Chuyện quản gia, Hầu phu nhân lại nhắc ra mấy lần, Vu Hàn Châu luôn không đồng ý.
Có lúc Hầu phu nhân nóng nảy, nghiêm mặt răn dạy nàng. Vu Hàn Châu không bị hù dọa, vẫn không đồng ý như cũ, bị răn dạy căng thẳng thì nhào vào lòng Hầu phu nhân.
Nàng vừa làm nũng thì Hầu phu nhân lập tức không còn cách nào với nàng, lẽ nào còn thật sự có thể hung hăng răn dạy nàng hay sao?
Không có cách nào với Vu Hàn Châu, Hầu phu nhân suy nghĩ, chọn một thời điểm, gọi Đại nhi tử đến.
“Tức phụ con không có bụng dạ, chuyện nên làm như vậy mà nàng cũng không nhận, con trở về hãy khuyên nàng vào.” Hầu phu nhân nói.
Đại nhi tức nghe lời của con trai bà nhất, bà bảo con trai nói thì nhất định sẽ thành, Hầu phu nhân thầm nghĩ như vậy.
Nhưng mà Hạ Văn Chương trầm ngâm một lúc, lại nói: “Nàng ấy không quản gia, cũng tốt.”
“Tốt cái gì mà tốt?!” Hầu phu nhân trợn to hai mắt, vỗ bàn quát lên: “Nàng không hiểu chuyện, con cũng không hiểu chuyện sao?”
Hành động vỗ bàn gần đây của bà đã thành theo bản năng rồi, bởi vì Đại nhi tức sẽ nhíu mày đau lòng nâng tay bà lên xoa nhè nhẹ.
Nhưng mà bà quên, lúc này người ở bên là Đại nhi tử, bà hung hăng vỗ bàn, cũng không có người nào tiến lên xoa tay cho bà. Hầu phu nhân vừa tức vừa giận, tự mình thu tay lại, rút lại trong tay áo nhịn đau.
Ánh mắt khó chịu nhìn về hướng Đại nhi tử: “Nói chuyện!”
Hạ Văn Chương mới vừa bị mẫu thân vỗ bàn làm cho hoảng sợ, lúc này bị thúc giục, bèn chậm rãi nói: “Con trai muốn ra ngoài cầu học. Đợi đến khi thân thể thật khỏe mạnh thì muốn đi du lịch khắp nơi, đến lúc đó Nhan Nhi đi cùng con. Bây giờ nàng không đụng vào chuyện quản gia, ngược lại cũng là chuyện tốt, tránh cho đến lúc đó còn phải giao lại cho người khác.”
Hầu phu nhân: “…”
Ánh mắt kỳ dị rơi vào trên người Đại nhi tử, quan sát hắn hai lần, mới kinh ngạc nói: “Tiên sinh trong kinh không đủ cho con bái sao? Mà phải du lịch khắp nơi cầu học?”
Các tiên sinh trong kinh cho dù không phải xuất chúng nhất trên đời này thì cũng là một trong những người xuất chúng nhất. Hơn nữa các đường các phái đều có, có gì mà không dạy nổi cho hắn?
Hạ Văn Chương bị mẫu thân đâm vỡ ngụy trang, trên mặt nóng lên, cúi đầu, chậm rãi nói: “Thật ra là, con trai muốn đi khắp nơi. Những năm gần đây, con trai vẫn luôn ở mãi trong phủ, chưa từng ra khỏi kinh thành, nơi đã đi xa nhất chính là biệt trang ở ngoại thành. Con trai… Muốn được đi khắp nơi cho biết.”
Hầu phu nhân nghe vậy, trong lòng lập tức đau xót. Những năm gần đây, Đại nhi tử sống quá khổ.
Nhưng mà bà thấy ánh mắt trong suốt của Đại nhi tử, vẻ mặt hiền lành, không khỏi hơi dừng lại, nghi ngờ hắn đang đùa giỡn bà.
Bà biết, đứa con trai này không hề hiền lành chút nào, bụng dạ tính toán rất nhiều. Chậm rãi tựa lưng lên ghế dựa, đánh giá Đại nhi tử, không gợn sóng kinh ngạc nói: “Con không cần phải nói những lời này. Tuy con chưa từng ra ngoài, nhưng Cảnh Nhi cũng chưa từng đi, con không uất ức.”
