Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 90




Hoàn cảnh an nhàn sẽ làm người mất đi cảnh giác, xét thấy ở trường học nhiều ngày như vậy, cũng không có ai nhận ra thân phận chân thật của mình, An Vô Dạng kỳ thực cảm thấy rất ngại ngùng, cảm thấy được chính mình "Có tật giật mình" nghĩ quá nhiều.

Cho nên, đối mặt với nghi vấn của chị gái trợ lý ở câu lạc bộ tennis, cậu không nói hai lời đã đem kính mắt gỡ xuống.

Mỹ nữ đối diện kinh ngạc cũng có thể thông cảm được, dù sao, trải qua hơn một năm hoàn cảnh hun đúc cùng tâm tình biến đổi, toàn thể trạng thái của An Vô Dạng tăng lên rất nhiều.

Hiện tại chỉ là đơn giản liếc mắt một cái, cũng sẽ làm cho người kinh diễm có cảm giác như gió xuân ấm áp.

Chị gái trợ lý nhìn thấy cậu, trong đầu nhất thời hiện ra những từ khí chất sạch sẽ, long lanh.

Nhưng mà mới vừa rồi lúc bị kính mắt cùng tóc tai che khuất, chẳng qua chỉ cảm thấy thanh tú bình thản.

Có thể nói là một cái trán cùng một đôi mắt cứu vớt cả khuôn mặt!

Từ câu lạc bộ tennis đi ra, An Vô Dạng một lần nữa đeo lên kính mắt, cho dù là được hơn trăm vạn fan trên weibo quỳ gối trước sắc đẹp, cũng chưa từng cảm thấy được khuôn mặt này của chính mình ghê gớm cỡ nào.

"Đăng ký rồi còn muốn đi dạo sao?"

Lời của cậu thức tỉnh nam sinh bên cạnh, đối phương bỏ qua đôi mắt quá mức thâm trầm, khẽ thở dài, đổi sang giọng điệu ấm áp không khác chút nào với lúc thường: "A, tùy tiện xem một chút đi."

"Được."

Hai tên nam sinh cùng đi đến nơi tương đối ít người hơn, nhìn thấy mỗi bàn đăng ký của các hội nhóm khác đều nhiều người như vậy, không khỏi cảm thán các bạn học thực sự quá phấn chấn năng nổ.

"Ai..." Ôn Lăng từ từ xoay người, nhìn An Vô Dạng: "Cậu cứ luôn nghe cái gì?"

An Vô Dạng ngoan ngoãn mà nói: "Tiếng Anh a." Sau đó cầm lấy một cái ống nghe khác không có nhét vào trong tai, giơ lên bên cạnh.

Ôn Lăng quả thực bất đắc dĩ cười cười, không có đáp lại.

An Vô Dạng cũng cười cười, trực tiếp đem ống nghe nhét vào bên trong lỗ tai của chính mình: "Rất êm tai."

Cậu nói là giọng nói của Hoắc Vân Xuyên, bạn học bên cạnh lại lầm tưởng cậu nói tiếng anh êm tai, quả thực muốn phát điên.

"Quá nhàm chán, có muốn tôi cùng cậu đi ra ngoài mua vợt tennis hay không?" Ôn Lăng nói, một dáng vẻ không có chút hứng thú nào với những hội nhóm khác.

An Vô Dạng dừng một chút: "Chuyện này ngược lại cũng không nêm làm phiền cậu, tôi quay về sẽ hỏi bạn....trai tôi." Nói kết hôn rồi, phỏng chừng sẽ bị xem là động vật hiếm lạ bị vây xem cho coi.

Ôn Lăng: "..."

Thiếu chút nữa đã quên rồi, cái tên này là người đã có bạn trai.

Trên đường đi về nhà, An Vô Dạng có chút hối hận mà suy nghĩ, người kia yêu thích bơi lội, đối với tri thức về tennis có hiểu rõ không?

Suy nghĩ lại dáng vẻ giống như không có khả năng lắm, sớm biết vậy đã tiếp nhận ý tốt của Ôn Lăng rồi.

Bim bim--

Một tiếng kèn xe, vang lên ở sau lưng An Vô Dạng.

Cậu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy là chiếc siêu xe của chồng mình đang lái vào tiểu khu.

