Gả Cho Hoàng Tử Dễ Dàng Sao

Chương 33




Trong các vật phẩm bồi táng theo Tạ nhị gia, ngoại trừ giấy bút hắn thường dùng ra, còn có miếng ngọc bội mà Lạc Cẩn tặng hắn.

Một đội ngũ trắng xóa đưa tang, mặc dù không thể so với Uy quốc công, song càng mang theo tình cảm tưởng niệm, mặc dù không nghe được tiếng khóc rung trời lở đất, song vẫn có tiếng khóc nức nở không nỡ rời xa.

Khi đến dưới chân núi lăng mộ tổ tiên, đám trẻ con không thể tiến thêm nữa, mấy bà tử ở dưới chân núi trông nom các công tử tiểu thư, những người đưa tang khác thì tiếp tục lên núi.

Tứ tiểu thư Tạ Mộng Hi khóc liên tục, nàng vẫn chưa hiểu cái gì gọi là sinh ly tử biệt, chỉ biết rằng Tạ nhị gia mà lên núi rồi thì về sau không xuất hiện nữa.

“Nhị tỷ tỷ, ta trưởng thành rồi, lúc ta nhớ nhị thúc có thể lên núi tìm hắn không?”

Tạ Mộng Dao nhất thời không biết nên trả lời Tạ Mộng Hi thế nào, chỉ buồn bã nói: “Nữ tử chúng ta sớm muộn gì đều là của nhà người khác, vĩnh viễn không thể lên ngọn núi đó.”

“Nhưng… ta nhớ nhị thúc thì phải làm sao? Ta nhớ nhị thúc rồi!”

“Mộng Hi, vừa khóc vừa ầm ĩ chính là đạo quân tử của muội ư? Uổng công nhị cữu cữu còn đưa hết sách cho muội.”

Lạc Cẩn nửa quở trách lại khiến Tạ Mộng Hi an tĩnh lại, vì muội ấy vẫn chưa biết rằng, mặc kệ muội ấy làm thế nào, Tạ nhị gia mãi mãi không có cơ hội đòi lại sách.

Đỉnh núi lạnh lẽo, có dòng nước tuyết hòa tan chảy xuống, Lạc Cẩn ngồi xổm dưới đất nhìn mấy con nòng nọc xếp hàng ra ngoài bơi lội, Tạ Mộng Hoa đứng cạnh Lạc Cẩn, cũng nhìn đỉnh núi xa xôi.

“Tất cả nỗi nhục mà nhị thúc phải chịu, ta sẽ không quên.”

Âm thanh của Tạ Mộng Hoa không lớn, chẳng biết là nói cho Lạc Cẩn nghe, hay nói cho bản thân nghe, Lạc Cẩn ngẩng đầu nhìn Tạ Mộng Hoa, tỷ ấy vẫn nhìn nơi xa xăm.

Ta cũng sẽ không quên, Tiền Lạc Cẩn thầm đáp lại.

Vì trong nhà có tang, dịp tết năm nay của phủ Trấn quốc công đều trải qua đơn giản. Từ sau khi Tạ nhị gia qua đời, Tạ lão thái quân bệnh mãi không dứt, tuy có Mạnh nhị nương kịp thời đến chữa bệnh, nhưng cứ liên tục như vậy nên không khá nổi.

Tạ lão thái quân nằm trên giường bệnh vẫn không quên mấy đứa cháu của bà: “Năm nay bọn nhỏ trải qua vô vị, bảo Tĩnh Vân dẫn bọn nhỏ đi thả đèn đi, xem như cầu phúc.”

Tết Nguyên Tiêu ban đêm cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi giăng đèn kết hoa, ngay cả người bán bánh bao cũng treo hai chiếc lồng đèn to trước gian hàng, có rất nhiều đại quan quý nhân ra ngoài thưởng đèn, người mặc cẩm y ngọc phục trên đường lui tới không dứt. Trong thành Đô Trung cố tình tăng thêm vệ binh tuần tra, từ chợ Đông cho đến các hộ thành dọc bờ sông một mạch treo đầy lồng đèn màu.

