Gả Cho Góa Nam Nhân

Chương 4




Kiều lão đầu đốt thuốc, đem tình hình người kia nói lại một lần, căn bản hoàn toàn giống với những gì phụ nhân ngày hôm qua đã nói với nàng. Vừa dứt lời, ông rít một ngụm thuốc, trầm tư nói với A Vi: "Chuyện này tự mình làm chủ đi."

A Vi đối với người chỉ gặp qua bằng lời người khác thế này liền không thể phán đoán được gì: "Ông nội, người thấy thế nào?" Nàng muốn hỏi qua ý ông nội, dù sao người chân chính quyết định cũng là lão nhân.

Kiều lão đầu gác điếu cày sang một bên, thâm thuý nói: "Mấy năm nay ngươi đi theo giúp ông nội một tay nhưng cũng làm trễ nãi chuyện học nữ công, nếu đến nhà quy củ chắc chắn sẽ khó tránh được có điểm bị chê trách. Mà tên tiểu tử này cũng làm nghề trám sứ như chúng ta, ngươi đi theo đã có hắn làm chỗ dựa, cũng có thể giúp đỡ hắn một chút, điểm này chắc chắn sẽ không khắt khe. Hắn lại sống một mình, cha mẹ huynh muội đều ở Đàm Châu, không cần ngươi hầu hạ cha mẹ chồng, cũng miễn cho ngươi khỏi bị tam cô lục bà giày vò. Nghe nói anh cả của hắn cũng đã có hai tôn tử, cho nên cha mẹ chồng cũng sẽ không quá sốt ruột chuyện ngươi sinh được con trai hay không, coi như ngươi gả qua đó có thể sống trôi chảy hơn một chút."

A Vi không nghĩ tới ông đã lo lắng chu toàn đến vậy, thậm chí có những vấn đề chính nàng cũng chưa từng nghĩ tới. Mấy lời này nói ra thật sự khiến cho nàng đối với mối hôn sự này có chút hưng trí.

Kỳ thật Kiều lão đầu còn giữ một chuyện trong lòng, ông cảm thấy người ở tỉnh lị thì nhãn giới tự nhiên cao hơn rất nhiều so với thôn dân trong núi, có thân gia ở Đàm Châu thì tiền đồ của Tiểu Cẩn sẽ được giúp đỡ hơn một chút.

Kiều lão đầu hiểu thấu được mất, cũng nhìn thấy thân phận goá vợ kia là không được hoàn mỹ nhưng vẫn nói: "Chưa kể hắn cũng đã thành thân qua một lần cũng là chuyện tốt, so với đám tiểu tử ngây ngốc kia thì sẽ trầm ổn hơn, biết xót nương tử hơn."

A Vi biết ông nội đã vừa lòng với người này, trừ bỏ những lí do kia, chắc chắn nhà trai cũng nguyện ý bỏ ra không ít sính lễ. Nhưng lão nhân sở dĩ không đáp ứng bà mối ngay là nàng nói ra chủ ý của bản thân, cũng muốn giúp nàng thông suốt ý nguyện của chính nàng, cho dù có cấp bách, ông nội cũng sẽ không làm khó A Vi.

"Ông nội, người này không phải thôn dân Thuỷ Trúc thôn, núi Đại Từ nơi đó chúng ta cũng không quen thuộc, không thể cứ nghe bà mối nói thế nào liền nghe như vậy, hay là đi hỏi thăm một chút mới tốt." A Vi nói ra nghi ngờ của mình.

Kiều lão đầu gật gật đầu: "Ông nội đã có tính toán, ngươi cứ yên tâm."

