Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 239: Tráng Liệt






Ám đạo này rất dài, Lục Hoài Khởi cũng từng nói ám đạo sẽ có ba lối rẽ dẫn đến ba nơi khác nhau, một cái thông đến hoàng cung, hai cái khác dẫn đến thành đông và thành nam /
Không khí âm u trong ám đạo làm Trầm Thanh Lê có chút không chịu được nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, vào lúc này, nàng không muốn làm ảnh hưởng đến mọi người
Nhiễm Mặc lại cảm nhận được bước chân không ổn và hô hấp nặng nề của nàng, lo lắng hỏi “phu nhân, ngươi không sao chứ?”
Trầm Thanh Lê lắc đầu, lại nhớ ra trong ám đạo tối thui, nàng sẽ không thấy, liền nhẹ giọng nói ‘không cần lo lắng cho ta, ta không sao” Mau chóng rời khỏi ám đạo thì sẽ an toàn thôi
Tuy nhiên đám quan binh cũng đã tìm được lối vào ám đạo, tên cầm đầu lớn tiếng mắng chửi “ám đạo chó má này, cẩu tặc Lục Hoài Khởi cả ngày trốn trong phủ làm mấy trò này sao? Đen thui không thấy gì, sao có thể đi đường?’
Một tiểu binh ở sau vội vàng đánh chiết hỏa tử, trong ám đạo bỗng chốc le lói ánh sáng
Trầm Thanh Lê nghe tiếng, sắc mặt ngưng trọng “Nhiễm Mặc, chúng ta phải đi nhanh hơn mới được”
Nhiễm Mặc cũng nói “được, phu nhân, ta đỡ ngươi, ngươi cũng cẩn thận chút’ Đường đi trong ám đạo không quá bằng phẳng, người mang thai như Trầm Thanh Lê không thích hợp đi nhanh nhưng tình hình lúc này không cho phép các nàng nghĩ nhiều
Trầm Thanh Lê đang đi, đột nhiên reo lên vui sướng “Nhiễm Mặc, ta nhớ ra rồi.

Lúc trước hắn có nói với ta phía trước có một ám thất, một khi đi vào, nếu người bên trong không mở cửa thì người ngoài không thể tiến vào, hơn nữa trong ám thất còn có một ám đạo thông ra ngoài.


Chúng ta được cứu rồi”
Nhiễm Mặc kinh hỉ “phu nhân, vậy chúng ta mau đến ám thất đó thôi”
Bên kia, đám quan binh khi tiến vào ám đạo, vì trúng cơ quan ám khí, người chết người bị thương không ít, bọn họ lo đối phó với cơ quan nên không thể tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh trong ám đạo /
Quan binh cầm đầu nghĩ cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay, sợ là không đuổi kịp Trầm Thanh Lê, cuối cùng hắn bắt vài tiểu binh đi trước dò đường, nếu có cơ quan cạm bẫy thì bọn hắn ở phía sau cũng biết đường mà tránh, nếu không có thì càng tốt.

Nhờ “sáng kiến” này của hắn mà tốc độ của bọn họ đã tăng nhanh hơn.

Bọn họ đều là nam tử cường tráng, Trầm Thnah Lê và Nhiễm Mặc chỉ là nữ tử chân yếu tay mềm, huống chi Trầm Thanh Lê lại đang có thai, cho nên tốc độc chậm hơn nhiều.

Khi các nàng vừa đến trước cửa phòng tối thì đám quan binh cũng đuổi đến phía sau
Nhìn thấy Trầm Thanh Lê mở cánh cửa phòng tối, quan binh cầm đầu định lấy cung tiễn bắn nàng nhưng nhớ tới mệnh lệnh của Hà Mẫn Tân, muốn bắt sống vì thế hắn dừng tay, cao giọng quát “Trầm thị lớn mật, còn không mau dừng lại bó tay chịu trói”
Trầm Thanh Lê không hề quay đầu, không để ý tới mấy lời vô nghĩa của hắn
Nhiễm Mặc ở bên cạnh lại hồi hộp vô cùng, chỉ sợ đám quan binh bắn tên, các nàng khó tránh khỏi nguy hiểm, nàng tuy có chút công phu nhưng vừa bảo vệ phu nhân vừa chống lại mấy chục người, e rằng khó bảo vệ phu nhân chu toàn
Trầm Thanh Lê nhìn chằm chằm cơ quan trên cửa, trong đầu hồi tưởng lại những gì Lục Hoài Khởi đã nói với nàng, hồi lâu, rốt cuộc cơ quan cũng mở ra, nàng vội vàng lôi kéo Nhiễm Mặc vào trong, đóng cửa lại, ngăn cản đám quan binh ở bên ngoài.
Sauk hi đóng cửa lại, Trầm Thanh Lê dựa người vào tường thở hổn hển, xoa mồ hôi trán
Nhiễm Mặc vội hỏi “phu nhân không có chuyện gì chứ?” Bôn ba như vậy, nàng rất lo cho thân thể của Trầm Thah Lê
Trầm Thanh Lê khoát tay, ý bảo mình không việc gì, nàng chỉ có chút mệt mà thôi.

