Gả Cho Hoàng Tử Dễ Dàng Sao

Chương 22




Tiền Lạc Cẩn dẫn theo Tú Hỉ đi tiểu Trúc Hiên của Tạ nhị gia, Tạ nhị gia đang đọc sách bên cửa sổ, cửa sổ mở phân nửa, thổi tóc hắn có chút rối loạn, vị thuốc đông y trong phòng cũng bị mùi lá trúc che lấp không còn nồng nặc nữa.

“Nhị cữu cữu! Sức khỏe người yếu ớt còn ra gió!” Tiền Lạc Cẩn nói to.

Tạ nhị gia trông thấy Lạc Cẩn, khóe miệng hơi nhếch lên, đặt cuốn sách lên bàn, mang phong thái nho nhã nhiễm bệnh khí, hai tay khẽ nhấc ngoại sam khoác sau lưng, nói: “Đâu có, ta cũng biết lạnh mà, còn khoác thêm.”

Lớn chừng này rồi còn tùy hứng. Người trong phòng Tạ nhị gia đều không dám ép buộc hắn, nên mặc hắn xằng bậy, chỉ có cháu gái Lạc Cẩn ỷ vào sự thương yêu mới dám quản hắn, Lạc Cẩn đi thẳng qua đó đóng cửa sổ lại.

Tú Hỉ ở phía sau che miệng cười trộm, đừng thấy Tạ nhị gia có thể cố chấp cứng đầu với cha mẹ, ca ca tẩu tử, nhưng đụng phải con cháu lại chẳng có biện pháp nào, đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.

“Nghe nói con đi dạo phố với quận chúa?”

Sức khỏe của Tạ nhị gia không tốt còn rất hóng chuyện, trong phủ có chút biến động nhỏ gì hắn đều biết, nhất là về Tiền Lạc Cẩn, chuyện to chuyện nhỏ gì hắn cũng biết cả. Lạc Cẩn tin chắc trong phòng nàng có cơ sở ngầm của Tạ nhị gia.

Trước khi Tiền phu nhân đi có giao phó Lạc Cẩn cho Tạ nhị gia, Tạ nhị gia thật sự xem bản thân là nửa người cha của Lạc Cẩn. May mà hắn là nam, chứ nếu hắn là nữ, thì tuyệt đối là cao thủ trạch đấu.

“Dạ,” Lạc Cẩn khéo léo gật đầu: “Con mua rất nhiều điểm tâm và tượng đất cho mấy biểu huynh muội.” Lạc Cẩn hất khuôn mặt nho nhỏ lên, chờ khen ngợi.

Tạ nhị gia nhịn không được khẽ véo gương mặt tròn trẻ con của nàng: “Vậy nhị cữu cữu có quà không?”

“Đương nhiên có ạ, Tú Hỉ, lấy ra nào.”

Tạ nhị gia thoáng sửng sốt, hắn chỉ thuận miệng nói một câu trêu Lạc Cẩn thôi, không ngờ nàng thật sự mang quà về cho hắn, hơn nữa nhìn hộp quà cũng biết là vật quý tốn nhiều tâm tư.

Mở hộp gấm bằng lông khổng tước xanh biếc, miếng ngọc lẳng lặng nằm trong mảnh vải đỏ, màu sắc trong xanh như nước kết hợp với hoa văn hình lá trúc ở bên hông, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.

Tạ nhị gia định mở miệng, Lạc Cẩn biết ngay hắn tính nói gì, vội vàng cướp lời trước: “Người ta tìm một tiên sinh dạy học còn có quà bái sư nữa cơ, nhị cữu cữu dạy con nhiều thế, nếu không nhận, thì con cứ ngồi ở đây khóc, không đi.”

Tạ nhị gia bất đắc dĩ lắc đầu: “Khóc lóc om sòm ăn vạ đâu phải do ta dạy, biết con hiếu thuận, ta nhận là được.”

Lạc Cẩn lập tức nín khóc mỉm cười, với sự diễn xuất này của nàng, không tiến quân vào Hollywood liệu có phải phí phạm nhân tài không?

“Ta còn một chuyện muốn hỏi con,” Tạ nhị gia nói: “Đột nhiên lục hoàng tử tới tìm ta bái sư, có phải do con không?”

Tiền Lạc Cẩn sững sờ, không biết trả lời thế nào, Tạ gia có bốn huynh muội, người nào cũng có khả năng hơn nàng, chẳng biết tại sao bỗng dưng Tạ nhị gia lại nghĩ đến nàng, ngay cả Tạ phu nhân còn tin chắc lục hoàng tử vì con trai bảo bối của bà mà chạy tới cơ.