Lúc này thời gian cũng đã trễ nãi, hai người cũng không xuống núi bày sạp nữa, chỉ gánh quang gánh đi qua hai thôn lân cận, tổng cộng trám được ba cái chén kiểu, một cái ấm sứ tráng men đặc trưng của Thanh Dụ trấn cùng hai độc bình lớn. Hai độc bình lớn kia được chưng trong một nhà từ đường thôn bên cạnh, vỡ khá nặng, vất vả trám xong liền được hai trăm đồng tiền. Tổ tôn hai người vô cùng vui vẻ cất tiền đi, Kiều lão đầu cao hứng quyết định dọn dẹp xong xuôi liền trở về nhà sớm. Cơm chiều tương đối phong phú, cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện phiếm hoà hợp, hôn sự cùng bái thầy nhập trường các loại tạm thời bị vui vẻ hoà tan…

Hôm sau, Kiều lão đầu một mình xuống núi. A Vi đoán ông nội sẽ đi dò hỏi chuyện của nam nhân kia, trong lòng vừa có chút mong đợi lại vừa có chút bất an. Nào ngờ còn chưa đến giữa trưa Kiều lão đầu đã trở lại, sắc mặt không được tốt lắm. A Vi cũng không dám lên tiếng hỏi, đành đè nén bức bối trong lòng, cắn cắn môi tập trung nấu cơm.

Trên bàn ăn, Kiều lão đầu có chút khó khăn mở miệng: "Hôm nay xuống núi nghe được tin tức không tốt. Hiện tại muốn nhập trường phải bỏ thêm 5 lượng, lại thêm mấy loại tiền không tên khác, tốn ít nhất cũng phải 15 lượng. Kỳ hạn chỉ có mấy ngày, 15 lượng bạc này chúng ta cũng không biết xoay xở ở đâu ra. Cho nên, Tiểu Cẩn, ông nội thật sự không có khả năng cho ngươi đi trấn trên đọc sách, chuyện hôn sự của A Vi cũng không cần gấp gáp nữa, ông nội thay ngươi tìm thật tốt mới được."

Xem ra ông nội vừa xuống núi đã nghe được chuyện trường học, căn bản không kịp dò hỏi chuyện của nam nhân kia.

Bất quá theo lệ cũ, thôn dân bình thường muốn cưới vợ cũng rất ít khi có khả năng bỏ ra hơn 10 lượng lượng bạc làm sính lễ, hiếm hoi lắm mới có một vài nhà giàu ở trấn trên bỏ ra nhiều bạc một chút mua nữ nhân về làm tiểu thiếp. Lúc trước bái thầy chỉ tốn 4 lượng bạc thì còn có chút chờ mong Tiểu Cẩn có cơ hội đọc sách học chữ. Hiện tại nhiều như vậy thì thôi, xem như chuyện gì cũng không cần làm nữa, ông cháu nương tựa vào nhau sống qua ngày là tốt nhất.

Tiểu Cẩn hết sức cao hứng: "Tự ta đọc sách luyện chữ cũng được, không cần phải gả tỷ tỷ ra ngoài."

A Vi vui mừng xoa đầu Tiểu Cẩn.

Trong lòng nàng kỳ thật đã chuẩn bị tâm lý để gả cho người goá vợ kia, chỉ chờ nghe tin tức thăm dò cùng quyết định cuối cùng của ông nội mà thôi. Nàng cũng đã suy nghĩ thông suốt, ông nội nói nhiều điều như vậy chính là hy vọng nàng gật đầu nhưng thật ra đều là lo lắng chu toàn. Nếu nhân phẩm cùng tướng mạo của đối phương không có gì trở ngại, lại có tay nghề sống qua ngày thì nàng ngược lại hoàn toàn không cần để ý đến chuyện mình gả qua làm vợ kế của một nam nhân goá vợ.