Hạ Văn Chương không khỏi nghẹn lại một chút. Ngước mắt nhìn mẫu thân, thấy trên mặt bà sóng yên biển lành, một chút vẻ mặt đau lòng cho hắn cũng không nhìn ra.
Trong lòng Hắn lần này thật sự thấy hơi tủi thân, mẫu thân từ sau khi thân thể hắn chuyển biến tốt thì đối xử với hắn quả thật lãnh đạm hơn rất nhiều.
“Văn Cảnh từ sau khi kết thúc khóa học ở thái học viện, phụ thân sẽ dắt đệ ấy theo bên người tự tay dạy dỗ đệ ấy.” Hắn lại cụp mí mắt xuống, chậm chạp nói: “Con không có chuyện gì có thể làm. Suốt ngày ăn không ngồi rồi, chọc lời ong tiếng ve của người ta.”
Bốn chữ “Lời ong tiếng ve”, lập tức đâm vào chỗ đau của Hầu phu nhân.
Bà há miệng, giơ ngón tay chỉ Đại nhi tử nói: “Con ra ngoài du sơn ngoạn thủy thì không chọc lời ong tiếng ve của người ta à?!”
Bởi vì hôn sự của Tiểu nhi tử, ngày sau không biết Hầu phu nhân phải đối mặt với bao nhiêu lời ong tiếng ve, bà phiền chán nhất là bốn chữ này.
“Mẫu thân, con xuất môn cầu học, là đi tìm hiểu tăng thêm hiểu biết, chứ không phải du sơn ngoạn thủy.” Hạ Văn Chương vội làm sáng tỏ nói.
Hầu phu nhân cười lạnh lùng một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn hắn nói: “Con cũng không cần nói nhiều như vậy. Tức phụ con không chịu nhận việc quản gia, là do con xúi giục chăng?”
Đại nhi tử một lòng chạy ra bên ngoài, làm người bên gối của hắn, Đại nhi tức nhất định đã sớm biết chuyện này. Cho nên cho dù bà khuyên thế nào nàng cũng đều không chịu nhận.
Hầu phu nhân lại chưa từng nghĩ, Đại nhi tức cũng muốn đi ra ngoài chơi, bà chỉ nghĩ, bụng dạ Đại nhi tử lắm kế, lại biết giả bộ, tính tình mềm mỏng như Đại nhi tức nhất định sẽ bị hắn lừa gạt.
Bà lại nghĩ, mình mấy lần khuyên Đại nhi tức nhận quyền quản gia, không tiếc hù dọa nàng, lúc ấy nàng khó xử lắm phải không? Một bên là bà mẫu, một bên là trượng phu, đồng ý với ai đều không được. Nghĩ đến Đại nhi tức khó xử đến mức nhào thẳng vào lòng bà, Hầu phu nhân không khỏi cảm thấy đau lòng.
Chỉ vào Hạ Văn Chương, mắng: “Sau này đừng cứ luôn lừa gạt tức phụ con! Con cả ngày bắt nạt nàng làm gì!”
Hạ Văn Chương sững sốt, không giải bày, cúi đầu nói: “Nàng là tức phụ con, dĩ nhiên sẽ hướng về con.”
“Hừ!” Hầu phu nhân vừa tức giận mà lại vui vẻ yên tâm, chỉ vào hắn tức giận nói: “Ngược lại là cưới đúng tức phụ cho ngươi!”
Hạ Văn Chương chắp tay bái lạy: “Đa tạ mẫu thân thương con, cưới Nhan Nhi cho con!”
Hắn tạ ơn rất thành tâm thật ý, Hầu phu nhân cũng hài lòng hơn mấy phần, lại nói với hắn: “Thân thể con tốt hơn nhiều rồi, phải đến sang năm, trước đó con không thể ra ngoài. Thừa dịp lúc này, bảo tức phụ con quản gia trước đi.”
