Gả Cho Hoàng Tử Dễ Dàng Sao

Chương 41




Chậm rãi kéo khối đùi heo dưới thuyền gỗ lim, đám cá bị dọa bơi thục mạng khắp nơi, tình hình này mà vẫn có cá cắn câu sao, sẽ không phải cá mập thật chứ?

Hàm Thúy và Tú Hỉ cùng nhau hợp lực mới kéo dây câu lên được, nhưng thứ cắn câu lại là một con người, thân hình trẻ tuổi, mặc y phục thô ráp bằng vải bố màu xám, đến khi trở người nọ qua chính diện.

“Lục hoàng tử!”

Tiền Lạc Cẩn nhìn ra bên ngoài, báo Hàm Thúy đóng cửa buồng lại, nghiêm mặt phân phó: “Hai người các ngươi không được nói cho ai biết, trước tiên khoan để người bên ngoài tiến vào, cứ báo ta đang ngủ.”

Mộ Tòng Cẩm nôn ra mấy ngụm nước lớn, cũng may hắn biết bơi, không có gì đáng ngại, chỉ ôm bụng mãi, ắt hẳn uống không ít nước.

“Kêu nhà bếp nấu nước đường gừng và cháo nóng, hai người trông chừng bên ngoài.”

May mà là mùa hè, nước cũng ấm, nhưng y phục ướt sũng phải vẫn đổi mới được, Lạc Cẩn đỡ Mộ Tòng Cẩm đến giường nàng, giúp hắn cởi y phục ướt. Y phục ướt dần dần cởi ra, để lộ lồng ngực trắng nõn, thân thể thiếu niên còn mang hơi hướng trẻ con.

Đột nhiên Lạc Cẩn cảm thấy không bình thường, sao nhìn Mộ Tòng Cẩm lõa thể mà nàng thấy ngại ngùng chứ! Lập tức xoay người lại: “Ngươi, ngươi có sức tự mình cởi chưa?”

Mộ Tòng Cẩm mới từ ranh giới sống chết giãy giụa trở về, đâu có tâm tư nghĩ lung tung, môi hắn vẫn trắng bệch, còn phải tự mình cởi từng chút một y phục ướt.

Lạc Cẩn ôm chăn sạch sẽ ra bọc Mộ Tòng Cẩm lại, hắn thì quấn chăn như vậy, lại uống nước đường gừng, cuối cùng cũng có chút tinh thần.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Lạc Cẩn lo lắng hỏi.

“Bị người của nhị hoàng tử mai phục, bọn họ nhiều người, ta bèn nhảy xuống nước trốn.”

“Thất bại rồi?”

Mộ Tòng Cẩm lắc đầu: “Phủ doãn Tấn Trung lặng lẽ báo tin, nhưng ta đã sớm thấy hắn không đáng tin, nên không nói nhiều với hắn, những chuyện khác chắc hẳn nhị hoàng tử còn chưa biết.”

Lạc Cẩn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”

Mộ Tòng Cẩm buồn cười nói: “Ta đã nói mọi chuyện cứ giao cho ta, ngươi ở đây lo lắng hãi hùng cái gì.”

“Ngươi cũng nói chúng ta ngồi chung một con thuyền, nếu không phải ta không tiện đi xa, thì ta đã đi chung với ngươi.”

Tiền Lạc Cẩn nói thật, một mình Mộ Tòng Cẩm phải gánh hạnh phúc của hai người, luôn cảm thấy mắc nợ hắn.

“Đúng rồi, sao ngươi ở đây?”

Lạc Cẩn bèn thuật lại chuyện mình trở về Vệ Lăng thăm người thân cho Mộ Tòng Cẩm nghe.

“Kế tiếp ngươi tính sao đây? Không biết trên bờ còn người của nhị hoàng tử không, rồi dọc đường về Đô Trung có mai phục không?”

“Ngươi tới đúng lúc lắm, ta theo ngươi đi Vệ Lăng, sau đó hai ta cùng nhau trở về.”

“Hả?”

Tiền Lạc Cẩn không để bụng việc có thêm một miệng ăn, chẳng qua nữ nhân bị hạn chế rất nhiều, làm sao dẫn theo Mộ Tòng Cẩm mới là vấn đề.

“Còn nói muốn san sẻ với ta, suýt nữa tin ngươi rồi.”

“Ai nói ta không giúp! Không phải ta đang nghĩ cách sao?”

Lạc Cẩn không chịu nổi việc Mộ Tòng Cẩm khích bác nàng nhất, nhanh chóng suy nghĩ, Mộ Tòng Cẩm đi theo nàng đúng là cách an toàn nhất, dù dọc đường có tai mắt của nhị hoàng tử, song một cô nương nàng đây dù sao cũng không làm người ta nghi ngờ. Đến Vệ Lăng là địa bàn của nàng, nhân khẩu Tiền gia lại ít, sẽ không tiết lộ phong thanh, cùng lắm ở Vệ Lăng thêm một thời gian ẩn náu.

