Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 132: Tao Ngộ Tương Tự Bố Cục Bất Đồng






Nam Đàm Tả tướng Trầm Hạo Hiên dưới trướng có một nam ba nữ nhưng thế gian chỉ biết tới Nhị nữ của hắn, cũng chính là Nam Đàn đệ nhất mỹ nhân, tuy nhiên Tam nữ nhi của hắn diện mạo cũng rất diễm lệ, được người Nam Đàn xưng tụng là Nam Đàn Tịnh Đế Liên.

Có hai nữ nhi xuất sắc như vậy, Trầm Hạo Nhiên đương nhiên rất hài lòng, mấy năm qua đã bỏ ra rất nhiều tiền, mướn thầy về dạy cầm kỳ thư họa cho hai nữ nhi này.

Hoàng đế và các hoàng tử đã từng cố ý gọi các nàng tiến cung nhưng đều bị Trầm Hạo Nhiên dùng cớ còn nhỏ mà từ chối.
Thế nhưng Đại nữ nhi Trầm Thanh Lê lại là một phiên bản khác, tương truyền nàng tướng mạo xấu xí, cử chỉ hoang đường quái dị, không thích đọc sách không yêu nữ công, mỗi ngày chỉ biết đá dế chọi gà, không hề có chút phong phạm nữ nhi nên có.

Tuy nhiên vị Trầm phủ đích nữ này nửa năm trước hôn mê tỉnh lại liền được mẫu thân của nàng đưa đến biệt viện, nửa năm qua trong Nam Đàn đô thành đã không còn bất kỳ tin đồn nào về nàng nữa
Tả tướng phủ.

Tả tướng Trầm Hạo Nhiên nghe hạ nhân bẩm báo có Bắc Tề thái tử Cao Vân Trạm đang ở ngoài cầu kiến, hắn vội vàng bỏ xuống công vụ, ra ngoài chào đón
“Bỉ nhân gặp qua Cao thái tử” Trầm Hạo Nhiên vừa đi đến đại môn đã thấy Cao Vân Trạm chắp hai tay sau lưng đứng đó.

Hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn Cao Vân Trạm, dáng người cao ngất, khí thế ngạo nghễ, không hổ là Thái tử Bắc Tề nhưng khiến hắn có chút nghi hoặc là hắn ta như thế sao ở Tây Lương lại bị Lục Hoài Khởi áp chế gắt gao, cho thấy Lục Hoài Khởi có bao nhiêu đáng sợ
Trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt Trầm Hạo Nhiên lại cung kính nói “Cao thái tử hôm nay có thể đến phủ đệ của bỉ nhân, thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này”
Cao Vân Trạm thu hồi tà ác trong mắt, ôn nhuận nói “Tả tướng quá khách khí, ngược lại là tại hạ chưa thông truyền đã tự động đến quý phủ quấy rầy, thực sự có lỗi”

Trầm Hạo Nhiên tươi cười lấy lòng, đưa tay mời Cao Vân Trạm vào phủ.

Hơn phân nửa giang sơn Nam Đàn đã bị Tây Lương chiếm lấy, dù Trầm Hạo Nhiên là tả tướng chức vị cao thì ở trước mặt Cao Vân Trạm chỉ bé nhỏ như một con kiến, nếu chọc hắn không vui, rất có thể tả tướng như hắn sẽ không có ngày lành
Cao Vân Trạm phẩy tay áo, đi vào phủ
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa vội vàng chạy đến, dừng trước đại môn Trầm phủ.

Xa phu nhìn thấy Trầm Hạo Nhiên liền vội vã nhảy xuống xe, bẩm báo “khởi bẩm tướng gia, nô tài đưa phu nhân và Đại tiểu thư hồi phủ
Cao Vân Trạm sâu sắc nhận thấy khi Trầm Hạo Nhiên nghe tới phu nhân và Đại tiểu thư, thần sắc trên mặt liền thay đổi, trong mắt lóe lên không vui.

