Gả Cho Hoàng Tử Dễ Dàng Sao

Chương 8




Tạ Mộng Hoa là một tiểu muội muội cao ngạo, có sự cố chấp một cách kỳ quái, tỷ ấy và hai thứ muội cùng nhau thành công thoát được gen di truyền của cha ắt hẳn có tình hữu nghị mới đúng, nhưng chẳng có gì cả, Tạ Mộng Hoa chỉ có sự kiêu ngạo của đích nữ.

Mạnh tam nương là đích nữ, Tạ Mộng Hoa chịu nói chuyện với nàng ấy, Tiền Lạc Cẩn là đích nữ, Tạ Mộng Hoa cũng vui lòng nói vài câu với nàng. Song với hai thứ muội, Tạ Mộng Hoa có thể dùng ánh mắt biểu đạt sự hiểu rõ của mình về sự việc chứ không nói nhiều thêm một chữ, đương nhiên cũng sẽ không ăn món mà nha hoàn của thứ muội làm.

Tạ Mộng Hi còn nhỏ, chẳng biết mình bị kỳ thị cỡ nào, chỉ cảm thấy hình như tai của đại tỷ không tốt lắm, bình thường nói chuyện với tỷ ấy đều không nghe được. Tạ Mộng Dao biết rõ nguyên nhân bên trong, cho nên nếu như đi đường chạm mặt Tạ Mộng Hoa, thì Tạ Mộng Dao thà đi đường vòng, bởi dựa theo quy củ nàng chắc chắn phải hành lễ với đích tỷ. Tạ Mộng Dao nghĩ thoáng ra, mọi người đều là nữ nhi, đến tuổi đều phải xuất giá, còn ai sợ ai cả đời nữa?

“Mạnh tam tỷ tỷ, Mạnh nhị tỷ tỷ lại đi xem bệnh cho nhị thúc à?” Tạ Mộng Hoa ngược lại thân thiện với Mạnh tam nương cùng là đích nữ hơn hai thứ muội. Tỷ tỷ Mạnh tam nương – Mạnh nhị nương làm một chức quan nhỏ ở thái y viện, là một nữ thái y hiếm thấy, bệnh của Tạ nhị gia vẫn luôn do nàng ấy khám và chữa trị.

“Đúng vậy, cũng mặc kệ muội muội ruột của mình, ném ta ở chỗ này rồi đi xem bệnh cho người khác trước.” Mạnh tam nương là một người thích nói đùa, nên ba tỷ muội Tạ gia đều có mối quan hệ rất tốt với nàng ấy, hơn nữa vì lớn tuổi chút, nên Mạnh tam nương còn có sự dịu dàng của đại tỷ, cố tình nói với Lạc Cẩn: “Lạc Cẩn muội muội đã quen với khí hậu Đô Trung chưa? Nếu có chỗ nào khó chịu, thì để nhị tỷ ta bắt mạch cho muội. Đừng thấy nhị tỷ ta là nữ lưu, chứ y thuật của tỷ ấy có thể còn tốt hơn nam nhân đó.”

Lạc Cẩn cảm tạ nàng ấy, cũng bày tỏ thân thể mình khỏe mạnh, không có bất kỳ khó chịu gì.

Vốn dĩ các cô nương ở chung một chỗ tâm sự chuyện nhà là việc rất bình thường, đột nhiên Mạnh tam nương nhớ tới một chủ đề lạ, bèn chuyển đề tài: “Các muội có nghe nói chưa, con gái của nhà Tôn Tá Lĩnh chết rồi.”

Tất nhiên Lạc Cẩn chưa từng gặp con gái của Tôn Tá Lĩnh, nhưng ba tỷ muội Tạ gia lại biết.

“Lần trước tại tiệc sinh thần của Quản phu nhân không phải chúng ta còn gặp nàng ta sao? Bụng to mà, khó sinh mà chết ư?”

“Không phải, lúc nàng ta sinh, nhị tỷ ta còn qua đó, sinh được một đứa con gái mập mạp, mẹ tròn con vuông.”

“Thế bị cái gì?”

“Không phải tại sinh con gái à, đã sinh ba đứa toàn là con gái, bà bà nhét người vào phòng, nàng ta làm ầm ĩ, ai ngờ bị phu quân mình đẩy đụng góc giường chết tươi.”

Mạnh tam nương nói xong trong lòng còn sợ hãi, người nghe cũng thấy thế, Tạ Mộng Hi hoảng sợ nhích lại gần Lạc Cẩn.

Làm con gái thời đại mới, Tiền Lạc Cẩn nghe được chuyện này cả người đều không tốt, sinh trai hay gái là do nam nhân, chẳng có học thức thật đáng sợ. Lạc Cẩn tức giận đến mức không ăn bánh hạt dẻ nữa, quan tâm hỏi: “Sau đó thì sao? Giết người đền mạng không ạ?” Nam nhân này mà đặt ở hiện đại phải bị tử hình treo[1], nhưng cổ đại không có khái niệm tử hình treo, cho nên trực tiếp đền mạng nhỉ?