Thấy Hạ Văn Chương muốn từ chối, bà cau mày, nói: “Chương Nhi, đầu xuân sang năm con và Nhan Nhi có thể viên phòng rồi. Nếu Nhan Nhi mang thai, con nỡ đưa nó đi du ngoạn khắp nơi sao?”
Một câu hỏi làm Hạ Văn Chương mông lung.
Hắn hơi há mồm, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
“Đi đi.” Hầu phu nhân hài lòng cầm ly trà lên, rủ mắt xuống nói: “Trở về nói với tức phụ con đi.”
Muốn chạy ra ngoài chơi à? Đúng là hành động trẻ con!
Lúc này trong đầu Hạ Văn Chương loạn thành một cục. Lời Hầu phu nhân nói khác hẳn với tính toán trước đó của hắn. Nhưng mặc dù đầu óc hắn rối bời, lại không hốt hoảng. Miễn cưỡng bình tĩnh lại mấy phần, hắn chắp tay, nói: “Mẫu thân, nếu Nhan Nhi mang thai, tất nhiên sẽ vô cùng cực khổ, con sao lại nỡ để nàng quản gia chứ?”
Câu hỏi này nói ra khỏi miệng, lại chặn họng Hầu phu nhân.
Bà nhớ tới lúc mình mang thai, đúng là cái gì cũng không muốn làm, nhúc nhích chút cũng lười. Hai người con dâu, đương nhiên bà thích Đại nhi tức, lẽ nào bà muốn dày vò Đại nhi tức sao?
Thấy bà do dự, Hạ Văn Chương lập tức nói: “Mẫu thân, con lui xuống trước, chuyện này bàn sau đi.”
Tóm lại hắn không đồng ý.
Trở lại Trường Thanh viện, hắn nói việc này với Vu Hàn Châu.
“Chuyện đi ra ngoài du lịch đã nói rõ với mẫu thân.” Hạ Văn Chương nói, “Chỉ có một phiền nhiễu là nếu nàng có thai, chúng ta làm sao đi khắp nơi đây?”
Vu Hàn Châu lại không thấy chuyện đó có gì to tát, nàng bẻ ngón tay tính cho hắn: “Chàng xem, năm nay ta mười bảy tuổi, sang năm là mười tám. Tuổi này sinh con thật ra rất nguy hiểm, xương cốt thân thể sẽ không trưởng thành được. Không bằng chúng ta trước đừng có con, đợi qua hai mươi tuổi rồi nói lại chuyện này nhé?”
Hạ Văn Chương bằng lòng.
Có con hay không có con, con rơi xuống sẽ gặp rắc rối, hắn và tức phụ không thể đi chơi khắp nơi được.
“Vậy… chẳng lẽ nàng phải thường xuyên uống thuốc tránh thai sao?” Hắn thấp giọng hỏi.
Vu Hàn Châu sờ sờ mặt, có chút ngượng ngùng, móc cổ hắn kéo xuống, ghé vào bên tai hắn nói: “Còn có thể…”
Nói nói rồi lại dính vào cùng một chỗ.
Chỗ tốt là Hầu phu nhân sau đó không nhắc lại chuyện quản gia nữa, Vu Hàn Châu rất là tự tại, mỗi ngày nói chuyện với mẹ chồng, cũng chỉ nói này nói nọ, một chút gánh nặng cũng không có.
Qua mấy ngày, An phủ có người tới, kéo đến hai xe đồ. Một xe là quà quê của An đại ca ở Túc Huyện sai người vận chuyển đến, một xe là An phu nhân chuẩn bị.
Có đầy tớ tiến lên nói: “Đại gia và Đại nãi nãi ở Túc Huyện mọi chuyện đều tốt đẹp, Đại gia còn đặc biệt nói trong thư rằng may nhờ vào có cuốn thư viết tay Đại gia tặng.”
An Đại ca viết riêng một phong thư cho Hạ Văn Chương, trong thơ nói chuyện ở Túc Huyện, bao gồm cảm ơn này nọ. Nhưng Vu Hàn Châu vẫn quyết định đến An gia một chuyến, cẩn thận hỏi rõ tình huống An Đại ca ở Túc Huyện.
Hạ Văn Chương cùng đi với nàng.
