Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 57: Vạn Sự Lấy Nàng Làm Trọng






Nghe Trầm Thanh Kiểu “cầu xin” như vậy, Côn Lôn Nô đang kềm chế Trầm Thanh Lê liền hất cằm nói với Lục Hoài Khởi ‘Lục Hoài Khởi, chúng ta không đáp ứng yêu cầu của ngươi, ngươi phải làm theo điều kiện của chúng ta, không thì đừng trách chúng ta không khách khí với đám nữ quyến”
Vừa dứt lời, bàn tay cầm kiếm kề trên cổ Trầm Thanh Lê tăng thêm lực đạo, ra vẻ nếu Lục Hoài Khởi không làm theo yêu cầu của bọn họ, bọn họ sẽ giết nàng.
Lục Hoài Khởi nheo mắt nhìn Trầm Thanh Kiểu, trong mắt lóe lên băng hàn
Mộ Vân Hàn đi đến cạnh Trầm Thanh Kiểu.

Trầm Thanh Kiểu ngước khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn còn đọng nước mắt, bộ dáng nhu nhược, lo lắng nói với hắn ‘Thái tử biểu ca, Nhị muội tuy luôn nhằm vào chúng ta, bình thường ta cũng hay oán hận nàng nhưng nay nhìn thấy nàng bị người ta bắt đi như thế, trong lòng ta vẫn không bỏ xuống được.

Thái tử biểu ca, ngươi nghĩ cách cứu Nhị muội giúp ta đi”
Nàng cũng bị thương nhưng mở miệng đều là quan tâm Trầm Thanh Lê vẫn luôn đối nghịch với nàng, Mộ Vân Hành càng cảm thấy nàng tâm địa thiện lương.

Hắn đưa mắt nhìn Trầm Thanh Lê, tuy trong lòng đã không còn tình yêu cấm kỵ với nàng nhưng cũng không nỡ nhìn nàng bị giết, liền nói “Lục đô đốc, hiện có rất nhiều nữ quyến bị bắt, theo Cô thấy, trước tiên cứ chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa cho bọn họ đi”
Đương kim Thái tử đã đáp ứng yêu cầu, đám Côn Lôn Nô càng cảm thấy mình đang chiếm ưu thế, càng không chấp nhận điều kiện thay thế của Lục Hoài Khởi
Lục Hoài Khởi rũ mi, che giấu sự tàn nhẫn trong mắt, phất tay áo ra lệnh cho thủ hạ “đi chuẩn bị cho bọn họ mấy chiếc xe ngựa”
Đám Côn Lô Nô nghe vậy, không giấu được tươi cười cao hứng
Không lâu sau, Đông Hán thái giám đã mang mấy chiếc xe ngựa đến, đám Côn Lôn Nô cũng kèm nữ quyến lên xe
“Lục Hoài Khởi, nếu ngươi muốn tiểu thiếp của ngươi cùng các nữ quyến khác bình an vô sự, tốt nhất đừng phái người đuổi theo, chúng ta nhìn thấy một người đuổi theo sẽ giết một nữ quyến” Côn Lôn Nô kềm chế Tràm Thanh Lê kiêu ngạo ra lệnh cho Lục Hoài Khởi
Sau đó mấy chiếc xe ngựa lập tức rời đi
Trầm Thanh Lê xuyên qua màn xe ngựa bị gió thổi tung, nhìn Lục Hoài Khởi đang đứng phía xa xa.

Dưới ánh mặt trời, tà áo của hắn tung bay theo gió như nhảy múa không quy luật trong không trung.

Ánh mắt của hắn sâu thẳm, tựa như vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, Trầm Thanh Lê không nhìn thấy biểu cảm trong mắt hắn, nhưng như vậy cũng đã đủ.

Hôm nay Nhiễm Mặc đã bị nàng phái đi an bài giúp Thập nhị hoàng tử, nói toàn trường lúc này chỉ có một mình hắn để ý tới sống chết của nàng…
Khi mấy chiếc xe ngựa biến mất trong tầm mắt, cẩn thận đi đến cạnh Lục Hoài Khởi, thấy mặt hắn đen như đít nồi, đôi mắt hồ ly sắc bén lạnh thấu xương, toàn thân như dã thú đang vận sức chờ phát động

“Phái người lặng lẽ đuổi kịp bọn họ,đừng để bọn họ phát hiện” Lục Hoài Khởi lạnh lùng ra lệnh’
Trương Lực chắp tay lui ra
Lục Hoài Khởi thu lại biểu tìnht, quay đầu liền là vẻ mặt bình thản, chậm rãi đi đến chỗ Minh Hoài đế “Hoàng thượng, đám Côn Lôn Nô bắt đi rất nhiều nữ quyến, vi thần khẩn cầu Hoàng thượng cho người điều động Vũ lâm vệ đến hiệp trợ Đông Hán tróc nã đám Côn Lôn Nô kia”
Minh Hoài đế lập tức chấp thuận.