Nhưng hiện tại sự tình cũng đã đổi khác, A Vi nghe không cần phải gả đi liền thở một hơi nhẹ nhõm, lòng vẫn còn có chút lăn tăn, chuyện Kiều gia từ chối hôn sự này sớm muộn gì cũng sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó không biết nàng rốt cuộc sẽ gả được cho người như thế nào nữa…

Hôm sau theo lệ thường ông cháu Kiều gia vẫn tiếp tục ra ngoài kiếm cơm, bất quá tinh thần của Kiều lão đầu rất ủ rũ mệt mỏi. Ông vốn một lòng chờ đợi Tiểu Cẩn thành tài, nay chuyện bái thầy nhập trường để cho đứa nhỏ được đi học cũng không thể làm được, hi vọng duy nhất cũng tan, thân già này vừa bất lực vừa khốn đốn, muốn nói nhẹ nhõm dễ chịu thì thật là chuyện không dễ.

Hạn bái thầy nhập trường cũng đã đến, ngày ấy Kiều lão đầu dậy từ rất sớm, vẻ mặt vốn không tốt lại càng thêm âm u. Ông ở trong phòng rít điếu cày sòng sọc, hít mấy hơi dài để thả lỏng tâm tình, miễn cho một lát trưng vẻ mặt nản chí này mà đuổi hết khách nhân.

A Vi vẫn đang luôn tay luôn chân làm việc nhà, lại theo thói quen giặt khăn lau thùng dụng cụ cùng quang gánh. Đồ nghề đối với người thợ chính là cần câu cơm, theo quy củ của Kiều gia, tất cả dụng cụ đều phải sạch sẽ không nhiễm bụi.

Đúng lúc này Kiều gia bị gõ cửa.

A Vi vừa bước ra liền trông thấy bà mối lần trước đang tươi cười nhìn mình, đoán chừng lúc này lại đến là muốn xác định xem ông cháu nàng đã có quyết định hay chưa.

Nàng định tự mình nói cho bà mối biết hôn sự tạm thời không cần đề cập nữa nhưng lại cảm thấy một nữ hài tử như mình nói tới loại chuyện này thì không tốt lắm cho nên liền gọi ông nội một tiếng.

Không đợi Kiều lão đầu nói chuyện, bà mối đã đon đả: "Thật may Kiều lão còn chưa ra cửa, xin ngài bỏ chút thời gian xem qua sính lễ. Là nam nhân lần trước ta nhắc tới sai người mang qua một chuyến."

A Vi cùng Kiều lão đầu hai mặt nhìn nhau, lúc này mới chú ý tới sau lưng bà mối còn có hai nam nhân lực lưỡng khiêng hai rương gỗ lớn. Kiều lão đầu nghi hoặc nói: "Cái gì sính lễ? Ta đáp ứng hôn sự này bao giờ?"

Bà mối cười làm lành: "Dạ dạ dạ, là chưa đáp ứng. Nam nhân kia là lo lắng ngài sẽ đem A Vi cô nương hứa cho người khác cho nên mới để ta mang sính lễ vội tới Kiều gia để ngài xem có vừa ý hay không."

Dứt lời bà liền phân phó cho hai người phía sau mở rương ra.

Kiều lão đầu nhíu nhíu mày, bước tới. Qua một lúc lâu ông vẫn đứng nguyên tại chỗ, tựa hồ như nhìn đến ngơ ngẩn. A Vi thấy thế cũng rất tò mò, đi tới sau lưng ông nội. Chỉ thấy bên trong cả hai chiếc rương đều đầy ắp các vật dụng mới toanh, một rương toàn là y phục tơ lụa cùng chăn, giày thêu, rương còn lại chứa gương đồng, hộp trang điểm cùng một hộp trang sức thượng hạng.

A Vi choáng váng, mấy thứ này toàn bộ đều là đồ cưới nhà gái phải chuẩn bị, mỗi món đồ trong rương đối với nông hộ bình thường đều là vật hiếm thấy, rõ ràng đối phương đã hiểu rõ gia cảnh của nàng nhưng cũng không hề ghét bỏ mà còn lo lắng chu toàn, chuẩn bị này nọ xong xuôi mà đưa đến. Đây cũng thật là có lòng thành.

Chỉ là một thợ trám sứ, sao có thể giàu có như vậy?

