất hả!”
An Nhị ca vừa che đầu, vừa vội vàng giải bày: “Nàng nghe ai nói bậy vậy? Ta nuôi ngoại thất lúc nào chứ?”
Đám nha hoàn bên cạnh can ngăn, nhưng lại không địch lại sức của An Nhị tẩu, không thể can được.
Thế là ầm ĩ không giải quyết được.
“Dừng tay!” An phu nhân sau khi đi tới, nhìn thấy cảnh lộn xộn này thì gầm lên một tiếng, cuối cùng cũng khiến Nhị tẩu buông tay.
Nàng ta quay đầu nhìn sang, nước mắt vương đầy trên mặt, đúng là uất ức không thôi, gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì.” An phu nhân trầm giọng hỏi.
Mắt An Nhị tẩu oán hận, chỉ An Nhị ca nói: “Hắn nuôi ngoại thất!”
“Ta không có!” Mất mặt trước mặt mẫu thân và muội muội như thế, An Nhị ca cũng thấy tức giận.
An phu nhân lập tức nói: “Có bằng chứng không? Chuyện không bằng không chứng thì không nên nói lung tung!”
“Đương nhiên là có!” An Nhị tẩu nói, oán hận lấy ra thứ gì đó từ trong tay áo, mặt đầy chán ghét quăng trên mặt đất, “Chính là cái này! Hắn trân trọng như gì, giấu giếm kín kẽ, nếu không phải con tình cờ phát hiện thì còn không biết hắn đã làm chuyện buồn nôn như vậy đâu!”
An Nhị ca nhìn thấy khăn tay bị nàng vứt trên mặt đất, mắt mở to, lập tức nhào qua nhặt lên, run rẩy đau lòng cực kỳ.
“Mẫu thân! Người nhìn hắn kìa!” An Nhị tẩu thấy vậy, lại nổi nóng, muốn nhào qua đánh An Nhị ca tiếp, bị đám nha hoàn liều chết ngăn cản lại, nàng ta giận dữ mắng to An Nhị ca, “Ngươi vô sỉ! Vô tình vô nghĩa!”
Vu Hàn Châu nhìn thấy khăn tay đó, mồ hôi lạnh đều tuôn xuống.