[1]Tử hình treo: là hình phạt tử hình cho phép hoãn thi hành trong vòng hai năm. Sau thời gian thử thách hai năm đó, tử hình treo hầu như sẽ được thay thế bởi tù chung thân kéo dài khoảng 20 cho đến 25 năm. Đây là hình phạt được áp dụng thay cho việc thi hành ngay lập tức (立即执行) trong những vụ án có tình tiết giảm nhẹ.

Mạnh tam nương dùng nét mặt ‘đứa trẻ ngốc’ nhìn Lạc Cẩn: “Đây là chuyện của một tuần trước, xem đi, các muội còn không biết kìa, tuy là chuyện xấu nhưng che giấu hai năm cũng sẽ êm xuôi.”

Cũng đúng, giờ là xã hội nam quyền, nữ nhân có địa vị thấp, song Lạc Cẩn vẫn không cam lòng, tốt xấu gì là một mạng người mà: “Nàng ta không có cha mẹ huynh đệ sao? Chẳng ai đứng ra đòi công đạo cho nàng ta à?”

Mạnh Tam nương hỏi vặn lại: “Đòi thế nào? Lạc Cẩn muội muội không biết rồi, người mà con gái Tôn gia gả là con trai của Tả đô ngự sử, Tôn gia chọc gì nổi? Huống chi do bản thân nàng ta gây chuyện trước, nhà chồng ngược lại nói nàng ta ghen tuông chanh chua, không hiền thục.”

Cổ đại đều nam tôn nữ ti, không phải Tiền Lạc Cẩn không biết, sau khi chuyển kiếp nàng vẫn luôn thuyết phục mình phải thích nghi quy tắc như vậy, học làm một tiểu thư khuê các, học hòa hợp vào tập tục ở đây. Song từ trong xương nàng vẫn không cam tâm tình nguyện tiếp nhận hết thảy, nếu cho nàng trải qua cuộc sống của Tôn tiểu thư, nàng thà cả đời không xuất giá, nhưng ngay cả chuyện này nàng cũng chẳng thể tự làm chủ, nữ nhân cổ đại không xuất giá cũng là việc sai trái.

Lạc Cẩn lo lắng một phen, đáng lẽ chỉ cho rằng tương lai tìm đại một người gả là được, dù sao nàng có tiền mà, có khác biệt gì? Cùng lắm xem như mình vẫn chưa xuất giá, chồng tương lai của nàng thích cưới tiểu thiếp hay dạo lầu xanh đều được, giờ xem ra nàng suy nghĩ quá đơn giản rồi, nàng đồng ý như thế, nhưng chưa chắc chồng tương lai của nàng chịu, hạnh phúc của nàng lại buộc vào người nam nhân chưa biết tính nết, ngẫm lại thật kinh khủng mà!

Trong lúc đám người Lạc Cẩn thương xót cho tiểu thư Tôn gia, bên kia những người lớn cũng bắt đầu xôn xao.

Tiểu thiếu gia Hoa gia từ chỗ thái hậu tới thẳng phủ Trấn quốc công, còn dẫn một người bạn nhỏ theo. Gia Dụ trưởng công chúa đích thân ra cửa đón con, hiển lộ hết tình mẫu tử.

Gia Dụ trưởng công chúa bước vào phòng, theo sau là hai bé trai trạc tuổi Tạ Tắc Nguyên. Bà mỉm cười kéo một bé trai trong đó lên phía trước, bé trai thoạt nhìn không tình nguyện lắm, mặt không chút biểu cảm đứng đấy, trong đám người có một số chưa từng thấy bé trai này nên còn đang quan sát tỉ mỉ, chẳng biết con trai nhà ai tuấn tú tới thế, đã thấy mấy nhất phẩm cáo mệnh phu nhân đều ngồi không yên, đứng dậy hành lễ với bé trai: “Lão thân tham kiến lục hoàng tử.”

Có trò vui gì nhỉ? Một vài người vẫn chưa dám xác định có phải tai mình nghe được ba chữ này không.

“Mấy vị lão phu nhân mau đứng lên, Tòng Cẩm không dám nhận.” Bé trai trầm ổn đứng tại chỗ, lòng bàn tay hướng lên trên lộ ra cái tay nhỏ mập mạp, ý bảo miễn lễ. Dựa theo quy cũ, nhất phẩm cáo mệnh nên hành lễ với hoàng tử, song việc này liên quan tới vấn đề khiêm tốn, không có hoàng tử nào thực sự chịu lễ của nhất phẩm cáo mệnh, nên mọi người chỉ khách sáo thôi. Lục hoàng tử vừa dứt lời, nha hoàn bên người các vị nhất phẩm cáo mệnh lập tức đỡ lão phu nhân nhà mình lên ngồi xuống ghế.

Lần này tất cả mọi người đều xác định vị trước mắt đúng là hoàng tử, con trai thứ sáu của đương kim hoàng thượng, Mộ Tòng Cẩm.

