Gả Cho Góa Nam Nhân

Chương 36






Trở lại Kiều gia, A Vi nhanh chóng vào bếp đun nước nóng, Kiều lão đầu vào nhà nghỉ trước.

Du Bách Ngạn vứt một đống hành lý của mình xuống chân Thần Hiên, lầm bầm: "Trong này có một ít sự kiện của Lãng Đình, còn có chân dung của hắn, đều là dùng thời gian cực ngắn mà thu thập được. Tuy rằng không đảm bảo chuẩn xác tuyệt đối nhưng dù sao hơn không có gì, ta mang tất cả đến đây, ngươi xem thử thế nào."

Thần Hiên gật gật đầu, cầm sổ sách vào phòng, Du Bách Ngạn trừng mắt nhìn chỗ hành lý bị bỏ lại, vội vàng nói to: "Này, thế ta ngủ chỗ nào?"

"Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn thì tranh thủ chạy đến quán trọ trấn trên đi." Thần Hiên lấy lồng đèn treo dưới mái hiên đưa cho hắn, "Đừng quên kế hoạch của chúng ta."

"Làm người không có tâm can!" Du Bách Ngạn tiếp nhận đèn lồng oán giận thu thập hành lý, "Giờ này ngươi còn để cho ta đi xuống núi, ngươi không hành hạ người khác liền không chịu được? Hôm nay ta đương nhiên không muốn giành giường với ngươi, chỉ cần có chăn chiếu, ta ngủ ở nhà chính cũng được."

A Vi vừa từ trong bếp đi ra, nghe vậy liền nói: "Không cần, Du đại ca cứ ở tạm trong phòng Tiểu Cẩn là được rồi."

"Là tẩu tử tốt với ta nhất!" Du Bách Ngạn vừa nói vừa đem đèn lồng đưa cho Thần Hiên, ôm hành lý định đi vào trong liền bị Thần Hiên ngăn cản: "Vất vả ngươi một chút, nhân trời chưa tối thì đi đi."

Du Bách Ngạn than thở: "Sáng mai ta rời đi sớm là được, rõ ràng là như nhau mà."

"Như nhau? Nếu người có ý phát hiện ngươi với Thủy Trúc thôn có liên hệ, kế hoạch của chúng ta chưa kịp thực hiện đã tự thân bại lộ. Hôm nay ngươi tới đây trễ, còn chưa có mấy ai thấy qua ngươi, phải nhân lúc trời nhá nhem rời đi, bảo toàn chính sự một chút." Thần Hiên thắp lại đèn lồng, tiễn Du Bách Ngạn đến ven đường.

Du Bách Ngạn cam tâm tình nguyện cầm lấy lồng đèn, liếc mắt nhìn Thần Hiên: "Cái tên tiểu tử ngươi, từ trước đến giờ đều là nhàn vân dã hạc, thờ ơ thế sự, chuyện không ảnh hưởng đến mình liền tận lực không dây vào, sao hôm nay lại khí huyết dâng trào muốn giúp đỡ người khác là thế nào? Hay là muốn trừ gian diệt ác, cứu nhân độ thế? Ta rõ ràng thấy ngươi không có loại tư tưởng này."

"Coi như ta nhàm chán tìm chút chuyện làm đi." Thần Hiên cười nhẹ.

"Là vì tiểu tẩu tử của ta phải không? Đúng là… Yêu ai yêu cả đường đi." Du Bách Ngạn cười to. "Đại Điểu, nhà ngươi đúng là nhìn như mây nhạt gió nhẹ, thế mà đến lúc động tâm cũng khiến người ta kinh ngạc không thôi."


Ánh mắt Thần Hiên không tự chủ được quét về phía thân ảnh xinh xắn bận rộn trong phòng bếp, mi mục cũng trở nên mềm mại: "Chớ vội vui mừng, sẽ có một ngày ngươi cũng như vậy thôi…"

"Không cần!" Du Bách Ngạn phẩy tay, "Nữ nhân phiền toái lắm. Được rồi được rồi, ngươi không cần phải ở trước mặt ta khoe khoang, ta biết ngươi hiện tại như cá gặp nước." Lại cười cười: "Bất quá xong chuyện chỉ cần để cho tẩu tử nấu cho ta chút đồ ăn ngon là được rồi! Ta đi đây." Dứt lời liền xoay người đi xuống núi.

