A Vi đỡ hắn đi về phía phòng tắm, Kiều gia không có bồn tắm, chỉ có thể dùng nước ấm dội qua. Thần Hiên đứng có chút không vững, nàng vội vàng dời ghế tựa tới, để cho hắn ngồi xuống. Phòng tắm ở Kiều gia nhỏ hơn so với nhà gỗ rất nhiều, thân hình Thần Hiên lại còn cao lớn, phòng tắm lại càng thêm nhỏ hơn.
Nàng đi phòng bếp nấu trà giải rượu, sợ hắn không thích đắng còn cho thêm một muỗng mật ong lớn. Trong phòng tắm không hề không nghe được một tia động tĩnh, nàng đẩy cửa đi vào, phát hiện hắn vẫn không nhúc nhích ngồi nguyên chỗ cũ, mắt cũng nhắm lại, y phục chưa hề cởi ra.
A Vi nhíu mày, hắn nghe thấy tiếng động mới mở mắt: "Ta chóng mặt, nàng giúp ta tắm rửa được không? Trên người ta hôm nay cũng không bẩn lắm, chỉ cần lau qua một lượt là được."
"Được rồi." A Vi giúp hắn uống trà giải rượu, cất chén sang một bên thay hắn cởi xiêm y. Đoạn thời gian này thân mật, mặc dù chưa thấy qua bộ dạng cởi sạch của hắn nhưng nơi đó cũng đã chạm qua, nàng cũng không còn ngại ngùng như ban đầu nữa.
Thần Hiên ngoan ngoãn ngồi im để cho nàng giúp mình, trong lòng ngập tràn cảm giác hưởng thụ khó có được, hắn tiếp tục giả vờ bày ra bộ dạng say khướt, kì thật lúc trở về nhìn thấy nàng, cảm giác chuếch choáng đã sớm tỉnh một nửa.
A Vi lấy khăn bông giúp hắn kì cọ, một bên cầm gáo nước chầm chậm dội xuống, trên người hắn trắng nõn như ngọc, mang theo mát lạnh bẩm sinh, cơ bắp vừa hữu lực rắn chắc vừa không quá khoa trương đáng sợ… Nàng bất giác đỏ mặt, chỉ lo xối nước, không dám chạm vào da thịt của hắn nữa….
Bỗng nhiên, bàn tay to lớn của hắn bắt lấy tay nàng, đem tay nhỏ trắng nõn thăm dò khắp nơi, thanh âm có chút mơ hồ nói: "Chỗ này còn chưa kì sạch."
Nàng ồ một tiếng, để mặc hắn đưa đẩy, nghiêm túc dùng khăn bông cọ mạnh mấy lần.
Thần Hiên lập tức bày ra vẻ mặt ăn khổ, vội vàng túm lấy bàn tay mềm mại kia, nhéo nhéo chóp mũi đỏ ửng vì hơi nước nóng của nàng: "Nhẹ tay một chút, nó mà bị thương nàng sẽ hối hận đấy." Ném khăn sang một bên, hắn lại dẫn dắt bàn tay nàng xuống thấp: "Nhẹ một chút."
Nàng không thể, cũng không muốn cùng một cái tên đang say rượu đến mơ màng kia so đo, liền một bên xối nước, một bên nhẹ nhàng giúp hắn xoa xoa. Phát hiện thứ đó bắt đầu sưng lên, nàng không dám cử động nữa, ngưng hết việc trong tay, lấy khăn giúp hắn lau khô.
Hắn đang ngồi trên ghế gỗ, nàng thì lại nửa ngồi nừa quỳ giúp hắn lau khô người, khuôn mặt nhỏ nhắn cách hắn càng lúc càng gần. Cổ họng hắn lăn một vòng, Thần Hiên vội vàng đứng lên, nàng không phòng bị, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bị một cỗ nhiệt khí nóng bỏng ập tới, cái trán trơn bóng mơ hồ còn bị thứ gì đó phớt qua, nghe thấy trên đỉnh đầu có một chuỗi thanh âm khẩn cầu: "A Vi, nó khó chịu, nàng mau giúp ta hôn nó có được không?" Hôn một cái thôi, hắn thật sự rất khát vọng, hắn đã định cố nhịn đến khi cùng nhau xem sách, nhưng ngay lúc này, tư thế này, hắn thật sự không nhịn được. Giống như người ở giữa hoang mạc khô cằn thấy một dòng nước, hắn khát đến khó chịu.
