Vu Hàn Châu không đứng về phía Hầu phu nhân, nói những lời như bảo Hạ Văn Cảnh không đúng, dòng dõi của Lục Tuyết Dung quá thấp không xứng với Trung Dũng Hầu phủ.
Cũng không đứng về phía Hạ Văn Cảnh, khuyên Hầu phu nhân tiếp nhận hôn sự này.
Nàng có lập trường và suy nghĩ của nàng.
Đầu tiên, nàng là dâu trưởng của Trung Dũng Hầu phủ, có An gia đứng phía sau, cho dù Hạ Văn Cảnh lấy ai vào cửa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của nàng.
Tiếp theo, người Hạ Văn Cảnh muốn lấy là một cô nương mọi phương diện đều không tệ, chỉ có xuất thân không cao, chuyện này càng thêm không ảnh hưởng đến thứ gì của nàng, thậm chí quan hệ chị em dâu sau này cũng sẽ không khó xử. Vì vậy, nàng sẽ không phản đối.
Nhưng nàng lại là con dâu của Hầu phu nhân. Khoảng thời gian này hai người chung sống rất tốt, nàng biết rõ đau khổ và phiền muộn của Hầu phu nhân, càng không làm được chuyện “phản bội” Hầu phu nhân để khuyên bà tiếp nhận hôn sự này.
Huống chi, con người đều có lòng phản nghịch, dù là Hầu phu nhân cũng thế. Nếu như các con đều đối đầu với bà thì chỉ sợ ban đầu bà vốn có mấy phần lay động và mềm lòng thì càng về sau sẽ bị sự tức giận nuốt chửng, cuối cùng cả hai bên đều thiệt.
Vu Hàn Châu không muốn nhìn thấy cảnh đó.
Do đó, nàng cái gì cũng không nói, chỉ ôm tay Hầu phu nhân, nhẹ nhàng xoa bóp cho bà, phóng ra tín hiệu dịu dàng và thân thiết.
Mà Hầu phu nhân quả nhiên vì sự yên lặng và khôn khéo của nàng, trong lòng cũng dễ chịu hơn mấy phần. Bà không nhịn được nắm tay nàng, hỏi: “Nhan Nhi, con có cái nhìn thế nào với chuyện này?”
“Mẫu thân biết tính tình con, nếu hỏi con thì con chắc chắn sẽ nói lời trong lòng.” Vu Hàn Châu nói.
Hầu phu nhân không nhịn được khẽ cười, hoãn giọng nói: “Ta biết. Đứa bé ngoan, con cứ nói đi, mẫu thân muốn nghe thử.”
Mặc dù Đại nhi tức ngày thường không nói nhiều, hơn nữa bề ngoài còn đặc biệt ngoan ngoãn không có chủ kiến, nhưng Hầu phu nhân nghĩ đến các loại biểu hiện sau khi nàng gả vào, lại cảm thấy nàng rất thông minh.
Không nói toạc móng heo, không để lộ ra, là người thông minh thật sự.
Bị Hầu phu nhân nhìn với ánh mắt mong đợi, Vu Hàn Châu hơi trầm ngâm nói: “Nếu nữ tử Cảnh đệ vừa ý là người hết sức hoang đường, ví dụ như thanh lâu kỹ nữ—— “
Nói tới đây nàng dừng lại, giải thích: “Cảnh đệ bất kể như thế nào sẽ không vừa ý người như vậy, con chẳng qua chỉ ví dụ, mẫu thân đừng giận con.”
Hầu phu nhân nhướng mày, nói: “Ta không giận, con nói tiếp.”
Vu Hàn Châu nói tiếp: “Giả sử người đệ ấy vừa ý là người như vậy, hoặc người có nhân phẩm cực kỳ không tốt, cưới vào sẽ khuấy đảo nhà cửa, con nhất định sẽ dùng hết bổn phận của đại tẩu để khuyên bảo đệ ấy, để cho đệ ấy suy nghĩ rõ ràng.”
“Lục cô nương không phải người khuấy đảo nhà cửa sao?” Hầu phu nhân không nhịn được nói một câu, “Con xem thử nàng ta đi, dính chuyện thị phi nhường nào!”
Vu Hàn Châu bóp đầu ngón tay bà, nói: “Mẫu thân, Lục cô nương chẳng qua chỉ là thân phận không đủ, chọc không nổi nhà quyền quý nên lúc nào cũng bị người khác ức hiếp, chính nàng ấy cũng không muốn như vậy, không thể nhập làm một để nói được.”
Quyển truyện này đúng là nói như vậy, vì sự thông minh và kiên trì vượt trội của nữ chủ, nên tạo ra rất nhiều nhân vật phản diện cho nàng ta. Giai đoạn sau trong hôn nhân cũng thiết kế nhân vật phản diện, ví dụ như người đại tẩu như nàng, ví dụ như Hầu phu nhân, đương nhiên còn có đám đầy tớ bợ đỡ trong phủ.
Vu Hàn Châu thật ra rất thương tiếc cho Lục Tuyết Dung, cuộc sống nàng ta trải qua, nói dễ nghe thì bảo là ngoạn mục, nói khó nghe thì là không yên tĩnh.
“Vị Lục cô nương kia, dòng dõi thấp một chút, nhưng những cái khác không có gì không tốt, hơn nữa Cảnh đệ thích nàng.” Vu Hàn Châu nói tiếp, “Nếu là vì thể diện của Hầu phủ chúng ta, vì cuộc sống ngày sau trôi qua suôn sẻ của Cảnh đệ thì đúng là Lục cô nương không thích hợp.”