Lục hoàng tử có thể đến, chẳng ai ngờ được, không khí chung quanh lập tức khẩn trương không ít. Vị lục hoàng tử này không phải hoàng tử bình thường, hắn là con trai thứ hai của hoàng hậu, lần này cũng đại diện cho hoàng hậu nương nương tới ban thưởng. Tiệc mừng thọ mệnh phụ cấp cao như Tạ lão thái quân, hoàng hậu thân là người đứng đầu lục cung thông thường đều thưởng ít đồ thể hiện sự ân sủng của hoàng gia, chả trách trong cung chậm chạp chưa có công công tới ban thưởng, thì ra lục hoàng tử đích thân đưa tới.

Tạ lão thái quân dường như nhận được ánh mắt hâm mộ ở xung quanh, Gia Dụ trưởng công chúa lại đúng lúc hắt nước lạnh: “Muội cũng đừng khẩn trương quá, nó chỉ theo Dật Văn tới tham gia náo nhiệt, muội cứ trải qua tiệc mừng thọ của mình thôi.”

Hoa Dật Văn là bé trai còn lại tiến vào chung với Mộ Tòng Cẩm, hắn là khách quen của phủ Trấn quốc công, thấy Tạ lão thái quân không chút câu nệ, bèn thoải mái chấp tay mừng thọ. Vị Hoa công tử này là nhị thiếu gia Hoa gia, dáng vẻ giống Hoa lão gia bảy tám phần, lấy giá trị nhan sắc cao năm đó Hoa lão gia dựa vào gương mặt khiến Gia Dụ trưởng công chúa đòi sống đòi chết, đương nhiên Hoa nhị thiếu gia cũng mạnh mẽ hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ trung niên.

Lục hoàng tử và Hoa nhị thiếu gia đứng chung với nhau quả là một đôi kim đồng ngọc nữ, những gia đình ở đó đều hận bây giờ không thể lại trở về nhà một chuyến, trang điểm cho con gái càng xinh đẹp hơn, bởi một là con trai hoàng thượng, một là con trai Gia Dụ trưởng công chúa, gả cho ai cũng là bay lên đầu cành rồi!

Hoa Dật Văn thường tới Tạ gia, nên rất quen thân với Tạ Tắc Nguyên, Tạ lão thái quân để Tạ Tắc Nguyên dẫn thiếu gia Hoa gia và lục hoàng tử dạo một vòng phủ Trấn quốc công. Có người ảo não bản thân không dẫn con trai theo, lục hoàng tử cũng sắp đến tuổi học vỡ lòng, phải chọn người học chung, nếu dẫn con trai tới còn có thể tăng độ yêu thích, nhưng có nghĩ nhiều hơn nữa, cũng đoán ra Tạ Tắc Nguyên chắc chắn được điều động nội bộ làm người học chung với lục hoàng tử. Bằng không Tạ lão thái quân có tài đức gì mà có hoàng tử tới cửa tham gia tiệc sinh thần chứ?

Thực tế, Hoa Dật Văn cảm thấy ở chung với một đám bác gái buồn chán lắm, bèn bảo Mộ Tòng Cẩm đi theo mình, căn bản không nghĩ phức tạp như người bên ngoài, thế giới của trẻ con đơn thuần lắm cơ!

Một số khách có thân phận cao quý hoặc có quan hệ bình thường với Tạ gia thì đợi tiệc tối mới tới, Tạ phu nhân nhìn chòng chọc Lạc Cẩn và Mộng Hoa, những người ngày nói không chừng sẽ là mẹ chồng tương lai của các nàng, nhất là Tiền Lạc Cẩn, cháu ngoại của phủ Trấn quốc công lần đầu tiên lộ mặt sau bao nhiêu năm, tốt và không tốt đều sẽ bị người ta đem ra nói.

Lấy Tiền Lạc Cẩn với chỉ số EQ hai mươi tuổi, bị đặt vào thân thể năm tuổi mà phán xét, đương nhiên có thể làm chuyện nổi bật rồi, song Lạc Cẩn cố tình thu liễm, không muốn che đi tài năng của Tạ Mộng Hoa, lại chẳng phải cuộc thi nhất định phải lấy hạng nhất. Đừng thấy Tạ phu nhân ngoài miệng kêu nàng biểu hiện nhiều, nếu thật sự đoạt danh tiếng của Tạ Mộng Hoa, thì chắc chắn bà sẽ không vui.

Tạ Mộng Hoa là người có tiếng tăm trong giới cưới xin, liên tục có không ít người biểu đạt ý thông gia với Tạ phu nhân, song khi nói qua dòng dõi, vẫn chưa để Tạ phu nhân sáng mắt chọn trúng. Bà chỉ hàm hồ ứng phó cho qua, thời gian còn dài, hôn sự của Mộng Hoa có thể từ từ chọn.

Lục hoàng tử tự mình tới chúc thọ Tạ lão thái quân, khiến lòng dạ Tạ phu nhân càng thêm lâng lâng, dường như ánh mắt lại cao thêm tí. Ban đầu cảm thấy mấy con cháu thế gia không tồi, giờ lại không lọt mắt. Đương nhiên lục hoàng tử bà vẫn không dám nghĩ tới, song nhị thiếu gia Hoa gia thì… Dựa vào quan hệ của mẹ chồng với Gia Dụ trưởng công chúa, nói không chừng có thể cố gắng một chút.