Lại say khướt! Lần trước còn thề thốt không hề mê rượu. Nàng bực mình muốn đứng lên, lại bị hắn đưa tay đè chặt bả vai, ánh mắt mông lung nhìn nàng, nhẹ giọng dụ dỗ: "Hôn một cái thôi, hôn một cái là được. Ta tuyệt sẽ không xấu tính, nàng hôn xong ta sẽ lập tức mặc quần áo đi ra ngoài."
Nghĩa là không làm thì hắn cứ trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶ mà đi ra ngoài sao?
" Được." A Vi ôn nhu lên tiếng, đưa tay dùng sức búng mạnh vào nơi phách lối kia.
Thần Hiên đau đến kêu lên thành tiếng, thân thể theo bản năng cúi gập, vẻ mặt cũng lộ ra chút trắng xanh.
Nàng bị bộ dáng của hắn hù dọa, vung nhỏ tay, tội nghiệp nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta. . ." Còn chưa nói xong, nàng phát giác bờ vai của mình bị hắn nhấc lên, rất nhanh liền phải đứng thẳng người.
Thần Hiên nhìn nàng bị dọa đến hai mắt mở lớn, môi mọng run run, bộ dạng nhu nhược yếu ớt khiến người ta không nhịn được mà muốn chở che. Lửa giận trong lòng tiêu mất một nửa, hắn đưa tay kéo nàng vào lòng, để cho nàng tựa vào mình, bàn tay to lớn phủ trên ót nàng xoa xoa, nhẹ giọng nói: "Được rồi, không sao, nàng không muốn hôn ta, ta liền hôn nàng cũng được."
Dứt lời, hắn không hề cho nàng cơ hội phản ứng, lập tức động thủ. Bờ môi đỏ mọng dụ hoặc nàng hắn không phải chưa từng hôn qua, bất quá, khi đó nàng ngủ mơ mơ màng màng, không hề đáp lại hắn. Lần này lại khác, hắn nhẹ nhàng chạm vào, theo hơi thở thanh thanh của nàng mà cạy mở vào trong, cùng đầu lưỡi nhỏ kia trêu đùa. Nàng cũng quá là linh xảo, luôn trốn tránh hắn, hắn lại truy đuổi không tha.
Sau một lúc lâu, thấy nàng đã hít thở không thông hắn mới lưu luyến buông lỏng người trong ngực ra. Búi tóc rủ xuống, quần áo bị hắn cọ tán loạn, trong mắt ẩn ẩn một tầng sương mông lung, cánh môi hồng hồng ẩm ướt giống như hải đường sau mưa. Hắn bỗng nhiên cảm thấy cái nơi đang chạm vào bụng nàng kia càng lúc càng bành trướng rồi…
Tim A Vi đập như trống chầu, cái ôm vừa rồi cho nàng cảm giác hoàn toàn bất đồng với những lần được hắn ôm chặt trong chăn. Hắn rất vội vã, nàng cũng không hiểu rốt cuộc hắn khát vọng cái gì.
Nhưng môi có chút đau, nàng ủy khuất hít mũi một cái.
Thần Hiên thấy nàng phản ứng như thế, bản thân không khỏi sinh chút hoài nghi, cánh tay đang vòng quanh eo nàng bỗng nhiên căng thẳng, vươn tới túm lấy hai tay nàng. Cái tay kia theo thắt lưng xuống thấp hơn, đi vào bên trong làn váy, phát hiện nơi nào đó có chút ẩm ướt, hắn vừa lòng cười cười, môi mỏng tựa vào vành tai bạch ngọc của nàng, nhẹ nhàng thổi khí nóng: "Nàng cũng muốn ta."
A Vi không hiểu rõ hàm ý của hắn, lại không lý do cảm thấy một trận thẹn thùng, vươn tay đẩy bờ vai hắn, cắn môi nói: "Chàng khi dễ ta, ta vừa búng một cái chàng đã cắn ta nhiều như vậy!" Nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, nàng tức giận đẩy cửa đi ra ngoài.
Gió lạnh thổi vào, Thần Hiên rùng mình một cái, nhanh chóng đóng cửa, lại cuống quít đi mặc xiêm y. Cũng tại hắn, nhịn một chút cũng không xong. Nàng còn chưa xem qua mấy quyển sách kia, nhất định lại tưởng hắn phát bệnh cho xem.