“Là vô cùng không thích hợp!” Hầu phu nhân không nhịn được lại vỗ bàn, bị Vu Hàn Châu ôm tay lại từ giữa không trung, không để cho bà vỗ xuống.
Nâng tay bà mẫu lên, Vu Hàn Châu tiếp tục nói: “Nếu con nói, giả sử mẫu thân phản đối đến cuối cùng, Cảnh đệ hiếu thuận, nói không chừng cũng sẽ không cưới Lục cô nương. Qua mấy năm, trong lòng đệ ấy quên lãng quên đi mấy phần, mẫu thân nhắc lại hôn sự khác cho đệ ấy thì đệ ấy sẽ đồng ý.”
“Nhưng trong lòng Cảnh đệ sợ rằng sẽ không bước qua được mâu thuẫn này. Đệ ấy là công tử Hầu phủ, sau này sẽ còn là Hầu gia, cả đời kiêu ngạo, có thể nói muốn cái gì thì có cái đó. Chỉ có chuyện này, đệ ấy chịu đựng bao nhiêu trận đòn, bao nhiêu trận quỳ cũng không cầu được, e rằng sẽ nhớ suốt đời.”
“Đệ ấy nhớ chuyện này một ngày thì sẽ tiếc nuối một ngày.” Cuối cùng, Vu Hàn Châu nói.
Hầu phu nhân sao lại không biết đạo lý này?
Bà tất nhiên không không nỡ để Tiểu nhi tử yêu dấu mang theo sự tiếc nuối sống qua ngày, thậm chí bà còn gật đầu bảo hắn ta nạp Lục Tuyết Dung làm thiếp.
“Thật là nghiệt chướng.” Cả người Hầu phu nhân mệt mỏi không thôi.
Bà không cam lòng cả đời bị người nói này nọ. Lúc còn trẻ bị người ta nói vì Đại nhi tử, lúc về già thì bị người ta nói vì Tiểu nhi tử.
Nói nói nói! Sao ông trời không giáng sấm xét xuống đây bổ vào những người rỗi miệng kia!
Cuối cùng, Hầu phu nhân vẫn mềm lòng. Bà suy nghĩ mấy ngày, rốt cuộc hạ quyết tâm, gọi Hạ Văn Cảnh tới bên cạnh nói: “Ca ca nói giúp con, tẩu tử con cũng cầu xin giúp con, ta nghĩ qua nghĩ lại, quyết định vẫn là đồng ý với con.”
“Thật sao ạ?!” Ánh mắt Hạ Văn Cảnh lập tức sáng ngời vô cùng, giống như là khảm vào hai vầng thái dương, rực rỡ đến mức bức người không mở mắt ra nổi.
Hầu phu nhân thấy hắn ta như vậy, trong lòng ê ẩm từng trận, lại có phần buông bỏ được. Bà đã đồng ý với Tiểu nhi tử, sau này hắn ta sẽ vẫn sống hoan hỉ như vậy chứ? Nhưng, bà vẫn xụ mặt: “Nhưng ta có một điều kiện!”
“Mẫu thân cứ nói!” Hạ Văn Cảnh hào hứng bừng bừng nói.
Hầu phu nhân nói: “Con muốn lấy một nữ tử gia thế thấp làm thê, ta đồng ý. Nhưng ta sợ con tuổi trẻ lông bông, không biết nặng nhẹ, sau này đổi ý —— con đừng vội phản bác ta —— lỡ đến lúc con đổi ý, thì đã muộn rồi, hại chính con, cũng hại Lục cô nương. Cho nên, chuyện này phải hoãn lại hai năm.”
Hạ Văn Cảnh năm nay mười tám tuổi, hai năm sau là hai mươi tuổi.
“Một năm là đủ rồi.” Hạ Văn Cảnh suy nghĩ một chút, rồi nói: “Tính con thế này, nếu không phải yêu cái gì ba ngày đã ném sau đầu. Mẫu thân cũng không cần phải lấy hai năm để khảo nghiệm con, một năm là đủ rồi.”
Còn cường điệu nói: “Lúc mẫu thân lấy thê cho ca ca, lúc đó ca ca mười chín tuổi, con muốn giống ca ca.”
Nghe lời này, Hầu phu nhân vừa tức giận vừa buồn cười: “Chỉ nhớ những chuyện này!”
“Vậy mẫu thân đồng ý rồi?” Hạ Văn Cảnh vui vẻ hỏi.
Hầu phu nhân định thần, bác bỏ: “Ta không đồng ý.”
Sau đó cho dù Hạ Văn Cảnh gấy rối thế nào, bà cũng không chịu, nói là hai năm thì chính là hai năm.
Không còn cách nào, Hạ Văn Cảnh hậm hực lùi đi, đến Trường Thanh viện tìm Hạ Văn Chương.
“Ca ca, huynh giúp đệ nói chuyện nữa đi.” Hắn ta năn nỉ nói, vừa nhìn về phía Vu Hàn Châu nói: “Đa tạ tẩu tử nói giúp đệ. Chỉ cầu xin tẩu tẩu nói thêm giúp đệ, để hôn sự của đệ và Dung Dung được diễn ra trước thời hạn một năm được không?”
Da mặt hắn ta bây giờ dày hơn xưa rất nhiều, nói xin là xin ngay, một chút làm giá cũng không có.
“Qua mấy ngày này đã rồi hẵng nói lại sau.” Hạ Văn Chương bưng ly, thong thả ung dung uống, “Mẫu thân vừa mới đồng ý, đệ đã gây rối như thế, nếu chọc mẫu thân tức giận thì ngay cả hôn sự cũng không đồng ý, thế thì không tốt.”
Hạ Văn Cảnh nghe thế, lập tức lẫm liệt nói: “Ca ca nói rất có lý.”