Vì vậy thiếu niên đeo cặp sách nhanh chóng lùi ra ven đường nhường đường, để cho đối phương đi vào trước.

Hoắc Vân Xuyên chậm rãi lái xe lại đây, ngừng lại ở bên cạnh cậu, kéo cửa sổ xe xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú không hề có cảm xúc: "Tan học rồi?"

"Đúng a." An Vô Dạng hiếu kỳ nói: "Anh đi ra ngoài?"

Hoắc tổng gật đầu: "Đi đến công ty." Sau đó để cho cậu lên xe: "Tôi chở em đi vào."

"Không cần đâu, gần như vậy." An Vô Dạng cảm giác mình đi bộ sẽ thoải mái hơn, hơn nữa lên xe còn phải nịt giây an toàn: "Anh nhanh vào đi chứ, chặn ở đây lâu không lịch sự."

Cậu nhìn thấy phía sau có xe đến.

"..." Hoắc Vân Xuyên thấy cậu chết sống không qua đây, môi mỏng mím chặt, đành phải một mình lái xe về phía trước.

Đậu xe xong, đi tới thang máy, lại phát hiện thiên sứ đứng ở bên cạnh đợi chờ mình.

Hoắc Vân Xuyên mặt mày buông lỏng, đi tới chặn ngang bế lên thiếu niên nhà bọn họ mới đi học về, cúi đầu hôn một cái lên đôi môi đỏ au kia.

Vật nhỏ quá ngoan, thật sự là... Chỉ là nhìn thấy dáng dấp mắt mũi mặt mày, nơi kia đã không thể khống chế phồng lên đến đau đớn.

"A, đang ở thang máy, có camera." An Vô Dạng đẩy người đàn ông kia một cái, tiếp tục nghiêm túc nghe ghi âm.

Không quản lúc nào, Hoắc Vân Xuyên đều cảm thấy được người này không quá dính lấy mình, thật giống như có cũng được, không cũng chẳng sao.

"Nghe cái gì nghiêm túc như vậy?" Hắn giống như không để ý hỏi, ngón tay thon dài, nhấn xuống tầng nhà mình ở.

Thiên sứ gỡ xuống một cái ống nghe, nhét vào trong tai chồng, ngọt ngào nói: "Âm thanh êm tai nhất trên thế giới a."

Sự hụt hẫng của Hoắc tổng vèo một tiếng rơi xuống, vút một phát chạy mất tăm: "... A." Trong tai rõ ràng chính là thanh âm của mình.

An Vô Dạng học xong một tiết, về nhà ném ba lô cùng mũ, lập tức thay ra áo quần thoải mái mát mẻ ở nhà, sau đó như một làn khói chạy vào phòng em bé, chơi đùa với con trai.

Hoắc Vân Xuyên gần đây bận việc, về đến nhà quần áo đều không đổi, trực tiếp mở máy vi tính ra tiếp tục công việc.

Mãi đến tận lúc ăn cơm chiều, ngoài cửa có một giọng nói trong trẻo gọi hắn: "Ba ba Đôn Đôn, ăn cơm."

"Tới ngay." Hoắc Vân Xuyên đáp lại một câu, đem một chút chuyện cuối cùng xử lý xong, sau đó khép lại máy vi tính, bắt đầu cởi nút áo sơ mi.

Cổ áo cùng khuy măng sét tùy ý gỡ xuống, để lên bàn.

Trước khoảng thời gian chín giờ rưỡi tối, tinh lực đều hiến tặng cho những sinh hoạt vụn vặt, chơi với con trai chẳng hạn, chỉ có qua chín giờ rưỡi mới được hưởng thụ thế giới hai người.

An Vô Dạng nằm úp sấp trên lồng ngực chồng, nhỏ giọng chia sẻ những hiểu biết trong ngày hôm nay ở trường học: "Ba ba Đôn Đôn, em nói với anh, lớp chúng em ngày hôm nay bầu lớp trưởng, không phải em, là một người bạn của em, nhưng thầy cũng có hỏi em có muốn làm lớp trưởng hay không, em nói không muốn làm..."

"Sau đó không phải mấy câu lạc bộ trong trường học tuyển người à, em nghĩ nam sinh nên chọn những môn vận động mới đúng, vì vậy em và một người bạn có đi câu lạc bộ tennis, Vậy... anh có hiểu rõ về tennis không?"