** ** ** **

A Vi nằm dài trên giường, tiết trời đêm đã bắt đầu lạnh, nàng cuộn mình trong chăn, có chút trằn trọc không ngủ được liền quay đầu nhìn Thần Hiên đang chong đèn, chăm chú ngồi trước bàn.

"Đã trễ lắm rồi, chàng cũng đi nghỉ đi, ngày mai lại xem tiếp." Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn vững chãi, nhẹ nhàng lên tiếng.

Thần Hiên đang xem mấy thứ Du Bách Ngạn đem tới, không khỏi có chút xuất thần, thẳng đến khi nghe thấy thanh âm mềm mại của nương tử mới tỉnh táo lại.

"Nàng ngủ đi, ta đi rửa mặt xong liền trở lại."

Thần Hiên liếc mắt nhìn bức họa lần cuối, đem tranh cuốn lại, nhanh chóng thu dọn, đến phòng tắm vệ sinh xong liền về phòng.

Cởi bớt áo ngoài, hắn thổi tắt đèn trèo lên giường, phát hiện tiểu nương tử nhà mình rõ ràng đã cuộn thành con sâu to mà cả người lại lạnh buốt. Được, để cho hắn sưởi ấm nàng một chút.

Hắn ôm nàng, hôn một cái lên bờ môi đỏ mọng quen thuộc, lại đột nhiên phát hiện nữ nhân của mình yên lặng thở dài một hơi.

"Như thế nào? Lo lắng?" Hắn hỏi.

A Vi ừ nhẹ một tiếng, đem mặt vùi vào lồng ngực vững chãi của hắn.

"Yên tâm." Thần Hiên cười nói, "Dương Thanh Tùng không gặp vấn đề gì đâu, ta cùng Du Bách Ngạn sẽ hết sức bám trụ Hứa Tụng Công, trên đường còn có người tiếp ứng hắn."

Đáy mắt A Vi tràn đầy sương mù, qua một lúc lâu mới hiểu được hắn vừa nói gì. Trong lòng vừa tức vừa vội, tay nhỏ lập tức thoi một cú vào lồng ngực hắn: "Chàng nói cái gì thế? Ta là đang lo lắng cho chàng…" Chẳng lẽ đã là phu thê lâu như vậy, hắn còn hoài nghi nàng cùng Dương Thanh Tùng có điểm không rõ ràng?

Dưới ánh đêm sáng mờ, đáy mắt trong suốt của nàng như lấp lánh, lại lộ ra mấy giọt lệ ủy khuất, hắn thoáng chốc nhận ra mình đùa giỡn sai rồi, vừa hôn lên khóe mắt nàng vừa dỗ: "Là ta nói đùa, đừng tức giận."

"Ở đâu có kiểu đùa giỡn như vậy? Ta không thấy vui chút nào." Nàng bĩu môi nói.

Thần Hiên không biết phải dỗ thế nào, đành vùi đầu hôn nàng không ngừng, nghe nàng ư một tiếng như mèo kêu, lửa trong lòng bất tri bất giác cũng bùng lên… Từ ngày ấy còn chưa được tận hứng, hai người cũng chưa gần gũi qua, thứ nhất là vì hắn muốn đợi thân thể nàng khôi phục, thứ hai là vì đại sự trong thôn chi phối.

Phát hiện tay ấm của hắn thăm dò thân thể mình, tay lớn tham lam xoa nắn nơi đẫy đà, A Vi thở hổn hển đẩy tay trượng phu: "Không được, ngày mai chàng còn có chính sự phải làm." Hắn thật muốn ép buộc thì không biết còn chậm trễ đến mức nào.

"Ừm." Thần Hiên lộp bộp đáp lời, lưu luyến thu tay, ôm sát nàng vào lòng: "Được rồi, để chuyện ổn thỏa, ta liền đền bù cho nàng." Hắn còn chưa cho tiểu nương tử tận hứng đâu.