Trở lại phòng ngủ của tiểu nương tử, thấy nàng đã giận dỗi nằm đưa lưng về phía mình, hắn thở dài một hơi, lật tung cả phòng tìm mấy quyển sách. Nàng quả nhiên thật sự rất nghe lời, đem giấu vào tận đáy tủ…
Tùy ý lấy ra một quyển, hắn lật vài tờ, thấy tranh đẹp chữ dễ hiểu liền cầm tới bên mép giường, xoa xoa đầu A Vi: "Cái này là cố ý mua cho nàng, mau xem thử một chút."
A Vi nhất quyết làm chú rùa nhỏ, rụt ở trong chăn: "Không xem, ta muốn ngủ."
Thần Hiên lại dỗ một lát, thấy nàng nhất định không lay chuyển đành thở dài buông tha, trong lòng quyết định ngày mai phải cho nàng xem được.
Thổi tắt đèn, hắn theo thói quen vừa nằm xuống giường liền muốn nhốt nàng vào lòng, người trong ngực giãy dụa mấy cái, nhất định không cho hắn đến gần.
Còn chưa nguôi giận? Hắn kêu một tiếng, khẩn trương nói: "Nàng đừng đẩy nữa, ta ngã xuống bây giờ."
A Vi nhớ tới giường của mình thật sự nhỏ hơn ở nhà gỗ rất nhiều liền vội vàng thu lại ma trảo, Thần Hiên thừa cơ vây chặt nàng vào lòng.
Hai người im lặng một lúc lâu, nàng bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy chàng hiện tại thay đổi rất nhiều."
Hắn đương nhiên biết mình không giống lúc trước, trong lòng nhận thức được đương nhiên sẽ không mơ hồ cùng đa nghi nữa. Bất quá Thần Hiên vẫn hỏi lại: "Thay đổi thế nào cơ?"
"Lúc trước thì rất lạnh lùng, bây giờ thì rất kì quái." A Vi bĩu môi.
"Thế… Ta quay lại như lúc trước là được có phải không?" Hắn thăm dò.
Nàng còn thật sự chăm chú suy nghĩ: "Không cần."
Lời vừa nói ra liền nghe được tiếng cười khẽ của hắn.
"Ngủ đi." Thần Hiên giúp nàng chỉnh lại tư thế thoải mái, "Ta hứa với nàng, từ nay về sau nếu nàng không đồng ý thì ta sẽ không làm như vậy nữa." Dù sao chuyện nàng đồng ý cũng là chuyện sớm thôi.
A Vi ừ một tiếng, quyết định tạm thời tin tưởng hắn một lần.
Sáng hôm sau Thần Hiên dậy từ rất sớm, người bên giường thế mà đã xuống bếp từ lâu. Hắn nhớ tới Kiều lão đầu đã lớn tuổi, muốn ngủ nhiều cũng không được, tiểu nương tử của hắn đương nhiên phải dậy sớm một chút làm cơm cho lão nhân trong nhà rồi.
Quả nhiên, hắn mặc xiêm y tử tế ra ngoài thì đã thấy trên bàn bày đầy đồ ăn nóng hổi, Kiều lão đầu đã ngồi xuống bắt đầu dùng cơm.
Phân phó A Vi lấy thêm chén đũa cho trượng phu xong, Kiều lão đầu chậm rãi nói: "Nghe nói đêm qua ngươi say, đoán chừng sẽ mệt mỏi cho nên mới muốn để cho ngươi ngủ thêm mà không gọi. Hiện tại ngươi cũng đã dậy rồi, ngồi xuống đây cùng ăn đi thôi."
Kiều lão đầu cười ha ha, đêm qua nghe thấy trong phòng tắm truyền đến không ít tiếng thở dồn dập, ông đã sống mấy chục năm trên đời đương nhiên hiểu rõ nhưng không muốn nhắc tới. Chỉ cần đôi phu thê này hòa hợp, ân ái triền miên thì ông nhất định sẽ sớm có cháu cố mà bế, chuyện tốt như vậy có ai không mong chờ?
Thần Hiên cám ơn Kiều lão đầu, cầm lấy chén đũa A Vi đưa tới, không khách khí mà ngồi xuống cùng ăn cơm.
Kiều lão đầu ăn xong liền cầm khăn đi lau thùng dụng cụ, dặn dò A Vi: "Ta ra ngoài một chuyến, ở nhà trông nhà cho tốt."
A Vi vội nói: "Ông nội, hôm qua người còn đau lưng cơ mà, hôm nay cứ nghỉ ngơi một ngày đi thôi."