"Nếu như không có, em để người bạn đánh tennis rất lợi hại kia dẫn em đi mua vợt tennis."

Hoắc Vân Xuyên vốn đang rất hưởng thụ giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ của thiên sứ, kết quả đột nhiên nghe thấy khiêu khích trắng trợn, cười lạnh, nắm cằm thiên sứ hỏi: "Tennis? Em cho rằng tôi chỉ có thể bơi lội?"

An Vô Dạng nhất thời ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn hắn: "Anh cũng biết đánh tennis sao?"

Loại ánh mắt sùng bái thế này, tựa hồ trời sinh chính là sinh ra vì người có chủ nghĩa đàn ông như Hoắc tổng: "Ừm." Hắn nhàn nhạt nói: "Lúc sơ trung đã từng thi đấu, á quân đơn nam giải U14 thiếu niên toàn quốc."

Bởi vì lúc đó mang bệnh ra trận, không thể lấy được vị trí số một, Hoắc đại thiếu coi trời bằng vung, từ đó về sau liền bỏ tennis, bắt đầu bơi lội.

"Thật là lợi hại." Trong mắt An Vô Dạng cũng không có phân chia cao thấp giữa hạng nhất hạng nhì, nói chung cả người chồng ở trong mắt cậu toả sáng bùm chíu, thật lợi hại!

Ngày hôm sau là thứ bảy.

An Vô Dạng chuẩn bị cùng Hoắc Vân Xuyên đi ra ngoài mua vợt tennis cùng quần áo thể thao, mặc chỉnh tề, mang theo kính râm, lại phát hiện tóc trên trán hơi dài.

Cậu nhờ dì Trương tìm một sợi dây thun, ghim tóc mái lên thành một chùm.

Hoắc đại thiếu mặc một bộ quần áo thoải mái ra ngoài, trên mũi cũng đeo kính râm, một tay giúp thiên sứ cầm giỏ xách, một tay cùng thiên sứ mười ngón chặt chẽ đan vào nhau.

Ở gần đây có khu thương mại khá nổi tiếng, không thiếu cửa hàng chuyên kinh doanh thiết bị thể thao.

An Vô Dạng cho là, chính mình là người mới, hơn nữa còn là ôm mục đích rèn luyện thân thể, cho nên không cần mua dụng cụ quá tốt.

Kết quả, đối phương trực tiếp dẫn cậu mua dụng cụ thi đấu chuyên dụng...

Giá cả mắc đến nỗi làm nguời líu lưỡi không tính, nhãn hiệu còn nổi tiếng như vậy, lúc mang đi câu lạc bộ tennis... Cậu cũng không dám nghĩ tiếp.

Thực ra giày thể thao đã có tận mấy đôi, ngày hôm nay đi ra xem quần áo thể thao, tiện tay lại mua thêm hai đôi...

An Vô Dạng thân hình gầy gò, mặc đồ thể thao nhạt màu cực kì đẹp.

Phối hợp cùng mũ, tùy tiện chụp một bức ảnh ở bất cứ góc độ nào, đều là một cảnh đẹp thanh xuân xinh đẹp.

Hoắc Vân Xuyên giơ lên vợt tennis đã nhiều năm không động vào, dáng dấp hờ hững, chọc cho nhân viên bán hàng nhìn chằm chằm không chớp mắt, mặt đỏ tới mang tai.

"Đi thôi." Từ cửa hàng bán dụng cụ đi ra, Hoắc Vân Xuyên nắm tay An Vô Dạng, trực tiếp đi đến hội quán tennis.

Thiếu niên đối với tất cả những thứ này đều rất xa lạ, quần áo thể thao mới mua, nam nhân cao hơn cậu rất nhiều khom người mang băng cổ tay cho cậu.

Lúc mang băng bảo vệ đầu gối, còn trực tiếp quỳ một chân xuống đất, làm đến rất nghiêm túc.

Trên sân chơi bóng bên cạnh có không ít người, có nhiều người đang len lén nhìn bọn họ.

"Hóa ra là mang như vậy nha, em học xong rồi." An Vô Dạng nghĩ thầm, lần sau mình có thể tự mang.