Vấn đề là làm cách nào lén dẫn Mộ Tòng Cẩm đi Vệ Lăng, còn phải tìm một lý do chính đáng để hắn trụ tại Tiền phủ, nàng về nhà thăm người thân mang theo đặc sản của Đô Trung là chuyện bình thường, mang một nam nhân về là chuyện gì xảy ra? Cũng chẳng biết trái tim của Tiền phu nhân có chịu nổi không!

Tiền Lạc Cẩn trở đồ đạc trong rương lớn hồi lâu, lấy ra một bộ nhu quần[1] hồng phấn, đây đã là y phục mộc mạc nhất mà nàng tìm được rồi, đúng lúc số đo cũng rộng thùng thình, ném cho Mộ Tòng Cẩm: “Cho ngươi, mới đó, mặc vào đi.”

[1] Nhu quần: áo vạt ngắn quây thường. Nhu (襦) có nghĩa là chiếc áo ngắn. Quần (裙) là chiếc váy, chiếc thường.

“Đây là… váy, váy!”

“Ở cạnh ta thì mặc váy đi, ta nghĩ xong rồi, cứ nói ngươi là nha hoàn ta dẫn từ Đô Trung về, nha hoàn bà tử bên người ta đều là tâm phúc của ta, đến Vệ Lăng rồi sẽ phối hợp với ngươi, càng ít người biết ngươi càng tốt, ngươi cũng đừng ở phòng của hạ nhân, gác đêm ở bên ngoài phòng ta đi.”

Kế hoạch của Tiền Lạc Cẩn nghe rất hấp dẫn, nha hoàn đi theo tiểu thư đều quý giá, có thể tránh không ít việc tiếp xúc với người ngoài, nhưng bảo hắn mặc váy! Còn là màu công chúa, làm một nam nhân thẳng, trong lòng Mộ Tòng Cẩm rất kháng cự.

“Đừng phí lời nữa, ngay cả trang sức ngươi cũng phải đeo, ta có tiền tới thế, nha hoàn của ta đều đeo vàng bạc, ngươi quá giản dị trái lại kỳ quái lắm.”

Lạc Cẩn gọi Hàm Thúy tiến vào, cùng nhau hỗ trợ Mộ Tòng Cẩm chải đầu. Nam tử cổ đại đều để tóc dài, điểm này rất tiện lợi, Mộ Tòng Cẩm có thể búi thẳng tóc mình lên. Nàng cũng chẳng biết tại sao khi mình cắm đồ lên đầu hắn lại thấy hưng phấn vậy, song hắn nhìn bản thân trong gương lại cười không nổi.

Việc này vẫn là càng ít người biết càng tốt, ngay cả Tiền phu nhân Tiền lão gia, Lạc Cẩn cũng không định nói, dù sao Tiền lão gia chưa từng gặp Mộ Tòng Cẩm, Tiền phu nhân thì từng gặp một lần vào nhiều năm trước, hiện tại không có khả năng nhận ra.

Lại qua một ngày thuyền mới cặp bờ, Tú Hỉ lên bờ dò xét tình báo xong trở về: “Tiểu thư, quả nhiên trên bờ có mấy người kỳ quái.”

Lòng Tiền Lạc Cẩn chợt nặng nề, chắc chắn do nhị hoàng tử phái tới, Lạc Cẩn và Mộ Tòng Cẩm đưa mắt nhìn nhau, lần nữa ổn định tâm thần, nói với hắn: “Cẩm Nhi, đi thôi, lên bờ ngươi và ta ngồi chung một xe ngựa.”

Đám hạ nhân đã chuyển lễ vật lên xe ngựa, trên bờ có người giả vờ tán gẫu tìm hiểu, nghe nói là biểu tiểu thư phủ Trấn quốc công, chỉ đứng từ xa nhìn, không dám đường đột.

Lạc Cẩn cố tình phô bày tư thái tiểu thư khuê các, để bọn họ biết mình khuôn phép cỡ nào, không thể tùy tiện lại gần. Một đoàn nha hoàn bà tử theo sau Lạc Cẩn, Mộ Tòng Cẩm trốn trong đó, Hàm Thúy và Tú Hỉ một trái một phải kẹp hắn ở giữa, oanh oanh yến yến nhanh nhẹn đi qua, nhất thời cũng khó thấy rõ.

Cuối cùng cũng bình an vô sự lên xe, Mộ Tòng Cẩm giả làm nha hoàn ngồi chung xe ngựa với Tiền Lạc Cẩn, đi ngang qua cổng thành cũng chẳng dám tùy tiện kiểm tra xe ngựa của tiểu thư thế gia vọng tộc.

Đến khi xe ngựa chạy nửa canh giờ vẫn không có dị động, hai người trong xe mới dám buông lỏng.

Tiền Lạc Cẩn kiêu ngạo ngửa mặt lên: “Lần này không phải làm phiền ta ư? Ngươi phải nhớ kỹ ân tình của ta đó.”

Mộ Tòng Cẩm nở nụ cười ấm áp: “Tất nhiên cả đời không quên.”

