Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 149: Thích Cảm Giác Chiếu Cố Nàng






Lục Hoài Khởi thấy Trầm Thanh Lê thân ảnh gầy yếu, y phục trên người còn nhỏ nước nhưng vẫn khom người hành lễ với hắn.Tính tình ngoài mềm trong cứng, cực kỳ giống A Lê của hắn
Ánh mắt Lục Hoài Khởi nhìn nàng thâm thúy rất nhiều, lên tiếng “miễn lễ” Hắn rũ mi, che giấu tình cảm trong mắt
Trầm Thanh Lê đưa tay lau nước mưa từ búi tóc nhỏ xuống mặt, đi thẳng vào vấn đề “Lục cửu thiên tuế, Hoàng thượng đã nói với thần nữ, một thời gian nữa thần nữ sẽ theo ngài hồi Tây Lương, từ nay về sau sẽ sống ở đó.

Tối nay thần nữ đến đây là muốn thỉnh cầu Lục thiên tuế, hi vọng ngài có thể nể tình lúc trước thần nữ đã giết Cao thái tử mà đưa ra yêu cầu với Hoàng thượng, để thần nữ được ở lại Nam Đàn” Đôi con ngươi đen bóng của nàng lóe sáng như hắc diệu thạch
Lục Hoài Khởi đồng tử co rút kịch liệt, tình hình có chút quen thuộc.

Một người có thể tên giống nhau, hoàn cảnh tương tự nhưng tính tình không thể cũng giống nhau.

Đồng Vạn Kim chê cười hắn suy nghĩ kỳ lạ nhưng A Lê vốn đã chết cũng có thể được Ân Ly Cận làm cho khởi tử hồi sinh, mà tiểu cô nương trước mặt lại cực kỳ giống A Lê nhà hắn, vậy thì sao không thể là nàng chứ?
Trong đầu ôm ấp suy nghĩ kinh người như thế, hắn mím môi cười nói “Tây Lương người đông, món ngon chỗ chơi cũng phong phú hơn Nam Đàn, hơn nữa ngươi không sợ người Bắc Tề sẽ đuổi giết sao? Nếu ngươi đến Tây Lương, Cô sẽ phái người bảo hộ ngươi tốt hơn”
Trầm Thanh Lê liền hiểu việc nàng đến Tây Lương rất có khả năng là ý của Lục Hoài Khởi, Nam Đàn đế chỉ ở sau thúc đẩy thêm mà thôi.

Tây Lương hiển nhiên tốt hơn Nam Đàn nhưng là nàng muốn sau khi bảo đảm thân nhân của nàng an toàn, nàng sẽ tách khỏi người do Lục Hoài Khởi phái tới bảo hộ, sau đó đưa mẫu thân đến Tây Lương sống mai danh ẩn tích.

Còn lúc này lại rêu rao đến Tây Lương, sẽ trở thành bia ngắm cho Bắc Tề, địch ở trong tối, nàng ở ngoài sáng,bọn chúng muốn giết là chuyện rất dễ dàng.

Hơn nữa nàng đến Tây Lương làm gì? Trở thành con tin của Nam Đàn lấy lòng Tây Lương sao? Vậy sau này kết cục của nàng sẽ thế nào?

‘Hảo ý của Lục cửu thiên tuế, thần nữ tâm lĩnh chỉ là thần nữ phúc bạc, sợ khó mà nhận ân đức của Lục cửu thiên tuế” Vẻ mặt của nàng tràn đầy biểu cảm ngưng trọng, ánh mắt nhìn hắn cũng một mảnh thâm u, rõ ràng là nàng sợ đến Tây Lương sẽ trở thành con cờ
Lục Hoài Khởi bật cười thành tiếng , hỏi lại “sao? Ngươi sợ ta không bảo hộ tốt cho ngươi?”
Hắn vốn trời sinh tao nhã tuấn mỹ, anh dũng thần võ, cười lên như vậy khiến Trầm Thanh Lê nhìn mà đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ nghĩ tới nụ cười của hắn như đàm hoa nở rộ trong đêm.

Tuy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn lại chói mắt vô song
“Ta…Thần nữ không phải không tin tưởng năng lực của Lục cửu thiên tuế, chỉ là…mẫu thân thần nữ còn ở Nam Đàn, thần nữ…” Trầm Thanh Lê cảm thấy mình thật uất ức.

