Gả Cho Lão Nam Nhân

Chương 62




Editor: Linh

“Phu nhân, không tốt, tiểu thiếu gia không biết thế nào, chỉ khóc đến lợi hại –”

Một ngày kia, Dương Nghi ra ngoài trở về, vừa mới về đến nhà, Dương Nghi liền nhận được tiểu nha hoàn thất kinh bẩm báo.

Nghe vậy, lòng Dương Nghi căng thẳng, bất chấp tất cả bước chân vội vàng đi về phía chính phòng. Mới vào cổng trong đã nghe thấy tiếng khóc khàn khàn của tiểu gia hỏa. Dương Nghi ba chân bốn cẳng chạy qua.

“Oa oa –” Từng giọt nước mắt từ trong mắt hắn chảy ra, cánh tay và chân của tiểu gia hỏa đều bị cào hồng, còn có chỗ bị xước da.

Lão thái thái ở bên cạnh gấp đến độ không được, “Các ngươi cẩn thận giữ chặt bé, đừng để bé cào xước da.” ♐l ♑ q♒ đ♓

Dương Du và Dương Tú Trúc đều là vẻ mặt lo lắng đứng ở một bên.

“Nương, Đại Bảo như thế nào?” Dương Nghi hơi có chút hổn hển hỏi.

Nghe được giọng nói của nàng, tiểu gia hỏa liền giang tay về phía nàng đòi ôm, miệng chuyển sang khóc hu hu, so với khóc lớn vừa rồi, bé như vậy càng làm người khác đau lòng hơn.

Sau khi ôm lấy tiểu gia hỏa, Dương Nghi nhẹ nhàng vỗ lưng bé, ôn nhu an ủi, “Ngoan, nương ôm, đừng khóc –”

Chú ý tới cánh tay và cẳng chân như ngó sen của bé đều bị cào ra dấu vết, đau lòng đến không được. Thấy tiểu gia hỏa còn muốn vươn móng vuốt cào, lập tức bắt lấy tay bé không buông, tiểu gia hỏa ngứa đến liên tục xoay, “Đông Mai, ta nhớ trong khố phòng còn có một lọ nước bạc hà, ngươi mau đi lấy đến đây.” Nước bạc hà này là Nhị gia thu thập về, hi vọng dùng được.

Nghe nói như thế, Dương Du dừng lại cái chân đang định bước ra.

“Đúng rồi, đã phái người đi mời đại phu chưa?”

“Aiz, xem ta này, chỉ lo sốt ruột, Thanh Nương, mau, phái một gã sai vặt nhanh nhẹn đi mời Tô đại phu lại đây.” Lão thái thái ảo não bản thân sơ ý, khiến cháu ngoan phải chịu tội một hồi.

Vừa nghe đến muốn mời đại phu, lòng Dương Tú Trúc căng thẳng. Nàng ta không nghĩ tới, đứa nhỏ chỉ bị ngứa người một chút đã điều động binh lực như thế, thật sự là thất sách. Tiếp theo, nàng ta tiến lên mỉm cười: “Lão thái thái, đường tỷ, các ngươi không cần lo lắng. Đứa nhỏ ngứa người ở chỗ chúng ta là chuyện bình thường, dù là đường đệ Tiểu Tứ, trời nóng cũng thường khóc kêu ngứa người, chỉ cần lau chút rượu thuốc là tốt rồi, ngay cả đại phu cũng không cần mời.”

“Đường muội, ngươi nói thật không?”

Dương Du lúc này gấp đến độ không được, nghe xong lời của nàng ta, có vẻ như có chuyện như vậy, cũng không nghĩ sâu liền gật đầu.

Lão thái thái không vui lườm nàng một cái, cháu trai của bà đứa nhỏ ở nông thôn có thể so được hay sao? Hơn nữa Đại Bảo mới nửa tuổi, cũng không thể so với đứa nhỏ chắc nịch khác.

Dương Nghi nghe vậy nhìn nàng ta một cái, đúng lúc này Đông Mai cầm nước bạc hà đi vào.

Dương Nghi vội vàng lau cho Đại Bảo, có lẽ là do nước bạc hà mát mẻ, tiểu gia hỏa không còn giãy dụa lợi hại như trước, tiếng khóc cũng dừng lại. Đại Bảo vốn là một đứa trẻ không thích khóc, nếu không phải thật sự không chịu được, bé sẽ không khóc đến lợi hại như vậy. Λ↓l╝父q※爫dV

Chỉ có điều bé vẫn không nhịn được lấy tay cào,

“Đường muội, rượu thuốc vừa rồi ngươi nói có mang đến không?”