Ngày này hàng năm, các hộ thành trái lại trở thành nơi đẹp nhất Đô Trung, trên cây cầu đá vắt ngang sông đứng đầy người. Ven bờ, ngọn đèn dầu đong đưa, từng chiếc hoa đăng được các thiếu nữ thả xuống, tô điểm thêm vẻ lóng lánh xinh đẹp.

Mạnh tam nương cũng đi thả đèn với các tiểu thư phủ Trấn quốc công, viết mong muốn của mình lên mặt trái của hoa đăng, thuận theo dòng nước trôi lềnh bềnh, như có thể chạy tới chỗ thần tiên ở.

Tạ lão thái quân không uổng công thương mấy đứa trẻ, mấy đứa trẻ đều viết nguyện vọng cầu cho Tạ lão thái quân bình an. Khi Mạnh tam nương viết chữ lại che che giấu giấu, chẳng biết viết nguyện vọng gì mà đỏ cả mặt, làm Lạc Cẩn hiếu kỳ, len lén nhìn trộm từ phía sau, chỉ thấy trên đèn viết dòng chữ nhỏ xinh đẹp: Tam nương cầu mong cùng phu quân tương thân tương ái, bạc đầu giai lão.

Đúng rồi, cuối năm ngoái Mạnh tam nương vừa định thân, nghe nói đối phương là đích tử của tham lĩnh, người nọ nghe nói là thị vệ Lam kỳ, là một mối hôn sự hiếm có với Mạnh tam nương. Từ sau khi định thân, Mạnh phu nhân luôn hớn hở vui mừng.

Nữ nhân cổ đại, quả nhiên kết hôn chính là việc chung thân đại sự, Lạc Cẩn thấy Mạnh tam nương thẹn thùng thả đèn xuống nước, còn tâm cơ trộm đẩy hoa đăng khác sang một bên để đèn của mình trôi nhanh hơn chút, dáng vẻ thiếu nữ tư xuân ấy khiến Lạc Cẩn cảm thấy đáng yêu.

Nhưng mà, ta sẽ gả cho ai đây? Lạc Cẩn nhìn chằm chằm hoa đăng của mình nghĩ.

Nàng liên tục nhìn hoa đăng trôi đến nơi xa tập trung cùng một đám hoa đăng lớn, nếu quả thật có thần tiên, thì hãy phù hộ cho nàng tìm được một lang quân như ý đi!

Dường như từ nhỏ nữ nhân đã có sự chuẩn bị cho nhân duyên của mình, hôn sự của Tạ Mộng Hoa cũng lên chương trình một cách náo nhiệt. Đối với phủ Trấn quốc công vừa trải qua việc ma chay, hôn sự của Tạ Mộng Hoa trái lại có thể mang đến sức sống tràn trề cho cả phủ.

Tạ phu nhân lại biến thành con quay bận rộn, thường xuyên dẫn theo Tạ Mộng Hoa tham gia tiệc khắp nơi, đương nhiên có cơ hội cũng muốn mang Tiền Lạc Cẩn theo, bà vẫn chưa quên con trai bảo bối của mình là vỏ xe dự bị xúi quẩy cho Lạc Cẩn.

Sắp tới sinh thần của Băng Tâm quận chúa, Băng Tâm quận chúa trên danh nghĩa do thái hậu trông nom, vốn nên là thái hậu thu xếp sinh thần cho nàng ấy, mà thái hậu lười quản, thẳng thừng phủi tay đẩy cho Gia Dụ trưởng công chúa.

Gia Dụ trưởng công chúa chỉ có hai người con trai, chưa từng nuôi con gái, nhất thời cũng lúng túng không biết nên thu xếp cho Băng Tâm quận chúa thế nào. Lẽ ra nữ nhân trôi qua sinh thần đều mời mấy tỷ muội kim lan đến nhà tụ họp, song Băng Tâm quận chúa này có tính khí dữ dội, khắp Đô Trung đâu có kim lan nào. Nghĩ tới nghĩ lui, Gia Dụ trưởng công chúa bèn nghĩ đến Lạc Cẩn, ít ra trong mắt người ngoài, Lạc Cẩn là ‘bạn thân’ duy nhất của Băng Tâm quận chúa.