Lục Hoài Khởi chỉ cười nhẹ một cái, nàng đã nói năng không lưu loát, đáng chết hơn là tim của nàng lại đập nhanh liên hồi.
Lục Hoài Khởi thấy hai má nàng ửng đỏ, nghiêm túc đáp lại “chuyện ngươi nói không thành vấn đề, Cô sẽ cho người đưa mẫu thân ngươi cùng đến Tây Lương”
Mình băn khoăn nhiều như vậy, người ta chỉ nói một câu nhẹ bẫng liền xong, Trầm Thanh Lê có chút buồn bực, nàng vẫn không muốn cùng Lục Hoài Khởi đến Tây Lương
“Có phải ngươi lo lắng ngươi đến Tây Lương quá rêu rao sẽ bị người Bắc Tề để ý” Lục Hoài Khởi nói ra băn khoăn của nàng
“Nếu vì nguyên nhân này thì ngươi không cần lo lắng.

Người Bắc Tề có khả năng thăng thiên độn thổ, ngươi dù có mai danh ẩn tích, bọn họ vẫn có thể tìm ra ngươi, đến lúc đó ngươi bị thương tổn càng nhiều hơi.

Ngươi chỉ có thể ở cạnh Cô mới là an toàn nhất”
Hắn sẽ không để A Lê trải qua bi kịch lúc trước.

Còn Ân Ly Cận, quả thật là một phiền toái cho nên hắn tuyệt đối không thể để hắn ta phát hiện ra sự tồn tại của nàng.


Chỉ có ở bên cạnh hắn, hắn mới có thể an bài hết thảy cho nàng cũng chỉ có vậy, nàng mới an tâm
Lục Hoài Khởi vài câu bá đạo cường thế đã an bài cuộc sống kế tiếp của Trầm Thanh Lê.

Nàng vẫn có chút không cam lòng bị người sắp xếp, đôi con ngươi sáng bóng xoay tròn, nghĩ cớ để cự tuyệt hắn
Lục Hoài Khởi đưa tay phủ lên đầu nàng, vẻ mặt sủng nịch như của trưởng bối đối với hài tử “được rồi, ngươi không nên suy nghĩ nhiều.

Dù sao với cái đầu nhỏ hiện tại của ngươi cũng không nghĩ ra biện pháp hay gì, trước hãy chấp nhận đề nghị của ta, việc khác sau này lại nói”
Nàng xoay chuyển tròng mắt,bộ dáng thật đáng yêu.

Hắn thực sự cảm thấy Trầm Khuynh Lê trước mặt chính là A lê của hắn nên hắn kềm lòng không đầu liền đưa taysờ đầu nàng
Hai người một cao một thấp.

Người cao cúi đầu sờ đầu nàng, nàng ngửa đầu nhìn hắn.

Tầm mắt hai người giao nhau.

Ánh mắt của hắn đen như mực, giống như một cái võng được dệt rậm rạp, chỉ nhìn vào mắt hắn, Trầm Thanh Lê cảm thấy tim mình đập lỗi nhịp, cảm giác quen thuộc kỳ lạ lại xông lên trong lòng.


Tình cảnh này giống như đã từng xảy ra nhưng nàng lại nhớ không ra.

Ánh mắt của nàng lóe lên, né tránh ánh mắt của hắn
Lục Hoài Khởi lại sờ đầu nàng “nghe ngươi nói, cảm giác ngươi rất yêu mẫu thân của ngươi nhưng ngươi lại hoang mang rối loạn chạy tới, toàn thân ướt sũng, nếu ngươi có gì không hay xảy ra, mẫu thân của ngươi sẽ mất đi chỗ dựa.

Được rồi, nếu ngươi đã tới chỗ của ta, ta trước hết cho người đưa ngươi đi thay xiêm y sạch sẽ, uống trà gừng.

Làm xong những việc này, ta sẽ cho người đưa ngươi về” Khi nói chuyện, hắn đã không tự chủ mà thay Cô thành ta
Trầm Thanh Lê thụ sủng nhược kinh, nàng do dự một hồi mới lấy hết dũng khí hỏi ‘Lục cửu thiên tuế,ngươi là người trải qua sóng to gió lớn, thần nữ chỉ là nữ tử chốn khuê phòng.