“Mang đến, nương ta kể, rượu thuốc này dùng được cho ngứa vì bị côn trùng cắn, cho nên lúc ta đi nhét cho ta hai chai.”

“Vậy làm phiền ngươi về phòng, đường tỷ ở đây nhận ân tình của ngươi.”

Con ngươi Dương Tú Trúc sáng lên, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một chút cảm xúc cao hứng, nàng ta sợ bị người nhìn ra, vội rũ mắt xuống nói, “Đường tỷ nói gì vậy, muội muội phải đi ngay mang tới.”

Dương Tú Trúc đi rồi, Tô đại phu đến.

“Thế nào Tô đại phu? Đang tốt sao Đại Bảo lại có thể bị ngứa cả người?” Lão thái thái vội hỏi.

“Có phải quý phủ trồng tích thủy Quan Âm hay không?” Tô đại phu sờ râu, hỏi.

“Tích thủy Quan Âm?” Mọi người buồn bực.

Thấy mọi người hình như cũng không rõ, Tô Đại phu tính tình tốt mỉm cười, “Tích thủy Quan Âm tục xưng thiên hà*, thường xuyên được người trồng để thưởng thức. Vừa rồi lúc ta đi qua hồ nước, hình như nhìn thấy tích thủy Quan Âm, cho nên liền hỏi một chút.

(*) Thiên hà: thiên là trời, hà là hoa sen. Gộp hai từ vào mình cũng không biết nó là hoa gì nữa, nên mình để yên.

Dương Nghi nghĩ nghĩ, liền đi đến bên cửa sổ, đẩy ra, chỉ vào một gốc cây thực vật đang nở đẹp hỏi: “Tô đại phu nói chính là nó?”

Tô đại phu sờ sờ râu, cười nói: “Đúng vậy.”

“Vậy tích thủy Quân Âm này và bệnh của Đại Bảo có liên quan gì đến nhau?” Lão thái thái không phải là người chưa thấy qua việc đời, lập tức liên tưởng đến tất cả khả năng, chỉ có điều bà còn cần Tô đại phu chẩn đoán chính xác.

“Tích thủy Quan Âm này cả cây đều có độc. Ăn nhầm sẽ khiến đầu lưỡi chết lặng sưng to lên, chảy nước miếng, dạ dày nóng, buồn nôn, nôn mửa, đi tả, ra mồ hôi, ngất xỉu. Làn da tiếp xúc với chất lỏng này, lập tức sẽ xảy ra ngứa hoặc kích thích mãnh liệt; ánh mắt tiếp xúc sẽ khiến cho bị bệnh đau mắt nghiêm trọng, thậm chí mù.”

“Ta vừa thấy bộ dáng cây tích thủy Quan Âm giống như là bị người hái qua, hơn nữa đứa nhỏ lại như vậy, đoán được.” Tô đại phu chỉ nói là ông đoán.

“Hỏi nha đầu trông nom tiểu thiếu gia hôm nay một chút, có thấy ai hái qua tích thủy Quan Âm này không?” Lão thái thái lạnh giọng nói, có người muốn hại cháu trai của bà, chuyện này quyết không thể tha thứ.

Cuối cùng tra ra quả thật có tiểu nha đầu hái qua hoa này, nói rằng nghe thấy có người nói hoa này nở đẹp, dạo gần đây tiểu thiếu gia thích vật mới mẻ, tiểu nha đầu liền nghĩ hái đến dỗ bé vui vẻ, cũng không nghĩ lại dẫn ra họa lớn như vậy.

Bất kể như thế nào, tiểu thiếu gia đều bởi vì nàng mới phải chịu khổ, tiểu nha đầu này đương nhiên là bị phạt. Chính là cũng chỉ đánh hai mươi bản, đây xem như là khai ân rồi. 『love▉of▄▂the▉◆world◇

Lúc Tô đại phu nói những lời này, Dương Tú Trúc vừa vặn cầm rượu thuốc đi đến cửa.

Nghe xong lời nói của Tô đại phu, nàng ta lập tức phát hoảng. Thiên hà (tục trừ danh của tích thủy Quan Âm) này nàng ta từng nhìn thấy ở nhà họ hàng, biết chất lỏng nó dính vào trên da sẽ ngứa đau khó nhịn, nước rửa cũng không sạch được. Nhưng nàng ta lại không biết nếu chất lỏng này rơi vào mắt sẽ biến thành bệnh đau mắt thậm chí mù.

Ý định của nàng ta vốn chỉ là muốn để đường tỷ nhận ân tình này của nàng ta, sau đó đối nàng ta để bụng chút thôi.