Đều do ý đồ xấu trước đây của Mộ Tòng Cẩm, nên giờ chỉ cần nơi nào có Băng Tâm quận chúa đều sẽ tính cho Lạc Cẩn một phần, nhưng cũng không thể tìm mỗi mình nàng, quá khó coi, Gia Dụ trưởng công chúa lại phát sầu, may mà bà phát thiệp lung tung cho con gái gia đình quan lại Đô Trung trạc tuổi rồi.

Lạc Cẩn rất muốn hỏi Gia Dụ trưởng công chúa rằng xuất phát từ tâm trạng gì lại đi mời thiên kim tướng phủ Chu Thành Bích, lẽ nào Gia Dụ trưởng công chúa chưa nghe được câu chuyện Băng Tâm quận chúa tức giận đùng đùng đẩy Chu Thành Bích xuống hồ sao? Băng Tâm quận chúa thấy Chu Thành Bích như Bạch Tố Trinh thấy Pháp Hải, như Lương Sơn Bá thấy Mã Văn Tài, như chuột thấy mèo, tràn đầy địch ý.

Lạc Cẩn nhìn Băng Tâm quận chúa và Chu Thành Bích đối mặt nhau như hai con gà chọi dựng thẳng mào gà bày xong tư thế, định đấu võ à!

Lần này châm ngòi cho mâu thuẫn của hai người chính là việc tranh đoạt Quản tam công tử, cha của Chu Thành Bích – Chu Cửu Trúc là môn sinh của Quản đại nhân, mà Chu Thành Bích quen biết với Quản Hạnh Thư từ nhỏ, đây gọi là tới trước. Từ khi Băng Tâm quận chúa phát hiện Quản Hạnh Thư kể chuyện rất hay, lập tức chuyển dời toàn bộ sự chú ý lên người hắn, mỗi ngày không phải quấn lấy hắn đòi kể chuyện thì đi đường quấn lấy hắn, cái này gọi là đến sau.

Thứ tự trước sau cộng thêm thân phận quyền nhị đại điêu ngoa, trận chiến này tràn đầy máu tanh. Băng Tâm quận chúa nói Chu Thành Bích chỉ là con gái một tể tướng, Chu Thành Bích thì trào phúng cha của Băng Tâm quận chúa là vương gia thì sao, có giỏi thì ngươi trở về bên cạnh cha ngươi đi, ngươi trở về được hả?

Băng Tâm quận chúa bị chẹn ngang nói không nên lời, quận chúa là một người theo phái thực chiến, miệng mồm không lại Chu Thành Bích, bèn nhìn chung quanh, đáng tiếc gần đó không có hồ nước, không thể đẩy Chu Thành Bích xuống.

Lạc Cẩn thầm đặt hai người lên cân đong ước lượng, được rồi, nàng vẫn cảm thấy Chu Thành Bích đáng ghét hơn.

“Vì thái hậu nhớ nhung nên quận chúa mới ở lại Đô Trung, Chu tiểu thư gấp gáp muốn quận chúa đi như vậy, có phải có bất mãn gì với thái hậu không?” Lạc Cẩn đứng ra giúp Băng Tâm quận chúa cãi vã.

“Ta… Tiền Lạc Cẩn, mắc mớ gì tới ngươi!”

“Quận chúa có quan hệ thân thiết với ta, toàn bộ Đô Trung đều biết mà.”

“Tốt, tốt, hai người các ngươi một phe, hừ!”

Nhưng cho dù miệng mồm thắng được Chu Thành Bích cũng vô dụng, Quản Hạnh Thư đồng thời đánh đòn cảnh cáo hai người: “Ta muốn làm phò mã, hai người các ngươi lại không phải công chúa!”