Hắn đang hối hận vì hôm nay đã ra cung xem đua thuyền rồng, sớm biết vậy thì ở trong cung nghiên cứu nghề mộc còn tốt hơn, giờ Lục Hoài Khởi đi cứu người, hắn là hoàng đế sao có thể từ chối, liền ra lệnh cho Thống lĩnh Vũ lâm vệ phân bổ người hiệp trợ Lục Hoài Khởi
Tây Hán đô đốc Lưu Trực đứng phía sau Minh Hoài đế, ánh mắt nhìn Lục Hoài Khởi chăm chú, tròng mắt khôn khéo xoay chuyển.

Nếu Trầm Thanh Lê bị giết chết thì quá tốt, Bùi Diễm sẽ có cơ hội thay thế nàng hướng dẫn nghề mộc cho Minh Hoài đế.

Nghĩ đến đây, hắn liền tiến lên, đưa tay nhẹ nhàng nâng Minh Hoài đế, bộ dáng nịnh nọt “Hoàng thượng, nô tài đỡ ngài hồi cung”
Xe ngựa xuyên qua cửa thành phía tây, rất nhanh đã đi đến ngoại ô.

Bên trong xe ngựa của Trầm Thanh Lê còn có ba Côn Lôn Nô khác cũng đang kềm chế các nữ quyến.

Nàng dựa người vào vách xe, chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài.

Hai nữ quyến khác cũng bị bắt là Đổng Linh Trinh, nữ nhi của ngũ phẩm Hàn lâm viện học sĩ Đổng Minh Xương và Viên Thiên Thiên, nữ nhi của lục phẩm Thái y viện viện phán Viên Hòa.

Tuy xuất thân của hai nữ quyến này không cao quý bằng nữ nhi nhà công hầu nhưng cũng là thiên kim quan gia, bình thường quen sống an nhàn, chưa từng trải qua tình huống như hôm nay.

Lúc này không có cha mẹ huynh trưởng để dựa vào, chỉ có thể bất lực khóc lóc
Ba Côn Lô Nô ở trong xe nghe tiếng khóc của các nàng mà phát cuồng, Côn Lôn Nô đang kềm chế Trầm Thanh Lê nhịn không được quát lớn “không được khóc nữa.

Chúng ta chỉ muốn mạng, chờ chúng ta an toàn rời khỏi Lương kinh, sẽ bỏ qua cho các ngươi nhưng nếu các ngươi còn khóc lóc ầm ĩ, đừng trách chúng ta không khách khí với các ngươi”
Hai tiểu cô nương chưa từng bị nam nhân quát lớn như thế, bị dọa sợ, khóc càng thêm lợi hại.


Đám Côn Lôn Nô bị tiếng khóc của các nàng làm phát điên nhưng lại không dám làm gì các nàng
Một Côn Lôn Nô phát hiện ra Trầm Thanh Lê vẫn luôn im lặng ngồi trong góc, không khóc không nháo, hắn liền dùng cùi chỏ đụng nhẹ vào Côn Lôn Nô đang kềm chế nàng, nói “Thâm Trù, chúng ta sẽ xử trí nàng ta thế nào?”
Thâm Trù được đồng bọn nhắc nhở liền đưa tay thô bạo tát Trầm Thanh Lê một cái “các ngươi còn khóc nữa, ta sẽ đánh các ngươi như đánh nàng”
Hắn vô cùng cường tráng, đánh cũng ra sức, một tát này làm mặt Trầm Thanh Lê như muốn lệch qua một bên, khóe miệng tràn ra tia máu
Đổng Linh Trinh và Viên Thiên Thiên bị dọa đến ngẩn người, lập tức ngừng khóc
Trầm Thanh Lê đưa tay che mặt, đồng tử đen láy nhìn thẳng vào Thâm Trù, ánh mắt lạnh băng
Thâm Trù đưa tay xốc màn xe ngựa, thăm dò bên ngoài.

Bọn họ đang chạy trốn theo lộ tuyến đã được định sẵn trước đó.

