Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 254: Cao Thấp






Trầm Thanh Kiểu cầm lấy ly rượu, chạm ly với Lạc Nam rồi cúi đầu nhấp một ngụm, mi nhan nhuốm say càng thêm đen đặc, giống như bầu trời đêm bên ngoài, làm Lạc Nam nhìn không thể dời mắt
Chúng quan viên nhìn thái độ của phu thê Lạc Nam và tiểu hoàng đế liền biết ba người chỉ là hòa thuận bề ngoài, bên dưới là sóng ngầm mãnh liệt.

Tiểu hoàng đế dù coi trọng bọn họ nhưng lại không tín nhiệm, giống như quan hệ giữa Minh Hoài đế và Lục Hoài Khởi khi xưa, giữa bọn họ chỉ có quan hệ lợi ích, một khi sự cân bằng này bị phá vỡ thì quan hệ đó cũng vỡ ta.
Tiểu hoàng đế vừa uống cạn chén rượu thì Trầm Thanh Lê cũng bị giải vào đại điện, nghe tiếng xích sắt nặng nề, hắn cảm giác như đầu bị bỏ chì, nặng cực kỳ.

Hắn không muốn nhìn mặt Trầm Thanh lê lại nhịn không được muốn xem bộ dáng hiện tại của nàng
Trầm Thanh Lê không ngờ tiểu hoàng đế lại gọi nàng đến đại điện, đây là muốn nhục nhã nàng trước mặt bá quan văn võ sao?
Cung yến vốn đang náo nhiệt vì sự xuất hiện của Trầm Thanh Lê mà bỗng chốc lặng ngắt như tờ, giống như nàng là vật gì đó hi hữu, khiến ai cũng nhìn chằm chằm, nhỏ giọng bàn tán.
Tiếng xích sắt nặng nề va trên nền đá cẩm thạch phát ra tiếng vang chói tai, giống như là phát bên tai tiểu hoàng đế, nghe rất rõ.

Hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Trầm Thanh Lê, vừa thấy liền ngẩn cả người.


Nàng mặc y phục tù nhân cũ nát, bên trên còn dính vết máu, màu sắc đỏ thẫm khiến hắn cảm thấy chói mắt.

Tuy nhiên ánh mắt nàng vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, bộ dáng trầm tĩnh thong dong làm cho hắn nhớ tới Đại hoàng tỷ, Đại hoàng tỷ cũng như thế, dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ trấn định ứng đối, giống như không có việc gì khiến nàng tâm thần đại loạn.

Ánh mắt trong veo làm hắn nhớ tới khi Đại hoàng tỷ nhìn hắn, dịu dàng và trầm tĩnh.

Vì sao lại như vậy, vốn là hai người không chút liên quan với nhau lại làm cho hắn có cảm giác giống nhau? Hắn không thể lại đổ cho giấc mộng kia, vì thực ra từ rất lâu trước đó, hắn đã ẩn ẩn có cảm giác này, nhưng vì khó có thể tin nên hắn không dám tin cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mình trúng tà mới tin có chuyện chuyển thế.

Thế nhưng hiện tại nhìn Trầm Thanh Lê giống y Đại hoàng tỷ đang từng bước đi về phía hắn, hắn thật khó có thể xem suy đoán của mình là vô căn cứ được nữa
Xuân tới đứng sau tiểu hoàng đế, thấy hắn nhìn Trầm Thanh Lê, ánh mắt phức tạp, không biết hắn đang nghĩ gì và đêm nay sẽ làm gì Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê cảm giác được tiểu hoàng đế đang dùng ánh mắt kỳ dị ngó mình nhưng nàng không thèm để ý, hiện tại tất cả tinh thần của nàng đều bị Trầm Thanh Kiểu thu hút.

Nàng không ngờ đêm nay nàng ta cũng có mặt ở nơi này, nhưng ròi chợt nghĩ ra, có lẽ tiểu hoàng đế liên thủ với Trầm Thanh Kiểu.


Lúc này nàng cũng hiểu vì sao hắn lại triệu nàng tiến cung, là vì Trầm Thanh Kiểu, nàng ta hận nàng thấu xương, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để nhục nhã nàng như lúc này
Từ lúc Trầm Thanh Lê tiến vào điện, Trầm Thanh Kiểu luôn nhìn nàng chằm chằm, nhìn thấy vết máu trên quần áo tù nhân của Trầm Thanh Lê, nàng đột nhiên thấy hưng phấn.

Đó là do nàng “ban thưởng” cho Trầm Thanh Lê, lúc này đây nàng sẽ lại dành cho nàng ta một phần hậu lễ nữa
Trầm Thanh Kiểu chợt nảy sinh ác ý, vội che mũi, cao giọng hô “mùi gì vậy? Thật khó ngửi”
Đây rõ ràng là nói Trầm Thanh Lê, mùi máu tươi nhàn nhạt trên người nàng, ai cũng có thể ngửi thấy nhưng không đến nỗi như Trầm Thanh Kiểu nói, nàng ta chỉ là cố ý để nhục nhã Trầm Thanh Lê thôi
Hà Mẫn Tân vội vàng phụ họa “Lạc phu nhân, trên người tù nhân đều có mùi vị khó ngửi, ngài là thiên kim chi khu, đương nhiên không chấp nhận được mùi này” Nói xong còn vẻ mặt nịnh nọt nhìn Trầm Thanh Kiểu, giống như đang suy nghĩ cho nàng nhưng hắn lại cảm giác có một luồng ánh mắt lạnh lùng đang nhằm vào hắn.