Hoắc Vân Xuyên nói: "Học cái này làm gì, em học chơi bóng là tốt rồi." Sau đó đứng lên, cầm banh tay dắt tay chỉ dẫn thiên sứ những bước cơ bản nhất: "Trước tiên học cách cầm vợt."

"Ừm!" An Vô Dạng bị người từ phía sau ôm lại, hai tay có vẻ ngốc nghếch luống cuống, vừa bắt đầu cũng không biết cầm làm sao.

"Vung lên như vậy." Hoắc Vân Xuyên khống chế động tác, kiên trì mười phần mà ở đây dạy cách vung đến hai mươi phút.

Bên cạnh cũng có huấn luyện viên dạy bạn nhỏ chơi bóng, nhìn thấy thế cực kỳ thẹn thùng...Phải là ba ruột mới cẩn thận như vậy nha!

Nhưng mà Hoắc tổng của chúng ta mặc dù không phải ba ruột, nhưng có thể so sánh với ba ruột.

Dù là thiên sứ học cách vung vợt học hết nửa giờ, cũng không làm hắn nhíu mày một chút.

Sau đó bắt đầu học đón bóng, Hoắc đại thiếu đời này chưa từng phát bóng đến cẩn thận như vậy, chỉ sợ thiên sứ trái đầu tiên không đón nổi sẽ ủ rũ!

An Vô Dạng thần kinh vận động còn có thể, đánh hết hai giờ, mồ hôi nóng tràn trề, dần ngộ ra cảm giác.

Cảm giác quen thuộc qua một hai ngày không sai biệt lắm có thể thuận lợi đón bóng.

An Vô Dạng mệt đến nỗi ngồi phịch ở trên sân phì phò thở dốc, sau đó lấy ra điện thoại di động chụp xuống bàn tay mình đang chống vợt tennis, bên cạnh còn có một cánh tay khác màu da so với cậu đậm hơn một chút.

Bởi vì nhớ ra weibo rất lâu không đăng gì.

Bài tập thật là khó 2000V: [ bức ảnh ] chúng tôi đang đánh tennis, cánh tay bên cạnh đã từng là á quân U14 thiếu niên toàn quốc nhá!

Fan: "!!!"

"Một tháng không đăng, chỉ đăng hai cái tay! Lương tâm sẽ không đau chứ?"

"Tiểu Điềm Điềm! Có dám để chúng ta nhìn mặt của cậu hay không?"

"Còn có ông xã cậu nữa!"

Bình luận lập tức tràn vào siêu cấp nhiều, tất cả đều đang khóc trời gào đất yêu cầu xem mặt, mặt khác chỉ trích Tiểu Điềm Điềm quá ác, lại còn đã lâu như vậy mới post.

Một cái còn chưa tính, Hoắc đại BOSS bên kia càng không.

Phải biết tổ hợp của bọn họ cách xa như vậy, khiến người rất lo lắng bất cứ lúc nào sẽ xảy ra vấn đề, làm những người hâm mộ rầu thúi ruột ước gì mỗi ngày nhìn thấy họ vung thức ăn cho chó mới an tâm.

Làm người xa lạ bèo nước gặp nhau, được những cư dân mạng quan tâm khiến người rất cảm động.

An Vô Dạng suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn mở ra camera trước, dựa vào trên bả vai Hoắc Vân Xuyên, cùng chồng chụp một tấm: "Nhìn bên này."

Hoắc đại BOSS lười biếng ngoái đầu nhìn lại, nháy mắt làm người mặt đỏ tim đập, bị chụp lại.

An Vô Dạng ở trong lòng lén lút hoa si một câu: "Rất đẹp trai nha..." Quả thực là phóng điện mọi lúc mọi nơi!

Bài tập thật là khó 2000V: [ bức ảnh ] Người đàn ông này, vừa nãy quỳ một gối xuống mang băng bảo vệ đầu gối cho tôi, tôi rất thương anh ấy [ tim ][ tim ][ tim ]

Fan xuân tâm dập dờn: "A a a a!! Tôi rất muốn nói chuyện yêu đương!"

Fan ghen tị đến nỗi mở cờ trong bụng: "Đậu!! Rất muốn hẹn hò với đàn ông đẹp trai!"