Người hợp tác nói với bọn họ, chỉ cần bọn họ dựa theo kế hoạch của hắn mà làm việc, hắn cam đoan sẽ đưa bọn họ bình an rời khỏi Tây Lương quốc.

Mà điều quan trọng nhất trong kế hoạch của người kia chính là giết chết thiếp thất này của Lục Hoài Khởi.
Sau khi tát Trầm Thanh Lê thêm một cái, Thâm Trù liền cao giọng ra lệnh cho xa phu dừng xe, mấy chiếc xe ngựa phía sau cũng dừng theo.
Thâm Trù thô bạo lôi Trầm Thanh Lê ra khỏi xe, lại dùng lực xô ngã nàng trên đất.

Trầm Thanh Lê ngẩng đầu, dùng ánh mắt bất khuất nhìn thẳng vào hắn.

Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương hơn mười tuổi nhưng trong khi các nữ quyến khác khóc không thành tiếng thì nàng lại bình thản đón nận mọi chuyện, không khóc không nháo, trấn định khiến người ta hoài nghi số tuổi của nàng.
Thâm Trù xoa xoa hai tay, nói “ngươi đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt, là có người muốn chúng ta giết chết ngươi.

Ngươi xuống địa phủ, hãy nhớ tìm kẻ muốn giết ngươi” nói xong nhận lấy đao từ một Côn Lôn Nô khác, lưỡi đao sắc bén lóe lên dưới ánh mặt trời làm người ta chói mắt.
Trầm Thanh Lê im lặng như đã hiểu, trên đời này, muốn nàng chết không có mấy người.


Ánh mắt của nàng xẹt qua đám Côn Lôn Nô, rơi trên mấy chiếc xe ngựa, nhìn thấy vẻ mặt kin hoàng của các thiên kim quan gia, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống vắng.

Nàng đột nhiên rất hâm mộ các thiên kim quan gia này, dù các nàng bị bắt thì vẫn có người nhà lo lắng cho các nàng, mong ngóng các nàng bình an trở về, mà nàng…ba phen bốn bận hận không thể để nàng chết đi lại là thân nhân của nàng.

Biết bao nhiêu lần nàng tự nhủ với bản thân không cần để ý tới tình thân không có được đó, nàng không có cha mẹ huynh trưởng yêu thương nhưng nàng còn có Lục Hoài Khởi, đó là huynh trưởng dịu dàng nhất trên đời này.

Có hắn là đủ rồi.

Nhưng rồi nàng lại thấy mâu thuẩn, thân nhân có quan hệ huyết thống còn muốn dồn nàng vào chỗ chết, nếu hôm nay nàng thực sự bị giết chết, liệu Lục Hoài Khởi có còn nhớ nàng không? sau này hắn có còn nhận cô nương khác làm nghĩa muội không?có đối với các nàng cũng tốt như vậy không? có đem những điều tốt đẹp hắn dành cho các nàng như hắn đã làm với nàng không? Thật lòng, nàng có chút lo lắng, sợ mình chết rồi, ngay cả Lục Hoài Khởi cũng sẽ quên nàng.
Thâm Trù vung đao, một lòng muốn giết chế Trầm Thanh Lê, nàng lại đột nhiên bật người dậy, thân mình đâm mạnh vào vùng bụng dưới của Thâm Trù.

Đột nhiên bị va chạm mạnh khiến Thâm Trù mất thăng bằng, thân mình lảo đảo, đao trên tay rơi xuống đất.

Trầm Thanh Lê không kịp nghĩ, cắn môi, hai chân dồn sức chạy nhanh vào rừng cây bên cạnh.
Đám Côn Lôn Nô vẫn còn đang bàng hoàng, hồi lâu mới có phản ứng, để lại vài người trông coi các nữ quyến, những người khác đuổi theo Trầm Thanh Lê
Rừng lựu được đan xen bởi ngàn vạn cây lựu, tuy không cao nhưng lại rậm rạp, thân mình của Trầm Thanh Lê lại nhỏ bé, rất thuận tiện di chuyển trong rừng lựu.

Nhưng đám Côn Lôn Nô truy đuổi nàng lại không thuận lợi như thế, bọn họ thân mình cao lớn nên di chuyển trong rừng lựu rất khó khăn.

Trầm Thanh Lê lợi dụng ưu thế này, nhanh chóng chạy khỏi rừng lựu.

Bên ngoài rừng lựu là con đường nhỏ gập ghềnh, thông lên đỉnh núi rậm rạp.

Nàng không còn chọn lựa nào khác, dồn sức lên chân mà chạy vào con đường nhỏ kia.