A Vi ồ một tiếng, nhớ tới lần trước bị đau, vẫn còn chút sợ hãi.

Hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, hỏi lại: "Nàng nha, cứ xưng hô xa cách như thế mãi sao?" Đối với chuyện nàng sửa miệng từ ta với ngươi thành ta với chàng hắn vẫn chưa đủ thỏa mãn, thậm chí còn có chút bất mãn.

"Ồ…" Nàng mấp máy môi một hồi mới gọi, "… Thần Hiên"

Sau đó nàng cảm nhận được gò má mình không nặng không nhẹ bị nhéo một cái, lại nghe hắn nhỏ giọng oán giận: "Không phải."

"Thế phải gọi thế nào?" Nàng thật sự không biết phải làm sao.


"Lúc trước nàng đã từng gọi qua rồi, lâu như vậy liền không nhớ tới?" Bất mãn trong lòng hắn càng lúc càng lớn, thấy nàng ngơ ngác nửa ngày không nói gì, hắn lại nhéo nhéo chóp mũi nàng: "Được, cho nàng thêm thời gian, ngày mai xong chuyện ta liền hỏi lại."

A Vi hít hít mũi đang lên men, gật đầu ủy khuất.

****************************

Sớm mùa thu mát mẻ sảng khoái, Hứa Tụng Công đang nằm dài trên giường ở tư trạch, nghe cấp dưới báo cáo tình hình của xưởng Quan Diêu.

"Đại nhân yên tâm, Hồng Ngõa trấn đã xử lý thỏa đáng, chỉ chờ ngày mai đại quan đến."

Hứa Tụng Công đem một trái bồ đào thả vào miệng, lại hỏi: "Chỗ phát hiện mỏ đất sét mới tên gì? Không xảy ra chuyện gì chứ?"

Đối phương liền đáp: "Bẩm, là Thủy Trúc thôn. Bên dưới đã báo lại, thôn trưởng sau khi bị thương, đã để cho hai người con trai của mình đến các thôn hộ vận động thôn dân chuyển nhà, hầu hết các nhà đều đã thu thập hành lý, chắc chắn sẽ không có trở ngại gì."

Hứa Tụng Công phun hạt ra ngoài, khinh thường nói: "Cứ phái những người tốt nhất tới đó, cần vũ lực thì cứ dùng vũ lực. Nhớ theo dõi cho kĩ, vị quan kia tới đây chắc chắn sẽ đi thị sát, không thể để cho đám thôn dân ngu muội kia làm hỏng việc."

Thấy người kia cung kính đáp ứng, Hứa Tụng Công lại hỏi: "Mấy ngày nay trấn trên cũng không có chuyện gì chứ?" Nơi đó càng không thể mắc sai lầm, đoàn quan thị sát là phải đi ngang qua trấn trên để đến xưởng Quan Diêu.

Đối phương lại nói: "Mấy ngày nay đều không có sự kiện gì, bất quá tối qua lại có một người họ Du, đại khái là một phú thương từ bên ngoài tới, thuê một gian phòng ở quán trọ tốt nhất trấn trên, còn ngại không sạch sẽ, bỏ tiền để cho tiểu nhị quét dọn năm lần, xông đàn hương thêm mấy lượt. Sáng nay Du phú thương liền đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của Phạm đại sư, nói muốn để cho hắn tân trang một bình sứ hảo hạng, chuẩn bị biếu cho vị đại quan sắp tới. Người này nhiều lần hỏi thăm, ở núi Tiểu Từ đã gặp được Phạm đại sư, đáng tiếc đại sư lại không muốn giúp hắn."

Hứa Tụng Công cười to: "Có đại quan sắp tới, nơi thâm cùng sơn cốc này thế mà lại hấp dẫn không ít người ngoài. Hơn phân nửa là muốn mở xưởng gốm tư nhân, biết gặp ta không thông, liền muốn trực tiếp gặp quan lớn. Hừ, cứ việc thoải mái mà báo quan, bất quá còn phải xem bản lĩnh của hắn thế nào đã."

"Đúng rồi…" Hứa Tụng Công nghĩ đến cái gì, hỏi, "Phú thương lần trước muốn mở lò gốm, đưa tới ít lễ nịnh hót vài lần, gần đây thế nào rồi?"