“Không… con… lục hoàng tử và biểu ca Tắc Nguyên trạc tuổi nhau, con nghĩ rằng…”

Trong lòng Tạ nhị gia đã nhận định chân tướng, cắt ngang lời nói dối của Lạc Cẩn.

“Con có thể thân thiết với lục hoàng tử là chuyện tốt, con rất hiểu chuyện, có chừng mực,” cánh tay Tạ nhị gia khoát lên cổ Lạc Cẩn, sờ đầu nàng như sờ động vật nhỏ: “Ta chờ không được ngày con xuất giá, hôn sự của con, nếu tương lai lục hoàng tử nhớ rõ tình nghĩa chơi chung lúc còn nhỏ mà giúp con một tay, đó là may mắn của con.”

“Nhị cữu cữu!” Lạc Cẩn càng để tâm lời thổ lộ bất thường của Tạ nhị gia hơn: “Lạc Cẩn vừa tặng quà cho người, người lại nói lời không may mắn!”

Tạ nhị gia cười cười: “Là nhị cữu cữu sai, có điều lời của nhị cữu cữu con nên nhớ kỹ, tương lai… đừng quên nhị cữu cữu.”

Lạc Cẩn suýt giả vờ đáng yêu ngây thơ không nổi nữa, nàng đâu phải trẻ con, nàng biết cái gì gọi là sinh lão bệnh tử, Tạ nhị gia đang nói lời trăn trối mà, hơn nữa còn là lời trăn trối đầy quan tâm nàng.

Hai tay nhỏ bé của Lạc Cẩn nắm chặt bàn tay to lạnh lẽo của Tạ nhị gia: “Lạc Cẩn mãi mãi sẽ không quên nhị cữu cữu, mãi mãi mãi mãi.”

Thế gian này trước giờ đều không công bằng, Lạc Cẩn và Mộ Tòng Cẩm mong mỏi bản thân sớm trưởng thành một chút, chờ đợi ngày kia tự lập môn hộ, song cũng có người như Tạ nhị gia hi vọng thời gian trôi qua chậm rãi, mong thời thơ ấu của đám trẻ lâu hơn tí, vì hắn có thể có thêm thời gian ở chung.

“Nhị gia, Dư Lung có việc muốn báo ạ.” Ngoài cửa có nha hoàn bẩm báo, làm người có bằng cấp cao nhất trong phủ, ngay cả tên của nha hoàn Tạ nhị gia cũng đặt khác biệt với người khác.

“Vào đi.”

Dư Lung hành lễ với Tạ nhị gia và Lạc Cẩn xong, nói: “Uy quốc công phủ truyền tin tới, lão quốc công qua đời rồi, lão phu nhân sai người tới hỏi ngài dự định thế nào?”

Cái gì gọi là dự định thế nào? Trong ấn tượng của Lạc Cẩn, Tạ nhị gia không tham gia náo nhiệt, mặc kệ là hôn sự hay tang lễ, đều không phái người tặng quà hay đưa văn tế cả.

Tạ nhị gia nghĩ trong chốc lát, khụ hai tiếng nói: “Ta tự mình đi, cũng báo với đại ca một tiếng, ngày mai chờ ta đi chung.”

“Vâng ạ.” Dư Lung không chút bất ngờ với câu trả lời của Tạ nhị gia, khom người đang định lui ra ngoài, lại nhớ ra cái gì đó nói với Lạc Cẩn: “Biểu tiểu thư cũng chuẩn bị một chút đi, ngày mai chắc chắn biểu tiểu thư phải đi cùng.”

Chuyện tang sự nhà nhà lui tới không hiếm lạ, có điều thông thường có quan hệ không thân đều phái một hạ nhân đi, thân thiết hơn thì tự có Tạ đại gia và Tạ phu nhân đứng ra, cũng đâu phải họ hàng gì, còn dắt theo người nhà đi viếng nữa?

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lạc Cẩn, Tạ nhị gia nở nụ cười: “Con vẫn chưa từng gặp người của Uy quốc công phủ đúng không? Ngồi xuống đây, nhị cữu nói cho con biết, bọn họ à, toàn bộ đều mắt mọc trên đỉnh đầu…”

Trong ba vị quốc công được tiên đế bình định thiên hạ sắc phong, chỉ có Uy quốc công là sau khi tiên đế xoay chuyển tình huống trận chiến mới trở giáo đầu quân vào tiên đế. Tuy về sau Uy quốc công lập công không ít, song mức độ sủng tín vẫn kém Trấn quốc công và Bình quốc công.