Mấy ngày nay, các loại phương pháp lấy lòng nàng ta đều đã dùng qua, làm quần áo và điểm tâm cho đứa nhỏ, đáng tiếc nàng ta rất ít khi có thể gần người, trừ khi có cả Dương Du đi cùng. Mấy ngày nay đường tỷ một chút ý tứ đưa nàng ta ra ngoài cũng không có, nàng ta thật sự có chút nóng nảy. Cho nên khi nhìn thấy thiên hà, nàng ta mới nghĩ ra chủ ý như vậy.

Nàng ta biết tiểu nha đầu này luôn bị các đại nha đầu khác bắt nạt, cũng biết nàng ta luôn luôn hi vọng có thể trở lên nổi bật, cho nên mới cố ý đứng cách nàng ta không xa tràn đầy tán thưởng đàm luận về thiên hà. Còn nói chuyện hai ngày trước có một nha hoàn hái một ít hoa sen đùa tiểu thiếu gia vui vẻ được thưởng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng ta, tiểu nha hoàn này động tâm suy nghĩ, vì thế liền có chuyện hôm nay. Nhưng nàng ta thật sự không biết thứ này có độc, nếu biết, nàng ta tuyệt đối không có khả năng đi làm chuyện này. Chỉ có điều nha hoàn kia còn chưa nói ra nàng ta, thật sự là vạn hạnh.

Tô đại phu mở dược, Dương Nghi sai một gã sai vặt đi theo ông đến y quán lấy thuốc, lúc này bọn họ mới chú ý tới Dương Tú Trúc.

“Đường muội, rượu thuốc mang tới chưa?” Dương Nghi như có đăm chiêu liếc mắt nhìn Dương Tú Trúc một cái, đây là trùng hợp sao?

Dương Tú Trúc nắm chặt lấy chai rượu thuốc trong tay áo, vẻ mặt ngượng ngùng cười nói: “Đường tỷ, thật sự là ngượng ngùng, không có rượu thuốc, có lẽ là trên đường tới Khâm Châu bị rơi mất rồi.” Bình rượu thuốc trong tay nàng ta thật sự có thể trị đau khổ mà thiên hà mang đến, chính là rất đúng bệnh, nàng ta có chút sợ hãi. Cài nhìn vừa rồi của đường tỷ, khiến nàng ta rất bất an.

“Như vậy à. Đây cũng là chuyện không có biện pháp, đường muội ngươi cũng đừng thật sự tự trách.” Trong giọng nói của Dương Nghi không phải không có tiếc nuối, mặc kệ việc này có phải trùng hợp hay không, nếu rượu thuốc này thật sự dùng được, nàng vẫn muốn dùng cho Đại Bảo rồi lại nói.

Dỗ tiểu gia hỏa uống thuốc, lại chơi một hồi, rõ ràng đã buồn ngủ không chịu được, đứa nhỏ này vẫn trợn tròn ánh mắt đã mơ màng không chịu ngủ, tay gắt gao nắm lấy tay nương bé, giống như sợ nàng chạy.

Làm Dương Nghi vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ điểm cái mũi của bé, trước khuyên lão thái thái trở về.

Lão thái thái thấy cháu trai không có việc gì, ép buộc gần nửa ngày, cũng mệt mỏi, liền nghe lời trở về nghỉ trưa.

Tiếp theo, Dương Nghi lại bảo Dương Du và Dương Tú Trúc về phòng, thế này mới ôm đứa nhỏ vào phòng trong dỗ ngủ.

Sau khi dỗ đứa nhỏ ngủ, Dương Nghi mới ra phòng ngoài, “Hai ngày nay hai muội muội này của ta có cái gì khác thường không?”

“Chỗ khác thường thì không có, Du cô nương và Tú Trúc cô nương mỗi ngày đều chỉ thêu hoa ngắm cảnh, có khi sẽ đến bồi tiểu thiếu gia. Chỉ là, người gác cổng lại thu được một cái bái thiếp, nói là mời Tú Trúc cô nương đi hồ Tương Phi ngắm cảnh.”

“Ai đưa bái thiếp?”

“Kí tên là Thiểu gia Tôn Thiểu Thành.”

“Tôn Thiểu Thành, chính là nhà Tôn Thành Ích?”

“Đúng là cháu trai của Tôn Thành Ích.”

“Nhưng là Tú Trúc cô nương khước từ.”

“Ừ, việc này ta đã biết – đúng rồi, Tú Trúc từng tiếp xúc qua với nha đầu vừa bị đại bản kia không?” đ☫ d☬ lq☭đ№

“Cái này thật không có.”