Người kia liền đáp: "Thưa, đại nhân không đem sổ sách đưa cho hắn, hắn cũng không gấp, mỗi ngày tự mình đi dò la, thăm thú dân cự quanh đây. Thậm chí ngày đó còn dừng lại ở núi Đại Từ rất lâu…"

"Trên núi Đại Từ căn bản không có đất sét trắng, cứ để cho hắn tự do ngao du một chuyến đi." Hứa Tụng Công cười nói, "Bản đồ khoáng sản ở chỗ ta, dễ mà người khác có được sao?"

Ngay cả đại quan sắp tới hắn còn không định giao ra, thậm chí còn chuẩn bị sẵn một bộ sổ sách giả. Nếu người sắp tới là đại quan thanh liêm chính trực liền giao ra bộ sổ sách giả, ngược lại nếu có thể nịnh bợ kiếm lời thì từ từ đưa ra bản đồ thật cũng không muộn. Người ta hay nói đại quan không ham lợi nhỏ, bất quá Hứa Tụng Công cũng không tin, nào ai lại chê tiền nhiều? Nơi khác kiếm được tiền lớn thì trầy vi tróc vẩy, ở nơi thâm cùng sơn cốc này phất tay một cái liền có bạc, tuy ít nhưng lại không tốn sức chút nào.

Nhớ đến vị quan này, Hứa Tụng Công lại hỏi thêm: "Hôm đó phái sai dịch đi tặng lễ nghênh đón, rốt cuộc có thấy người không?"

"Lễ vật đã nhận, chỉ thấy tùy tùng, không thấy đại quan…" Đối phương đáp chi tiết.

Hứa Tụng Công hí mắt suy nghĩ thật lâu…

Lễ vật cũng đã nhận, vậy mà lại không hề ra mặt, xem ra quà lần này hắn đưa tới chưa hợp ý vị đại quan này rồi….

Trân bảo hắn ngàn chọn vạn lựa mới tìm được mà cũng không vừa mắt, xem ra người này kiến thức rộng rãi, tầm nhìn cũng cao xa. Lần sau nên chọn cái gì để đưa qua đây?

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Hứa Tụng Công vội hỏi: "Ngươi vừa nói, vị Du phú thương kia là muốn tìm Phạm đại sư để tân trang bình sứ đưa cho đại quan sao?" Chẳng lẽ Lãng Đình là người thích chơi đồ gốm sao? Mấy phương pháp của thương nhân đôi khi cũng nắm bắt được tình hình tốt hơn một thâm sơn tiểu quan như hắn rất nhiều.

"Đi đi đi!" Không đợi người trả lời, Hứa Tụng Công vội vàng giục: "Mau cho người tìm Phạm đại sư cùng Du thương nhân kia đến đây cho ta."

Nhớ tới Phạm Thần Hiên cùng Thủy Trúc thôn cho điểm liên quan, chính mình lại gây không ít chuyện cho thôn dân ở đó, đối phương nhất định sẽ có điểm oán hận. Chưa kể loại người thanh cao gió bụi không vương này nếu không chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, tuyệt sẽ không vì tiền tài mà thỏa hiệp, Hứa Tụng Công lại gọi giật: "Đợi đã, đi tới Tứ Tiên Cư đặt một bàn tiệc, lấy rượu ngon nhất ra, thuận tiện viết một thiếp mời đưa đến Thủy Trúc thôn cho Phạm đại sư, nói ta có việc muốn nhờ, thỉnh hắn phải đến, nếu hắn còn không chịu, ngươi cứ ám chỉ, nói bản quan có thể cấp cho Kiều gia một vị trí đắc địa để dựng viện ở trấn trên."

** ** ** **


Dưới mái hiên Kiều gia, bàn cơm đã được bày biện tươm tất, Thần Hiên, A Vi cùng Kiều lão đầu im lặng không động đũa, tựa như đang cùng chờ đợi một sự kiện nào đó…

Đến khi đại môn bị gõ cửa, sai dịch của xưởng Quan Diêu khách khí nói rõ lí do, đưa thiếp mời trong tay, 3 người mới yên lặng thở dài một hơi dưới đáy lòng, trên mặt cũng không để lộ chút cảm xúc nào.