Lúc này đám Côn Lôn Nô cũng đã đuổi kịp
Trầm Thanh Lê chạy như điên, nhắm thẳng về phía đỉnh núi nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm, chốc lát sau đã hao hết thể lực, không thể chạy được nữa.

Cùng đường, nàng đành nấp sau một bụi cây, hi vọng đám Côn Lôn Nô sẽ không phát hiện ra nàng
“Rõ ràng vừa rồi người còn ở nơi này, sao thoáng chốc đã không thấy tăm hơi?” thanh âm Thâm Trù vang lên bên tai, Trầm Thanh Lê cố sức nín thở, co người lại, xuyên qua tán lá nhìn thấy hắn và đồng bọn đang đứng cách nàng không xa.

“Như vầy đi, chúng ta chia ra tìm nàng’ Thâm Trù phân người ra chung quanh tìm kiếm Trầm Thanh Lê, bản thân hắn cũng chạy về phía trước
Trầm Thanh Lê đợi bốn bề vắng lặng mới dám đi ra khỏi bụi cây, vội vàng chạy trốn.

Tiếc là vận khí của nàng không tốt, chạy không bao lâu liền nhìn thấy phía trước là một Côn Lôn Nô chừng hai, ba mươi tuổi, làn da ngăm đen.

Khi nàng phát hiện ra hắn thì hắn cũng đã nhìn thấy nàng.

Nhận ra hắn đang muốn lên tiếng gọi người, nàng khẽ nhăn mày, bản năng cầu sinh làm cho đôi đồng tử của nàng sáng lên lộ vẻ cầu xin, lông mi chớp chớp, sóng mắt đa tình lưu chuyển.

Đồng thời bàn tay trắng nõn chậm rãi cởi bỏ áo khoác, lộ ra bờ vai tuyết trắng.

Nàng không có ý định câu dẫn nam nhân, nàng rất sợ mình sẽ câu dẫn thất bại nhưng nàng lại không biết rằng hành động ngây ngô trúc trắc của nàng, trong thanh thuần mang vẻ mị hoặc lại có thể kích thích bản năng của nam nhân nhiều hơn.
Côn Lôn Nô kia kẻ mặt tươi cười chậm rãi đi về phía Trầm Thanh Lê nhưng khi hắn muốn kéo cái yếm trên người nàng xuống, Trầm Thanh Lê đã lượm được một hòn đá trên mặt đất,lập tức hung hăng đập vào mắt hắn.

Côn Lôn Nô theo bản năng đưa tay sờ mắt, Trầm Thanh Lê chớp đúng thời cơ, dùng sức cắn lên tai hắn.

Côn Lôn Nô thống khổ gào lên, Trầm Thanh Lê không dám trì hoãn, vội vàng chạy vào trong rừng
Đám Thâm Trù nghe tiếng gào thống khổ của đồng bọn lập tức chạy về, đang muốn đuổi theo Trầm Thanh Lê thì lúc này một Côn Lô Nô từ dưới chân núi chạy lên, hổn hển hô to “đại ca, không xong rồi, Đông Hán đuổi theo chúng ta, các huynh đệ chúng ta đều bị đám hoạn quan kia giết chết, chúng ta cũng mau chạy thôi, nếu không đám hoạn quan kia kéo đến, chúng ta cũng chạy không thoát”
Thâm Trù là lão đại của đám Côn Lôn Nô, nghe vậy liền không dám chần chờ,vội sai người khiêng đồng bọn bị thương, lập tức bỏ chạy trối chết.

Bọn họ không có cách nào khác, Lục Hoài Khởi ác danh lan xa, rơi vào tay hắn chính là sông không bằng chết.

Lúc trước trong tay bọn họ dù sao cũng còn tiểu thiếp của hắn để uy hiếp, nay có thể bắt được nàng hay không còn là vấn đề, cho nên phải nhân lúc người của Đông Hán chưa đuổi tới, bọn họ nên bỏ chạy giữ mạng vẫn hơn
Trong hoàng cung, Tố Thu cô cô tâm tình thấp thỏm đi vào tẩm điện của Trầm tài nhân, nhỏ giọng bẩm báo “Khởi bẩm chủ tử, người chúng ta an bài ngăn chặn người của Đông Hán không có thành công, người của chúng ta rất nhanh đã bị giết chết, còn đuổi kịp đám Côn Lôn Nô.

Toàn bộ Côn Lôn Nô đã bị người của Lục Hoài Khởi bắt được, còn Trầm Thanh Lê, tung tích không rõ.

Có thể là đã chết”.