Thời gian qua nàng mỗi ngày đều uống thuốc bổ, nàng đã khỏe hơn trước nhiều, không yếu đuối như Nhiễm Mặc nghĩ
Bên ngoài đám quan binh tức giận đánh ầm ầm vào cánh cửa nhưng chân suýt gãy mà cửa vẫn không suy chuyển chút nào, phải chờ người am hiểm cơ quan đến nghiên cứu
Bên trong, Trầm Thanh Lê tìm được một cái thùng, Nhiễm Mặc mở ra thì thấy có một ít ngân lượng, ngân phiếu và xiêm y vải thô.

Nàng kinh ngạc nói “những thứ này đều là Cửu thiên tuế chuẩn bị?”

Trầm Thanh Lê lấy ra hai bộ xiêm y, đưa cho Nhiễm Mặc một bộ, bình tĩnh nói “hắn luôn là người phòng ngừa chu đáo.

Mau thay đi, sau khi chúng ta ra ngoài, trong thành nhất định sẽ dán hình truy nã chúng ta, không thể để bộ dáng này ra ngoài, nếu không chắc chắn sẽ bị bắt”
Nhiễm Mặc nhìn Trầm Thanh Lê bình tĩnh thay xiêm y cũng nhận lấy, làm theo/
Các nàng vừa thay xiêm y xong, đang định tìm ám đạo để ra ngoài thì nghe bên ngoài có động tĩnh không thích hợp.

Tuy rằng Lục Hoài Khởi đã nói phòng này một khi đã khóa bên trong thì bên ngoài không thể mở được, Trầm Thanh Lê tuy tin lời hắn nhưng lúc này vẫn có chút bất an
Bên ngoài vang lên thanh âm đắc ý của quan binh “Trầm thị, ngươi cho rằng các ngươi trốn bên trong thì chúng ta không có cách bắt ngươi sao? Hừ, ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi, cửa này tuy cứng rắn nhưng ta không tin nó có thể chịu được oanh tạc của hỏa dược”
Nhiễm Mặc đỡ lấy Trầm Thanh Lê, thấp giọng nói “đám quan binh này tìm được hỏa dược ở đâu chứ?” Nơi này là ám đạo ah
Trầm Thanh nhíu mày, trầm giọng nói “hắn có nói vì để ngừa vạn nhất nên có chứa hỏa dược ở trong ám đạo, là ta khinh thường, hẳn là lúc này nên mang theo hỏa dược vào trong phòng”
Nhiễm Mặc thấy nàng có chút tự trách, vội khuyên “phu nhân, chuyện này cũng không thể trách ngài, tình hình khẩn cấp như vậy, chúng ta sao có thời gian mang hỏa dược vào”
Trầm Thanh Lê suy tư “giờ nhiều lời cũng vô ích, bọn chúng nếu thực sự dùng hỏa dược, chúng ta khó mà còn sống đi ra ngoài”
Lục Hoài Khởi từng nói cửa mật thất này rất cứng rắn, ngay cả hỏa dược cũng khó lay động nhưng ở trong ám đạo không gian nhỏ hẹp, uy lực của hỏa dược sẽ mạnh hơn, sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.

Hiện tại chỉ có thể nhanh chóng rời đi trước khi bọn họ châm lửa
Đúng lúc này quan binh bên ngoài lại đắc ý hô “Trầm thị, ta khuyên ngươi không nên dùng mưu ma chước quỷ nào khác, ngươi nghe một chút, xem thanh âm này có quen không?”

Trầm Thanh Lê trong lòng cả kinh, bọn họ bắt ai tới? Nàng đến trước cửa, nghiêng tai lắng nghe, trong lòng kinh nghi, chợt nghe bên ngoài có tiếng quan binh mắng to, tiếng binh khí ra khỏi vỏ, tiếp theo là tiếng nam nhân kêu rên…
Bên ngoài, quan binh kia mắng “ngươi không lên tiếng tưởng rằng ta không biết ngươi là ai sao? Trước kia ta đã gặp qua ngươi, ngươi chính là thuộc hạ của Lục Hoài Khởi, là…”
“Trương Lực” Trầm Thanh Lê kinh hô, không ngờ Trương Lực lại bị bọn chúng bắt được
Quan binh kia lại nói “Trầm thị, ta không có nhiều thời gian để dây dưa với ngươi, nếu ngươi không muốn tên hộ vệ này chết thì mau đi ra, đừng để lão tử phải chờ.

Ta nói cho ngươi biết, ta không có nhiều kiên nhẫn đâu, nếu không nhịn được, kiếm trong tay ta sẽ không thể khống chế ah”
Trương Lực hô lên, thanh âm có chút quái dị, như là bị người ta bóp cằm, không cho hắn cắn lưỡi tự sát “phu nhân, đừng để ý tới tại hạ, ngài đi mau đi.

Chủ tử lo lắng nhất là ngài, ngài không thể xảy ra chuyện gì được” Vừa nói xong đã kêu rên một tiếng, là bị quan binh đâm một kiếm
“Còn nói nhảm nhiều như vậy, ngươi…” Quan binh chưa nói xong, cửa đã mở ra
Trầm Thanh Lên đi ra, lạnh lùng nhìn quan binh trước mặt “lấy kiếm của ngươi ra, không phải muốn đưa ta đi gặp Hà Mẫn Tân sao? Còn thất thần làm gì”
Quan binh thu kiếm, Trương Lực tiến lên đứng sau lưng Trầm Thanh Lê, đám quan binh chỉa kiếm vào người bọn họ, một đường thẳng tiến đến chỗ Hà Mẫn Tân đang chờ.