Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Chương 69: Hôn




 

Khách sạn này nổi tiếng bởi có thể cho khách hàng hưởng thụ sự phục vụ của một  nữ vương. Hơn nữa đây cũng không phải một câu  quảng cáo dối trá, bởi vì khách sạn này thật lâu trước kia xác thật đã từng tiếp đón  nữ vương.

 

Tiểu Lạc đi theo Lâm Ngạn Sơ vào trong, bảo vệ ở phía sau đẩy  hành lý cho hai người.

 

Thời điểm hai người tới, trợ lý đã đến trước xử lý thủ tục, hai người trực tiếp đi lên lầu. Khách sạn có kết cấu vô cùng cổ điển, đi  trên hành lang sẽ có cảm giác như đi trong một tòa lâu đài, mỗi người phục vụ đi ngang qua đều sẽ gật đầu hỏi thăm, đứng ở một bên chờ khách  đi trước,  không  làm họ cảm thấy bị quấy rầy, mà tạo cho họ cảm giác được tôn kính,.

 

Hai người như cũ ở phòng vip, Lâm Ngạn Sơ theo thói quen trước tiên đi tắm rửa, Tiểu Lạc nằm trên giường xem tạp chí giới thiệu về thành phố Z.


 

Lâm Ngạn Sơ vừa tắm xong đi ra liền thấy Tiểu Lạc nằm ngửa ở trên giường, trên tay cầm một quyển  tạp chí du lịch xem, bên cạnh là một cái bàn nhỏ, trên đó có trái cây, nước uống, cái gì cũng có,  cái này là trợ lý trước khi rời đi cố ý chuẩn bị cho Tiểu Lạc.

 

Lâm Ngạn Sơ đến gần, lúc này mới phát hiện quyển tạp chí Tiểu Lạc cầm trong tay  chính là tạp chí tiếng Anh.

 

Lâm Ngạn Sơ đi qua: “Xem được gì rồi?”

 

“Trong này nói thành phố Z  có rất nhiều núi, còn có  động vật nhỏ, sao tôi không nhìn thấy?”

 

Lâm Ngạn Sơ lấy quyển tạp chí, phát hiện  quyển tạp chí mà Tiểu Lạc lấy chính là một quyển giới thiệu về  địa lý quốc gia, hình ảnh thành phố Z là thủ đô xuất hiện trên bìa, cho nên mới làm cho cô nghĩ rằng trong này nói về thành phố Z.

 

“Nơi này là thủ đô, rừng rậm cùng động vật đều ở phía nam, cô muốn đi cũng không phải không thể.”


 

“Muốn.” Tiểu Lạc nói.

 

Thời điểm Tiểu Lạc nói chuyện luôn là  một đôi mắt linh động, một đôi mắt đầy chờ mong  nhìn Lâm Ngạn Sơ, Lâm Ngạn Sơ cảm thấy bản thân  hô hấp có chút khó khăn, gian nan dời đi tầm mắt, Lâm Ngạn Sơ duỗi tay xoa xoa đầu Tiểu Lạc , “Buổi chiều nghỉ ngơi một chút, buổi tối dẫn cô đi xem cảnh đêm.”

 

Thành phố Z là thủ đô, đồng thời cũng là  thành phố du lịch nổi tiếng, mỗi ngày du khách tới nơi này đều rất nhiều, du lịch phát triển kéo theo các ngành hàng khác cũng đi lên theo.

 

Trải qua một chuyến bay dài, buổi chiều hai người liền ở trong khách sạn  nghỉ ngơi, Tiểu Lạc học lỏm được vài câu tiếng Anh, hiện tại đã biết nói “hello” cùng “how are you?”, Lâm Ngạn Sơ lại tranh thủ xử lý công việc.

 

Đến bữa tối, Lâm Ngạn Sơ mang Tiểu Lạc đi đến nhà hàng ăn cơm.


 

Nhà hàng tọa lạc ở tầng cao nhất của tòa nhà, bốn phía đều là pha lê, ngồi ở đây có thể quan sát cả thành phố Z, là nơi mà du khách đến thành phố  Z muốn tới nhất.

 

Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì nhà hàng này chẳng những quý, hơn nữa còn vô cùng khó giành chỗ. Mỗi ngày chỉ tiếp đãi mười bàn khách, muốn đến phải đặt trước từ lâu mới được.

 

Hai người đi thang máy đến tầng 85. Người phục vụ dẫn hai người vào cửa, toàn bộ nhà hàng lúc này chỉ có một bàn khách là họ, có nghệ sĩ kéo đàn violon, toàn bộ nhà hàng hoàn toàn bố trí  dựa theo sự yêu thích của hai người, trên bàn đặt hoa tươi mà Tiểu Lạc thích,  huân hương cũng là hương vị cô thích, nhạc là Lâm Ngạn Sơ thích nghe sông Đa-nuýp, ngay cả vị trí bày biện bàn ăn, cũng theo phương thức hai người quen thuộc nhất.
 