“Bộ dạng này của ngươi cả đời ta cũng sẽ không quên hahahaha.”

Cách ăn mặc hiện giờ của Mộ Tòng Cẩm căn bản không kích thích nổi trái tim thiếu nữ của Tiền Lạc Cẩn, chỉ có thể rước lấy trận cười của nàng.

Dọc đường đi thuận buồm xuôi gió, xóc nảy cái mông mấy ngày cũng đến địa phận Vệ Lăng.

Quản gia Tiền phủ dẫn theo một nhóm hạ nhân đã sớm chờ ngoài cổng thành Vệ Lăng, dường như rất sợ Lạc Cẩn rời nhà mấy năm thì không biết đường về nhà vậy.

Vì nghênh đón Lạc Cẩn, mà toàn bộ Tiền phủ đều quét tước đổi mới hoàn toàn, Lạc Cẩn xuống xe ngựa vội vàng bái kiến cha mẹ. Tiền phu nhân trực tiếp ôm nàng vào lòng khóc không ngừng, nàng rất xấu hổ, dù sao chỉ ở chung với Tiền phu nhân có một năm, còn sống vui sướng tại Đô Trung, cứ thế chẳng có chút nhớ nhung gì.

Tiền lão gia trông lại béo thêm, nhất là cái bụng, nếu không phải ông là nam nhân, thì còn tưởng rằng bên trong đang mang một đệ đệ cho Lạc Cẩn. Đôi phu thê này cũng đáng thương, trôi qua thế giới hai người mấy năm vẫn chưa có thêm con.

Rốt cuộc nữ nhân tỉ mỉ, Tiền phu nhân nhanh chóng chú ý tới một nha hoàn xa lạ bên người Lạc Cẩn: “Đây là?”

“Sau khi ngài đi, là nha hoàn cữu mẫu cho con, con thấy nàng thông minh lanh lẹ, dùng rất hợp ý nên dẫn về ạ.”

Mộ Tòng Cẩm vừa bước vào thời kỳ thiếu niên, vẫn còn trong giai đoạn chưa lộ rõ đặc điểm giới tính, cộng thêm dung mạo hắn tốt, giả làm nha hoàn cũng là một nha hoàn xinh đẹp, Tiền phu nhân quan sát chốc lát bèn hài lòng gật đầu: “Là một đứa lanh lẹ, con thích thì cứ giữ dùng đi.”

Phòng của Lạc Cẩn chẳng có thay đổi gì so với năm đó nàng rời đi, ngay cả vật dụng trang trí nàng thường dùng cũng chưa từng thay đổi, vẫn mang sắc thái lộng lẫy.

“A, bàn trang điểm song phượng khảm mã não hồng ngọc của ta.”

“A, bình phong bằng đá khảm ngọc bích của ta.”

“A, chiếc bàn dài bằng gỗ Sến của ta.”

“A, tọa bình[2] dạng cánh bằng vàng bạc của ta.”

[2] Tọa Bình (hay Bình Phong Tọa) 座屏 - một loại bình phong cao cấp, ở dưới có đế cố định, nên không thể gấp xếp được. Người Trung Quốc thời cổ dùng nó để che chắn phía sau chỗ ngồi của mình, thể hiện sự cao quý và tôn nghiêm.



Tiền Lạc Cẩn chậm rãi xem xét từng đồ dùng quý giá đã lâu không gặp.

Lần đầu tiên Mộ Tòng Cẩm trông thấy khuê phòng của Tiền Lạc Cẩn lập tức bị khiếp sợ, mang cảm giác nguy nga lộng lẫy như tiến vào nơi cất giấu kho báu, phần lớn diện tích trong phòng đều dùng vàng bạc và mã não hỗ phách, phàm chỗ nào có thể khảm bảo thạch nàng đều không buông tha. Nếu không phải chiếc bàn khảm bảo thạch rồi mặt bàn sẽ không đặt bát được, thì hắn cảm thấy ngay cả bàn Lạc Cẩn cũng phải là ngọc lục bảo.

“Ngươi tới thành thị lớn Đô Trung ở mấy năm nay, có định trang hoàng lại phòng của mình lần nữa không?”

“Không có, gian phòng ở phủ Trấn quốc công không tiện thay đổi lung tung, nếu không ta đã dựa vào nguyên trạng của căn phòng này sắp xếp một lượt rồi.”

May mắn cỡ nào khi phủ Trấn quốc công thoát được một kiếp.

Nhân khẩu Tiền gia đơn giản, ngoại trừ Tiền lão gia, Tiền phu nhân và Lạc Cẩn ra, chỉ còn lại hạ nhân. Gia đình thương nhân mà không phô trương, hạ nhân cũng không nhiều, đủ dùng là được.

Việc sắp xếp hành lý đều giao cho nha hoàn, Tiền Lạc Cẩn cười không đứng đắn với Mộ Tòng Cẩm: “Chàng trai trẻ, có muốn đi dạo Vệ Lăng với ta không?”