Tiền Lạc Cẩn tuyệt đối không ngờ rằng tình hữu nghị tới nhanh thế đột nhiên như thế, Băng Tâm quận chúa am hiểu sâu sắc đạo lý ‘kẻ thù của kẻ thù là bạn’, nàng ấy ghét Chu Thành Bích, Tiền Lạc Cẩn cũng ghét Chu Thành Bích, vậy nàng ấy xem Tiền Lạc Cẩn là bạn.

Băng Tâm quận chúa có lối suy nghĩ như vậy khiến Lạc Cẩn không thích ứng kịp, ý chí của trẻ con không kiên định, ghét một người không thể ghét cả đời sao? Giữa đường đổi xe là ý gì, làm Lạc Cẩn mất tự nhiên ghê gớm.

Mộ Tòng Cẩm còn giơ ngón cái với Lạc Cẩn: “Ta biết ngay ngươi có tương lai mà, rốt cục không so đo với trẻ con.”

“… Cảm ơn ngươi có cái nhìn khác với ta.”

Không trách Mộ Tòng Cẩm luôn xem thường Tiền Lạc Cẩn, những thứ mà Mộ Tòng Cẩm trải qua mỗi ngày khác với Lạc Cẩn, nàng chỉ ở nhà cao cửa rộng vuốt mông ngựa bắt nạt Tạ Tắc Nguyên, còn hắn bị cuốn vào cuộc tranh đoạt trữ vị mỗi ngày đều dùng mạng để vật lộn.

Có điều, Mộ Tòng Cẩm thích bộ dạng không buồn không lo của nàng, hắn đã phiền não lắm rồi, cần gì liên lụy thêm một người chứ? Nàng như thế là tốt, cũng rất tốt.

“Lập tức tới buổi săn bắn khai xuân, nghe ý hoàng thượng muốn mang theo mấy đứa trẻ tới cho náo nhiệt, ngươi nghĩ sao?”

Mộ Tòng Cẩm vừa dứt lời, Tiền Lạc Cẩn nhào tới chỗ hắn ngay tức khắc, hai tay kéo y phục hắn, phía sau dường như có một cái đuôi phe phẩy mãnh liệt, hai mắt tròn xoe ra sức tỏ vẻ đáng yêu.

“Không nói gì hả? Vậy là không muốn đi rồi.” Mộ Tòng Cẩm cố tình nói.

“Muốn mà!”

Mộ Tòng Cẩm chỉ chỉ bả vai mình, Tiền Lạc Cẩn lập tức ra sau lưng xoa xoa bóp bóp cho hắn, da mặt là gì? Tôn nghiêm là gì? Ở trong mắt Lạc Cẩn chỉ là vật ngoài thân, chẳng đáng chi hết.

“Lên trên chút, lên chút nữa.”

“Ờ!”

Tiền Lạc Cẩn quen cửa quen nẻo nghe theo sự chỉ huy của Mộ Tòng Cẩm, cực lực hầu hạ hắn thoải mái một tí, nắn nắn bóp bóp, chợt nhớ ra có vài chỗ khác biệt, hình như Mộ Tòng Cẩm cao hơn rồi? Bé gái dậy thì nhanh hơn bé trai, trước đây tuy Mộ Tòng Cẩm lớn hơn Lạc Cẩn, nhưng hai người cao bằng nhau, mà giờ hắn đã cao hơn nàng rất nhiều.

Nhìn ngũ quan của hắn cũng thành thục hơn lúc mới gặp mặt, hóa ra thời gian trôi qua nhanh tới vậy, trong nháy mắt hai người đều đang lớn lên.

“Thấy ngươi có lòng thành như thế, ta tìm tam hoàng tử xin cho ngươi, dẫn ngươi theo.”

Lạc Cẩn vươn ngón út quấn lấy ngón út của Mộ Tòng Cẩm: “Quân tử nhất ngôn.”

“Tứ mã nan truy.”

Mộ Tòng Cẩm khẽ cười, trong lòng Tiền Lạc Cẩn thoáng lỗi nhịp, dường như nụ cười này mang theo mùi vị, có một chút ngọt ngào.