Người phục vụ cung kính đưa lên thực đơn, Tiểu Lạc nhìn vài lần, cô không có hiểu mấy cái này như “hello”,   “how are you” đành ngoan ngoãn đem thực đơn đưa cho Lâm Ngạn Sơ: “Anh chọn đi.”

 

Lâm Ngạn Sơ nhìn vài lần, cuối cùng chọn một phần ăn cho cặp đôi.

 

“Anh chọn gì vậy?” Tiểu Lạc hỏi.

 

“Đồ ăn nổi tiếng của nơi này.”

 

Tiểu Lạc gật đầu, học tập bộ dáng của Lâm Ngạn Sơ.

 

Bên ngoài đèn rực rỡ mới lên, từ nơi này nhìn ra bên ngoài, toàn bộ thành phố Z  đều thu vào đáy mắt.

 

Hai người dưới âm nhạc cùng ánh đèn ăn xong bữa tối, người phục vụ dâng lên rượu vang đỏ, âm nhạc đột nhiên ngừng lại, người vẫn luôn  kéo đàn violon  lặng yên không một tiếng động lui xuống.

 

Nơi này là nơi thích hợp nhất để xem cảnh đêm của thành phố Z, từ cửa kính đi ra ngoài, bên ngoài có một cái ban công, trên ban công có  đài ngắm cảnh, phía trên còn có kính viễn vọng.
 

Hai người đẩy cửa đi ra ngoài, hiện tại là  tháng mười,  thành phố Z thời tiết không nóng cũng không lạnh, cả hai đứng ở vòng bảo hộ nhìn cảnh đêm bên ngoài, Lâm Ngạn Sơ đột nhiên nói: “Hôm nay là  sinh nhật tôi.”

 

“Hả?” Tiểu Lạc kinh ngạc  ngẩng đầu.

 

Bởi vì  nguyên nhân bệnh tình, những người bên cạnh Lâm Ngạn Sơ  vẫn luôn giữ kín như bưng ngày sinh cùng tuồi tác của hắn, hơn nữa Tiểu Lạc tương đối vô tâm, cô thế nhưng vẫn luôn không biết sinh nhật Lâm Ngạn Sơ.

 

Cô hiện tại đi mua quà còn kịp không?

 

“Anh chờ tôi một chút.” Tiểu Lạc đột nhiên đi ra ngoài.

 

Lâm Ngạn Sơ giữ chặt cô, “Cô đi đâu?”

 

“Đi  mua quà cho anh.”

 

Lâm Ngạn Sơ cười một cái, “Mua quà cho tôi, kỳ thật không cần phiền toái như vậy.”

 

Tiểu Lạc còn chưa phản ứng kịp, Lâm Ngạn Sơ đột nhiên áp sát vào cô, thả một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán Tiểu Lạc.
 

Cảm giác ấm áp vừa chạm vào liền tách ra, Tiểu Lạc  hoàn toàn bị đóng băng tại chỗ, trên mặt bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ đỏ lên.

 

“Anh…… Tôi……” Tiểu Lạc lắp bắp một lúc lâu, đột nhiên trực tiếp từ trước mặt Lâm Ngạn Sơ  biến mất không thấy đâu.

 

Lâm Ngạn Sơ:……???

 

“Tiểu Lạc.” Lâm Ngạn Sơ gọi theo.

 

Không ai lên tiếng.

 

Tiểu Lạc dưới tình thế cấp bách đã ẩn  thân, mặc kệ Lâm Ngạn Sơ kêu to, chính mình ngây ngốc  trong một góc, đang  nỗ lực bình tĩnh bản thân.

Lâm Ngạn Sơ thở dài, “Tôi trước kia mỗi lần sinh nhật đều trải qua một mình.”

“Vốn tưởng rằng năm nay sẽ không giống nhau.”

Lâm Ngạn Sơ nói xong, trên tay truyền đến xúc cảm ấm áp, sau đó  ngón tay bị người khác ngoéo một cái.

Lâm Ngạn Sơ cong lên khóe miệng.
Trước kia hắn không hiểu vì cái gì mọi người đều thích ăn sinh nhật, hiện tại hắn đã biết.

Không biết hắn hiện tại nếu muốn đem  hai mươi mấy năm sinh nhật trước kia bù lại, Tiểu Lạc có thể hay không……



❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤🧡🧡❤

👉"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"👈