Hắn cẩn thận ngước mắt nhìn về phía vị trên long ỷ kia, thấy tiểu hoàng đế đang nhìn Trầm Thanh Lê, trong mắt tràn ngập lửa giận, làm hắn không hiểu ra làm sao
Trầm Thanh Lê cảm thấy những lời này như chậu nước bẩn dội lên người nàng, vừa lạnh vừa dơ, vô cùng ghê tởm
Trầm Thanh Kiểu nhìn thấy Trầm Thanh Lê sau khi nghe mình nói, không còn giữ được vẻ mặt lạnh nhạt nữa, cảm thấy đắc ý, trong lúc lỡ đễnh nhìn thấy cái bụng hơi hở lên của Trầm Thanh Lê, lập tức nhướn mày, vô cùng tức giận.

Trầm Thanh Lê là một tội phụ, dựa vào cái gì còn có thể giữ lại nghiệt chủng, nàng không muốn nàng ta sinh ra một nữ nhi khiến người chán ghét như nàng ta.


Ác ý một khi đã nảy sinh liền không thể vãn hồi
Nàng làm như vô tình phát hiện “thì ra Trầm thị mang thai?”
Lời này như một quả bom vừa phát nổ, làm cho cả đại điện nháy mắt nhốn nháo hẳn lên
“Trầm Thanh Lê mang thai? Đây chẳng phải là hài tử của Lục Hoài Khởi sao?”
“Ai biết được, trước đại hôn, Trầm Thanh Lê bị bắt đến Bắc Tề, nói không chừng là nòi giống Bắc Tề”
“Ngươi đã quên Lục Hoài Khởi vốn là người Bắc Tề sao? Hắn chính là Bắc Tề đại hoàng tử ah”
“Sẽ không, chư vị đừng quên Lục Hoài Khởi là loại người nào, hắn sao có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân của mình mang thai hài tử người khác”
“Nói có ký, như vậy Lục Trầm thị đang vì Lục Hoài Khởi lưu lại đời sau, chuyện này không thể được, đứa nhỏ này được sinh ra chẳng phải sau này sẽ lại thêm một tai họa”
“Lục Hoài Khởi như vậy, hài tử của hắn tất không phải người bình thường”
Nghe những lời này, sắc mặt Trầm Thanh Lê vẫn lạnh nhạt như nước, dù bọn họ đang nhục mạ Lục Hoài Khởi, nàng cũng không thể lên tiếng trách cứ, bởi vì không có tác dụng còn có thể chọc giậ tiểu hoàng đế, đến lúc đó hài tử trong bụng nàng sẽ gặp nguy hiểm
Tiểu hoàng đế nhìn cái bụng hơi hở của Trầm Thanh Lê, mày nhíu càng chặt hơn.

Nếu để hài tử của Lục Hoài Khởi ra đời, sau này ngôi vị hoàng đế của hắn liệu có an ổn? Nhưng nếu lỡ Trầm Thanh Lê thực sự là Đại hoàng tỷ chuyển thế, đứa bé kia là hài tử của nàng, hắn nên xử trí hài tử đó thế nào, mà hắn có thể xử trí sao, Đại hoàng tỷ đã từng cứu mạng hắn, không có nàng, hắn hiện là một vong hồn, còn nói gì ngồi trên long ỷ.
Trầm Thanh Kiểu nghe chúng quan viên bàn tán, trong mắt không giấu được sự đắc ý.


Trầm Thanh Lê, đối mặt với sỉ nhục như thế, ngươi còn bình tĩnh được sao? Nghiệt chủng trong bụng ngươi còn có thể giữ được sao? Nàng cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, chờ đợi có người lên tiếng xử trí hài tử trong bụng Trầm Thanh Lê, chỉ cần có người mở đầu, đám quan viên như cỏ đầu tiên kia ắt sẽ hùa theo, lại được tiểu hoàng đế chấp thuận, Trầm Thanh Lê coi như xong.

U quang trong mắt nàng không khống chế được mà trở nên dày đặc, cả người bao phủ một tầng cảm giác quỷ dị khiến Lạc Nam cũng phải đưa mắt nhìn
Tiểu hoàng đế nhìn Trầm Thanh Kiểu, không bỏ qua bất kỳ thần tình nào trên mặt nàng, biết nữ nhân độc ác độc này chắc chắn đang mong đợi hài tử trong bụng Trầm Thanh Lê chế đi.

Hắn xoa xoa thái dương, trong lòng loạn thành một đoàn, không biết nên làm thế nào cho phải
Đúng lúc này, Lạc Nam đứng dậy nói “Hoàng thượng, có thể nghe thảo dân một lời không?” Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào tiểu hoàng đế, khiến người ta cảm thấy có áp lực vô hình
Tiểu hoàng đế không vui cũng có dự cảm bất tường nhưng việc đã tới nước này, hắn chỉ có thể nói “cứ nói, đừng ngại”
Lạc Nam chậm rãi nói “Hoàng thượng, thảo dân cho rằng Lục Hoài Khởi là tội nhân, tử tự của hắn nhất định không thể giữ, nếu lưu lại kẻ này, biết đâu sau này lại là một Lục Hoài Khởi khác, đến lúc đó, giang sơn Tây Lương, cơ nghiệp của hoàng thượng sẽ nguy hiểm, mà khi đó muốn xử trí kẻ này thì cũng đã muộn.

Hoàng thượng, mong ngài cân nhắc”
Chúng quan viên nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nhanh chóng cân nhắc lợi hại rồi cùng đứng lên, cùng hô to “Hoàng thượng, xin hãy cân nhắc”
Trầm Thanh Lê đưa tay sờ bùng, cảm giác hài tử đang đá bụng mình, giống hắn cảm nhận được vận mệnh của mình đang bất ổn, nàng chợt thấy đau lòng
Tiểu hoàng đế khép hờ mắt, trong lòng xoay chuyển trăm ngàn ý niệm, cuối cùng thở dài, giơ tay lên.