Uy quốc công ngã một lần khôn ra, khi đương kim thánh thượng vẫn là hoàng tử đã đứng thành hàng từ sớm, vứt mặt già gả đích nữ của mình làm thiếp thất cho vị hoàng tử thứ xuất này, đủ thấy coi trọng cỡ nào.

Thắng một canh bạc lớn, con gái Uy quốc công nhanh chóng thăng lên làm quý phi, hiện tại là Lệ quý phi được ân sủng đứng đầu hậu cung. Nhị hoàng tử do Lệ quý phi sinh cũng là ứng cử viên lập trữ đứng đầu, vinh quang hôm nay của Uy quốc công thật sự ngay cả chó mèo cũng vểnh đuôi lên tận trời.

Uy quốc công đã chết, trong cung phúng viếng ông ta, phải biết rằng dù Lệ quý phi tới chức vị quý phi cũng không thể vượt qua nổi hoàng hậu, hoàng hậu mới là vợ cả của hoàng thượng, chỉ có phụ thân của hoàng hậu mới là nhạc phụ của hoàng thượng. Nhưng hoàng thượng lại muốn cho Uy quốc công làm quốc trượng, hoàng đế đã như vậy, thần tử bên dưới đâu dám thờ ơ Uy quốc công phủ chứ?

Tạ phu nhân thật sự định dẫn Lạc Cẩn theo, sau bữa tối, Xảo Bình đưa một bộ y phục màu trắng mới đến, cũng dặn dò nàng mai phải rời giường sớm.

Sáng sớm tinh mơ, toàn bộ phủ Trấn quốc công đều huy động nhân lực, xe ngựa đứng thành một hàng trước cổng, những đứa trẻ khác Tạ phu nhân không sợ, chỉ lo Tiền Lạc Cẩn đến từ nông thôn sẽ xảy ra sơ suất, nên bà đặc biệt để Lạc Cẩn ngồi chung xe với mình.

Dọc đường đi, Tạ phu nhân liên tục dặn dò Lạc Cẩn, lúc thì lễ tiết khi tới Uy quốc công phủ bà chỉ nói đơn giản một lần, với sự thông tuệ của Lạc Cẩn, bà lại không lo lắng lắm. Chẳng qua Uy quốc công phủ chắc chắn sẽ có rất nhiều người, bà bận bịu lo không xuể nàng, nên lần nữa căn dặn Lạc Cẩn đi theo Tạ Mộng Hoa, chuyện nào không biết thì xem Mộng Hoa làm thế nào.

Bề ngoài Lạc Cẩn dạ liên tục, song trong lòng bức xúc, nàng muốn theo Tạ Mộng Hoa cũng phải coi Tạ Mộng Hoa có cho không đã, tỷ ấy luôn mắt mọc trên đỉnh đầu, càng giống người của Uy quốc công phủ hơn.

Quả nhiên, xuống xe ngựa, Tạ Mộng Hoa chẳng thèm để ý Lạc Cẩn, ngược lại Tạ Mộng Dao rất ra dáng tỷ tỷ nắm tay nàng, mà nàng thì nắm tay Tạ Mộng Hi, ba người đều cảm nhận được tay đối phương lạnh lẽo. Hiện giờ số lượng người trong Uy quốc công phủ chẳng biết nhiều hơn thọ yến của Tạ lão thái quân gấp mấy lần, Lạc Cẩn thoáng căng thẳng.

Phòng ốc Uy quốc công phủ lớn hơn Trấn quốc công phủ không bao nhiêu, trong tam công tiên đế sắc phong chỉ có Tạ lão thái gia là đi từ dưới lên, Uy quốc công và Bình quốc công vốn có căn cơ rồi, huống chi Uy quốc công bây giờ đang là thời điểm được ân sủng. Cửa phủ cao to được trang trí hoa trắng, xe ngựa của quan to đủ màu sắc không ngừng dừng trước cổng, chỉ nghe hạ nhân liên tục lớn tiếng thông báo:

“Lý trưởng sử mang theo gia quyến đến!”

“Tả đô ngự sử Ngụy đại nhân đến!”

“An Quảng hầu đến!”



“Lạc Cẩn biểu muội, đi nào.” Tạ Mộng Dao khẽ kéo Lạc Cẩn còn đang nhìn dòng người tới người đi đến xuất thần.

“À, vâng.”