A Vi không nói gì, còn chờ ông nội lên tiếng.

Kiều lão đầu liếc nhìn vẻ mặt cười tươi như hoa của bà mối, thanh âm có chút hỗn độn: "Những thứ này là sính lễ?"

"Không sai, cũng không phải chỉ có bao nhiêu đấy." Bà mối lấy 12 lượng bạc từ trong ống tay áo ra, "Là thế này, lần trước Kiều lão hỏi ta chuyện sính lễ nhưng ta chưa nắm rõ ý tứ của nhà trai, chỉ có thể đáp gia cảnh nhà người ta rất tốt, khẳng định sẽ không thấp hơn 6 lượng. Lần này đối phương đã nói qua rồi, A Vi cô nương tốt như vậy nhưng lại chịu uỷ khuất gả cho hắn, bọn họ nguyện ý đưa 12 lượng bạc cùng hai rương đồ này. Kiều lão, ngài thấy thế nào?"

Nói xong bà mối liền đưa bạc vào tay Kiều lão đầu: "Kiều lão cùng A Vi cô nương, nếu có nguyện ý thì hôm nay hãy nhận sính lễ đi thôi."

Kiều lão đầu cầm bạc, nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu.

A Vi nhìn ông nội, lại nhìn đến sính lễ, trong lòng có chút không rõ. Nếu người ta thật sự nhiều của cải như vậy thì sao lại muốn thú nàng cơ chứ?

Kiều lão đầu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đem bạc đưa trở lại cho bà mối, nghiêm giọng hỏi: "Ngươi mau nói thật cho ta nghe, người kia rốt cuộc là cái dạng gì? Một thợ trám sứ sao có thể có nhiều bạc như vậy? Núi Đại Từ cũng chỉ là một ngọn núi hoang, ra ra vào vào cũng chẳng có mấy người, ta ở đây đã gần một kiếp người nhưng chưa hề nghe tới có người nào giàu có như vậy! Hay chính là đám sơn tặc thổ phỉ, chiếm núi làm vua, muốn lừa gạt cô nương nhà lành đến sơn thượng?"

Cháu nội nhà ông như hoa như ngọc, ngày ngày còn phải xuất đầu lộ diện cùng ông đi khắp nơi kiếm ăn cho nên liền khiến một đám người không ra gì để ý sao? Tuyệt không có một người nào đàng hoàng để ý đến đứa nhỏ này sao?

Kiều lão đầu không khỏi tức giận, lại cao giọng: "Hay là loại thiếu chân cụt tay? Hay là bệnh tật quấn thân?"

Bà mối không hiểu nổi vì sao lão nhân lại nghĩ ra chuyện thế này? Đây gọi là tiều thiếu không ưng, tiền nhiều không chịu sao? Bà cũng thật khéo, dại dột thế nào lại mang khổ sự vào thân rồi.

"Kiều lão, người nghĩ đi đâu thế? Đây là người đàng hoàng gia giáo, sao ta dám làm mai cho những người không ra gì cơ chứ? Chuyện mai mối là ảnh hưởng đến thanh danh của ta, ta còn muốn ở lại Thanh Dụ trấn mà nhận việc. Hơn nữa, nếu hôn sự được định đoạt thì hai bên cũng phải trao đổi thiếp canh, trừ bỏ bát tự còn có quê quán cùng tổ tông tam đại, cái này không thể nào làm giả, đến lúc ấy tự các người xác thực là được. Người này tay chân thân thể đều lành lặn nguyên vẹn, chưa kể lại còn thập phần khoẻ mạnh tuấn tú, thật sự rất xứng đôi với A Vi cô nương."