Lục cửu thiên tuế sẽ không gạt thần nữ chứ?”
Lục Hoài Khởi cười khổ lắc lắc đầu, xem ra sự thân thiết giữa hai người vẫn chưa đủ, nàng vẫn tràn đầy phòng bị với hắn
“Ngươi không phải là mỹ nhân khuynh thành cũng không phải công chúa thực sự, ta gạt ngươi làm gì?” Hắn thu tay, nói “được rồi, đi thay xiêm y đi.

Chuyện còn lại ngươi không cần nghĩ nhiều, ta sẽ giúp ngươi an bài tốt hết thảy”
Ngữ khí nói chuyện y như hắn là cha nàng, đúng là một nam nhân bá đạo.

Trầm Thanh Lê có chút bất mãn, vẫn muốn nói phải trái với Lục Hoài Khởi, hắn đã gọi hai nha hoàn tới, khiến nàng phải nuốt những lời muốn nói vào bụng, bất đắc dĩ theo hai nha hoàn rời đi.

Đột nhiên Lục Hoài Khởi như nhớ ta gì đó, gọi nàng một tiếng, nàng liền dừng chân, quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn
“Ta trước kia đã cho người điều tra ngươi, nghe nói trước kia ngươi không có thông minh như bây giờ nhưng từ sau khi ngươi từ biệt viện trở lại, ngươi liền thay đổi.


Ta thật tò mò, ngươi trong khoảng thời gian này đã trải qua chuyện gì?”
Vấn đề này, nàng làm sao trả lời? Chính bản thân nàng còn không biết vì sao sau khi thanh tỉnh liền trở nên thông minh, cho nên nàng không biết nên trả lời hắn thế nào
Lục Hoài Khởi thấy nàng ngây ngốc, chân mày nhướng lên, phất tay với nàng “thôi đi, vấn đề này sau khi ngươi nghĩ kỹ rồi hãy trả lời ta, giờ ngươi đi thay xiêm y đi”
Trầm Thanh Lê liền xoay người rời đi
Không lâu sau thì Đồng Vạn Kim tiến vào, nhìn Lục Hoài Khởi khóe miệng nhếch cao, hắn liền thấy đau đầu ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi nữa, ngươi muốn thế nào thì thế ấy đi”
Mưa to khiến toàn thân Ân Ly Cận ướt đẫm nhưng hắn lại thấy nóng như lửa đốt, trong đôi mắt tím lóe lên lửa giận.

Cảm giác của hắn nói cho hắn biết, tiểu cô nương vừa rồi ở trong phòng nói chuyện với Lục Hoài Khởi chính là nàng.

Vì để triệt để kết thúc nhân duyên giữa nàng và Lục Hoài Khởi, hắn đã mất bao nhiêu tâm huyết và tinh lực.

Khi nàng còn ở An Quốc công phủ, hắn đã đến tìm nàng nhưng để kết thúc nhân duyên giữa nàng và Lục Hoài Khởi mà dù biết rõ nàng ở An Quốc công phủ như đi trên băng mỏng, hắn vẫn để mặc cho nàng bị người khi dễ, mãi cho đến khi bị thiêu chết.

Sau đó hắn thi pháp, nghịch thiên cải mệnh cho nàng sống trở lại nhưng cũng chỉ có thể sống được hai năm, như vậy nàng không có khả năng cùng Lục Hoài Khởi nắm tay đến già.
Hắn đã dùng phương thức như vậy để hoàn toàn kết thúc nhân duyên của nàng và Lục Hoài Khởi, nhưng hiện tại rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Sao lại để Lục Hoài Khởi gặp nàng trước? Rõ ràng nhân duyên của bọn họ đã kết thúc, rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì?
Trong lòng trăm mối tơ vò nhưng mưa mỗi lúc một to, Ân Ly Cận không thể không rời đi.

Sau khi trở lại khách điếm, hắn liền thi pháp, muốn cảm nhận sự tồn tại của nàng.

Tuy nhiên vì ghen tỵ Lục Hoài Khởi đã gặp được nàng trước hắn, uất khí trong lòng hóa thành ngụm máu tươi trào ra nơi khóe miệng, hắn rốt cuộc không thể chống đỡ nổi, ngã quỵ xuống đất.