Vẻ mặt Thần Hiên vô cùng lạnh lùng, chỉ tùy ý gật đầu xem như đáp ứng, lại lấy bộ dụng cụ trám sứ của mình, đi theo sai dịch thong dong xuống núi.

A Vi thật sự nuốt không trôi, vội vàng thu dọn bàn ăn. Kiều lão đầu cũng vô cùng lo lắng nhưng lại ăn ý trầm mặc không nói gì…

Đúng lúc này Tiểu Cẩn lại đột nhiên trở về, lão nhân thấy vậy liền hỏi: "Hôm nay sao lại trở về?" Bình thường một tháng chỉ được trở về 3 ngày, trung bình 10 hôm hắn mới có thể trở về nhà cơ mà.

Tiểu Cẩn cười thật to: "An tiên sinh có việc, hai ngày nữa ở trường nghỉ học."

"Thế có bù lại không?" Kiều lão đầu nhớ tới phí bái thầy nhập trường đắt như vậy, lúc nào cũng mong Tiểu Cẩn phải ở trường chăm chỉ học tập mới tốt.

"Cái này lão sư chưa nhắc qua." Tiểu Cẩn nhăn mặt, hắn không muốn học bù chút nào, thừa dịp này phải trở về nhà một chút. Tuy tỷ phu nói sẽ dời nhà đi trấn trên nhưng đây cũng là nơi ở của hắn từ nhỏ tới lớn, nói muốn bỏ liền có thể bỏ sao?

A Vi không yên lòng, cũng không chú ý ông nội cùng Tiểu Cẩn đang nói gì, thu dọn xong xuôi, nàng liền nói với Kiều lão đầu: "Ông nội, ta muốn xuống núi một chút."

Kiều lão đầu biết tâm tư của nàng, không ngăn cản, đưa cho cháu gái một cái rổ: "Muốn đi thì đi, bất quá đừng quá tận lực, coi như là đi mua mấy thứ lặt vặt, trên người có tiền chứ?" Kiều lão đầu vừa nói vừa mở túi bạc của mình.

A Vi ngăn cản lão nhân, liên tục đảm bảo mình có tiền rồi định đi ra cửa.

"Tỷ tỷ, tỷ định xuống núi mua đồ?" Tiểu Cẩn vui mừng, "Đệ đi với."

Kiều lão đầu gõ gõ bàn: "Tiểu tử, vừa được nghỉ học liền muốn đi chơi. Mau tắm rửa rồi về phòng đọc sách đi."

A Vi xoa đầu Tiểu Cẩn, cười: "Để tỷ mua kẹo hồ lô cho đệ có được không?"

Tiểu Cẩn nghe vậy liền gật đầu liên tục, nhanh chóng đi vào bếp.

A Vi cầm theo rổ ra cửa, mấy ngày chưa xuống núi, ven đường đã mọc thành từng mảng cây cỏ xanh mượt. Nếu nhìn từ xa liền có thể cảm thán, cỏ cây núi Tiểu Từ đúng là tốt tươi mát mẻ…

Mùa thu ít mưa, mỗi ngày các thôn dân đều phải tưới nước mấy lượt, mọi người ai ai cũng ủ rũ không vui, vài thôn dân biết chuyện đại sự thấy A Vi xuống núi liền gật đầu như chào hỏi. Nhìn tình hình này, đáy lòng A Vi càng thêm lo lắng thế sự, nếu chuyện mà thành, không riêng gì Thủy Trúc thôn, núi Tiểu Từ mà toàn bộ Thanh Dụ trấn đều sẽ thay đổi…. Về sau thôn dân sẽ không còn phải ủ rũ gieo trồng cỏ dại mà sẽ cao hứng trở về ruộng nương của mình mà là việc. Cuộc sống như vậy mới tốt…

Đến chân núi, A Vi nhìn thấy một thân ảnh có chút quen mắt đi phía trước mình, cẩn thận nhìn kĩ dáng người nho nhỏ uyển chuyển kia, không phải Trần thị thì là ai?