"Không được, hôm qua ta đã đáp ứng một nhà thôn bên rồi. Vốn định trám mấy thứ cho nhà họ nhưng lại không mang đủ vật liệu, hôm nay không kịp làm xong thì lại càng phiền toái. Đâu phải chỉ mỗi thanh danh của ông nội ngươi bị ảnh hưởng mà người ta cũng không có đồ để dùng, bất tiện lắm." Kiều lão đầu phất phất tay nói.
A Vi lại khuyên vài câu, lão nhân cũng không nghe lọt tai, nàng đành nói thêm: "Ông nội, để con đi giúp một tay, tranh thủ sớm một chút liền có thể về nghỉ ngơi."
"Sao lại có thể như vậy được? Ngươi ở nhà bồi Thần Hiên đi, ta làm xong việc nhất định sẽ trở về ngay, không đi rao dạo xung quanh nữa." Kiều lão đầu cười ha ha, "Tiểu nha đầu này, đừng tưởng ông nội ngươi già liền không thể làm nên chuyện chứ."
A Vi không khỏi thở dài.
Thần Hiên bỗng nhiên buông chén đũa xuống, đi đến đỡ lấy thùng dụng cụ của Kiều lão đầu, cười nói: "Nếu ông nội không ghét bỏ, không bằng lần này người giao cho ta được không?"
Kiều lão đầu không tin nhìn Thần Hiên, thấy bộ dạng hắn vô cùng thành khẩn không chút nào nói đùa liền có chút ngượng ngùng: "Sao có thể? Ngươi là đại sư, mấy chuyện cực nhọc này sao có thể…"
"Để kiếm được tiền chân chính, có việc nào không cực nhọc? Lão nhân hôm nay cứ việc ở nhà nghỉ ngơi, để ta cùng A Vi đi là được."
Hắn quay đầu ra hiệu cho A Vi còn đang ngạc nhiên đến ngây ngẩn, nàng liền hoàn hồn lên tiếng: "Ông nội, hôm nay người ở nhà nghỉ ngơi đi thôi."
Kiều lão đầu do dự, híp mắt một cái, nói với Thần Hiên: "Y phục của ngươi như vậy, đi ra ngoài sẽ làm bẩn, lại thêm người ta cũng sẽ không tin tưởng, cứ để cho ta đi đi thôi."
" A Vi, bằng không nàng tìm cho ta mấy bộ xiêm y cũ lại đây đi." Thần Hiên quay đầu nói.
A Vi đáp ứng, lập tức đi vào nhà.
Kiều lão đầu biết Thần Hiên là thật tâm muốn hỗ trợ, trong lòng hết sức cảm động, rốt cuộc cũng không cự tuyệt nữa.
Thần Hiên cao lớn như vậy nhất định không thể mặc vừa y phục của ông nội, A Vi tìm một trận, cuối cùng cũng đem một kiện y phục cũ của phụ thân ra ngoài. Phụ thân tuy thi đậu tú tài nhưng vẫn làm ruộng cùng trám sứ giúp đỡ trong nhà cho nên cũng còn lại vài bộ xiêm y thích hợp.
Thần Hiên đổi y phục xong, Kiều lão đầu thiếu chút nữa không nhận ra được, nam nhân tuấn lãng cao quý chớp mắt một cái liền biến thành con nhà nông, khí chất tuy vẫn có chút khác biệt nhưng vẫn không khỏi khiến người ta lạ lẫm. Hốc mắt Kiều lão đầu có chút lên men, đi tới giúp Thần Hiên sửa lại góc áo, thở dài nói: "Đã bao nhiêu năm rồi, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi liền cảm thấy ngươi thật giống phụ thân A Vi ngày đó. Cũng là một bộ dáng cao lớn thế này…"
A Vi nghe ông nội nói như vậy, cũng không khỏi nhớ phụ thân, tay nhỏ không tự chủ mà vặn xoắn lại.
Thần Hiên hơi nhếch môi, khẩn thiết nói: "Ông nội không cần đau buồn, sau này có ta chiếu cố người, A Vi cùng Tiểu Cẩn, nhạc phụ nhạc mẫu nhất định sẽ an tâm."
Kiều lão đầu nghe mấy lời này, đáy lòng không khỏi run lên. A Vi cũng không khác mấy, mấy lời hắn vừa nói ra không chỉ làm cho nàng kinh ngạc mà còn khiến nàng vui mừng không thôi. Hắn đã thay đổi thật nhiều….
Kiều lão đầu nhìn Thần Hiên gánh đòn gánh, A Vi cầm thùng dụng cụ cùng nhau ra cửa, đuôi mắt nhăn nheo lộ ra chút ý cười…