Bà mối lấy hơi, tiếp tục giải thích: "Ta đã nói qua rồi, cha mẹ người này ở Đàm Châu phủ làm ăn buôn bán, trong nhà có của cải là chuyện đương nhiên. Trong nhà vô cùng để ý đến chuyện tái giá của nam nhân này, ở Đàm Châu phủ cũng bận rộn chọn lựa một phen, bất quá người kia hiện tại đang ở trên núi Đại Từ thì tìm một cô nương ở đây mới là tốt nhất. Lúc trước họp chợ ở trấn trên người ta cũng đã đi qua sạp trám sứ của Kiều lão mấy lần, lại nghe nói Kiều gia ở Thuỷ Trúc thôn tuy có chút nghèo khó nhưng vô cùng trong sạch. Tướng mạo cùng nhân phẩm của A Vi cô nương cũng là tiếng lành đồn xa, đối phương như vậy mới động tâm. Còn nữa, nhà trai cũng cùng làm một nghề với các ngươi, A Vi cô nương là một tay Kiều lão dạy dỗ, nếu thú nàng về nhà liền có thêm một trợ thủ, bên kia cũng cân nhắc điểm này mới cho nhiều sính lễ hơn một chút."

A Vi cảm thấy sáng tỏ, thì ra là như vậy, người ta ra tay hào phóng như vậy chính là vì nàng có thể giúp đỡ nam nhân kia trám sứ. Dù sao ông nội bên này về sau cũng không có nàng, rất nhiều món đồ lớn không thể một mình mà trám được, tiền thu vào tất nhiên sẽ giảm không ít, sính lễ cao coi như là một chút bồi thường.

Kiều lão đầu nhìn kĩ sắc mặt của bà mối, xác định được đối phương cũng không nói láo, đều là hương thân hương lý, bà ta chắn chắn cũng chẳng dại gì làm ra những chuyện không nhìn được, muốn sống an ổn trong vùng thì cũng phải biết điều một chút.

Nếu đã là người gốc Đàm Châu phủ, lại sinh ra trong gia đình có của cải thì số sính lễ này chắc chắn có thể đảm đương được. Có khi đây là phong tục của Đàm Châu phủ, sính lễ ở nơi huyện lị so với thôn nhỏ trong trấn nhỏ cao hơn một chút cũng không kỳ quái.

Kiều lão đầu trầm mặc một phen, sau đó lôi kéo A Vi, thấp giọng: "A Vi, sính lễ quả thật rất dày, trừ bỏ những gia đình giàu sang ở trấn trên, sợ rằng trong vòng mười dặn bát hương cũng không tìm được phần sính lễ thứ hai. Chủ ý của ngươi thế nào?"

A Vi biết ông nội muốn thu sính lễ, sau đó lập tức xuống núi thì có khi còn kịp để cho Tiểu Cẩn bái thầy, thế nên cho dù nàng nghĩ thế nào thì ông nội cũng đã sớm có quyết định. Chuyện hôn sự này tưởng chừng đã hoãn lại nhưng không nghĩ tới đối phương lại đúng lúc này mà đưa tới sính lế tới, nói không chừng đây thật sự thuộc về duyên phận, nàng nhẹ giọng đáp: "Ông nội, nếu người đã nhận sính lễ thì phải thay ta xem qua đối phương thật kĩ mới được." A Vi đáp ứng, trong lòng cam nguyện, lại chút thấp thỏm, chỉ mong đối phương thật sự là một người tốt.

Kiều lão đầu vui mừng vô cùng, để cho nàng trở vào nhà trước, chính mình nói chuyện với bà mối kia thêm vài câu.

Bà mối nghe hỏi nhiều liền lập lời thề son sắt, lúc này Kiều lão đầu mới an tâm: "Được, hôn sự này cứ vậy mà định đoạt, phiền ngươi nói lại với đối phương một tiếng, chọn một ngày lành tháng tốt. Thiếp canh cùng đồ cưới sẽ được chuẩn bị đầy đủ."

Bà mối cười không khép được miệng, phân phó hai người kia khuân rương gỗ đem vào trong nhà, đem bạc đưa vào tay Kiều lão đầu.