Bây giờ thân thể Hạ Văn Chương tốt hơn nhiều, Người An gia đối đãi với hắn cũng tự nhiên hơn rất nhiều, không dè dặt nữa. An Tiểu đệ còn không biết lớn nhỏ ôm vai hắn, kéo hắn cùng nói chuyện.
Vu Hàn Châu thì nói chuyện với mẫu thân và An Nhị tẩu.
An Nhị tẩu là một mỹ nhân có làn da rất trắng, trông có phần nở nang, tính tình thẳng thắn nhanh nhẹn. Hai người nói chuyện ngược lại cũng ăn ý.
Nói đến chỗ vui vẻ, An Nhị tẩu còn kéo Vu Hàn Châu qua, lặng lẽ nói: “Ta giới thiệu thoại bản của Trường Thanh công tử cho muội đọc. Nếu bình thường trong lúc rảnh rỗi, hoặc là tâm trạng không tốt, thì hãy xem thử thoại bản của Trường Thanh công tử, giải sầu lắm đấy!”
Nghe thấy mấy chữ “Trường thanh công tử”, mí mắt Vu Hàn Châu giật giật, bàn tay nắm khăn tay cũng siết chặt. Trong đầu nghĩ, độc giả của Hạ Văn Chương cũng rất rộng nhỉ, ngay cả người trong nhà cũng đọc thoại bản của hắn.
“Có nghe thấy.” Nàng khiêm tốn nói.
An Nhị tẩu thấy nàng đã từng nghe qua Trường Thanh công tử, lập tức càng vui vẻ hơn, kéo nàng sang một bên, cái miệng bôi son đỏ thắm nói không ngừng: “Thoại bản đầu tiên hắn viết ra là hồ ly tinh và thư sinh, quyển sau càng hay hơn quyển trước, ta chưa từng thấy cốt truyện nào kể qua kể lại mà mỗi lần còn có thể đều kể theo cách khác nhau như thế, vì vậy mỗi lần hắn ra thoại bản mới ta đều sẽ đi mua…”
Vu Hàn Châu ngồi bên cạnh, mỉm cười nghe nàng ta nói, thỉnh thoảng phụ họa nói: “Oa, tình tiết này hay quá!”
“Đúng vậy, hắn rất có tài hoa.”
Nói đến phần sau, An Nhị tẩu có phần khô miệng, bèn sai người rót trà đến, hớp hai ngụm, mới nhướng mày nói: “Nhưng, Trường Thanh công tử này vô cùng kiêu ngạo, viết thư cho hắn chưa bao giờ được hồi đáp. Ta khen thưởng hắn mấy lần hắn cũng chưa từng hồi thư cho ta.”
Nghe được hai chữ “Khen thưởng”, Vu Hàn Châu kìm lòng không đặng run lên, nuốt một ngụm, hỏi: “Nhị tẩu còn khen thưởng hắn sao? Cho bao nhiêu bạc?”
“Hơn một trăm lượng!” An Nhị tẩu nói, mặt mày bình thản, “Tuy không tính là gì, nhưng ngay cả thư hắn cũng không hồi cho một bức, chỉ nhắc một câu trên trang bìa sách mới, cũng vô cùng thanh cao.”
Vu Hàn Châu: “… Vâng, quá thanh cao rồi.”
Trong lồng ng.ực nhảy thùng thùng, vẻ mặt nhìn An Nhị tẩu có mấy phần mập mờ.
Gay go rồi, gạt bạc đến trên người người nhà rồi, chuyện này làm lòng nàng thấy bất an. Nhưng bảo nói thật ra, thì lại xin lỗi.
Chỉ thầm nghĩ trong lòng, ngày nào đưa tặng chút gì đó cho Nhị tẩu lấp cái hố này lại mới được.
Bên kia, Hạ Văn Chương lại bị An Nhị ca kéo đi: “Này, nhìn thử bức tranh này xem, có thích không?”
An Nhị ca mở ra một bức tranh sơn thủy, cho Hạ Văn Chương xem: “Ta bán giúp bằng hữu, nếu ngươi thích thì tùy tiện cho chút bạc, lập tức bán cho ngươi!”