“Tốt lắm, ta đã biết, ngươi đi xuống làm việc đi.”

Buổi tối lúc Nhị gia trở về biết nhi tử bị tội, đau lòng vô cùng, buổi tối hoãn lại công vụ, bồi bé chơi hơn nửa canh giờ làm tiểu gia hỏa hết sức vui vẻ, cả đêm trong phòng đều là tiếng cười khanh khách của bé.

Khi đi ngủ, Dương Nghi nói suy đoán về Dương Tú Trúc với Nhị gia, “Chỉ là đây có lẽ cũng là ngoài ý muốn, có lẽ trên tay Tú Trúc vừa đúng có rượu thuốc trị ngứa cũng không biết chừng.”

Nhị gia vừa nghe có chuyện như vậy, lập tức nói, “Việc này nàng đừng quan tâm, tối nay ta sai người điều tra rõ ràng rồi hãy nói. Tốt nhất –” Nhớ tới Dương Tú Trúc này là đường muội của Dương Nghi, Nhị gia rầu rĩ cắt đứt câu chuyện.

“Nếu việc này thật sự cùng nàng ta có liên quan, cũng từng trách ta không nể tình tỷ muội.” Cùng con trai bảo bối so sánh, đường tỷ muội tính cái gì, nếu như nàng ta không để ý đến tình thân giữa hai nhà, nàng cần gì phải để ý?

Nếu việc này thật sự cùng nàng ta có liên quan, lại liên tưởng đến biểu hiện hôm nay của nàng ta, tâm tư tự biên tự diễn này của nàng ta, Dương Nghi cũng đoán được mấy phần. Nhưng tất cả cũng chỉ là nàng suy đoán, chờ có kết quả rồi nói sau.

“Nàng có thể nghĩ như vậy là tốt, ta cũng biết rõ nàng khó xử, nếu đến lúc đó nàng không muốn ra mặt, ta đến xử lí cũng giống nhau.” Đối với người làm hại người thân nhất của hắn, Nhị gia thật sự một chút ấn tượng tốt cũng không có.

Đối với tỷ muội Dương gia, Đồng gia bọn họ cũng toàn tâm toàn ý xem như khác quý đến chiêu đãi, nhưng Dương Tú Trúc này cố tình vì tâm tư buồn cười đó mà tính kế lên đầu con hắn, thật sự là không hiểu biết. Hơn nữa theo ý hắn, mặc kệ là vì cái gì, đây đều là một loại phản bội!

Lúc nàng ta tính kế sao không ngẫm lại, Đại Bảo chính là một đứa nhỏ nửa tuổi. Dạo này, tỉ suất đứa nhỏ chết non là cao nhất, bọn họ bình thường đều là dè dặt cẩn trọng chăm sóc, sợ bé bị đau đầu hay nóng người, một cái không cẩn thận là đi rồi.

Hơn nữa, lúc nghe nói tích thủy Quan Âm này toàn thân đều có độc, hắn thật hận không thể giết cái người hái hoa đưa cho con trai! Nếu như Dương Tú Trúc thật sự có liên quan đến chuyện này, tâm tư nàng ta thật sự ngoan độc! Nếu nàng ta chưa hiểu rõ hết tích thủy Quan Âm đã dám dùng, không khỏi có chút quá ngu xuẩn.

“Hôm nay ta bảo người ta nhổ hết toàn bộ tích thủy Quan Âm trong hồ lên, lại nhờ Tô đại phu đi một vòng quanh tòa nhà, nhổ hết toàn bộ những gì có độc đi.” Những gì có độc, bộ dạng dù xinh đẹp cũng không thể giữ. Tiếp mấy tháng nữa Đại Bảo sẽ học đi, đứa nhỏ mà, đối cái gì cũng tò mò, vạn nhất chạm phải cái gì có độc, bọn họ hối hận cũng không kịp.

Vốn lúc chuyển vào ở nàng thấy mấy cái đó đều là chủ trước giữ lại, cho rằng đều an toàn vì thế liền để lại, nàng hoàn toàn không nghĩ tới có người sẽ trồng một ít cây có độc đến thưởng thức.

Chuyện lần này, nghĩ về mặt tốt, coi như là cho bọn họ một cái nhắc nhỏ. Nếu không có chuyện ngày hôm nay, bọn họ vẫn giữ lại cây tích thủy Quan Âm này, đây mới coi là đòi mạng. d¹²d³l½q⅓d¼

“Việc này nàng làm chủ là được rồi.”