Cao Vân Trạm nhếch môi cười, hắn từng nghe nói tới Nhị và Tam tiểu thư của Tả tướng phủ lại chưa từng nghe nhắc tới Đại tiểu thư, hẳn chỉ là một đích nữ bình thường không được sủng ái
Trong xe ngựa, một bàn tay trắng như bạch ngọc vén màn xe lên, một thân ảnh mảnh khảnh được nha hoàn đỡ xuống xe
Nữ tử xuống xe, mang mạng che mặt theo phong cách của nữ tử Nam Đàn, Cao Vân Trạm cũng không nhìn nhiều
Trầm Hạo Nhiên lại nói “Cao thái tử, chúng ta vào phủ đi.

Thật không dám giấu diếm, Đại nữ nhi của bỉ nhân tướng mạo xấu xí, vừa sinh ra đã có da mặt vàng như nến, mấy năm nay bỉ nhân mời vô số danh y đến chẩn bệnh cho nàng nhưng đều không có hiệu quả.


Bỉ nhân sợ nàng sẽ quấy nhiễu Cao thái tử ngài”
Người làm cha lại lộ ra thái độ ghét bỏ nữ nhi của mình, Cao Vân Trạm càng không có hứng thú, hắn chỉ ôn nhận cười, đi vào tướng phủ dưới sự chỉ dẫn của Trầm Hạo Nhiên
Trầm Thanh Lê sau khi xuống xe ngựa liền xoay người, đỡ mẫu thân của nàng xuống.

Ở chung với nhau nửa năm, tuy nàng vẫn không nhớ được ký ức trước kia nhưng nàng có thể xác định, mẫu thân của nàng tuy nhu nhược yếu đuối nhưng rất thật lòng yêu thương nữ nhi là nàng
Lần nữa trở về, Tả tướng phu nhân Chu thị nắm chặt khăn tay, hốc mắt đỏ lên “chúng ta đến biệt viện lâu như vậy, phụ thân ngươi vẫn luôn không phái người đến thăm chúng ta.

Thật là một nam nhân nhẫn tâm”Nói tới đây, nước mắt liền rơi xuống, dáng vẻ đáng thương
Trầm Thanh Lê ngửa đầu nhìn tấm bảng đỏ thẫm trên đại môn.

Nửa năm trước, sau khi nàng tỉnh lại, Chu thị sợ đám người Trương di nương lại ức hiếp, làm hại nàng nên đưa nàng đến biệt viện ở ngoài ô.

Thời gian quan, mẹ con các nàng sống nương tựa lẫn nhau, cũng là những ngày yên tĩnh thanh bình.

Nếu không phải vì đại quân Tây Lương sắp đánh đến kinh đô Nam Đàn, bọn họ vẫn còn muốn tiếp tục sống ở biệt viện
“Mẫu thân, đừng lại vì cha mà thương tâm,chờ đại quân Tây Lương xâm chiếm Nam Đàn, Tả tướng như hắn cũng chỉ là tù nhân của người khác mà thôi” Mà nàng, lúc này lại đề nghị mẫu thân quay về Tả tướng phủ là muốn mẫu thân đem đồ cưới đổi thành bạc, một khi Nam Đàn đô thành bị vây hãm, mẹ con các nàng cũng có thể tìm một chỗ tiếp tục tiêu dao

Chu thị nghe vậy, hờn dỗi liếc nàng một cái “A Lê, những lời này ngươi chỉ có thể nói với nương, dù thế nào ngươi cũng là người Nam Đàn, sao lại có thể ngóng trông Nam Đàn thất bại chứ”
Trầm Thanh Lê không có cảm tình với Nam Đàn cũng chính vì người cha Tả tướng Trầm Hạo Nhiên kia.

Hắn liên tục đưa nữ nhân vào phủ, ngoại trừ Trương di nương được sủng ái nhất, hắn còn có thêm mười thiếp thất khác.

Thượng bất chính hạ tất loạn, làm tả tướng lại hoang dâm vô sỉ như thế, càng không nói đến người bên dưới.

Tuy nửa năm qua nàng luôn ở trong biệt viện, cũng nghe nói nhóm quyền quý Nam Đàn thích nuôi dưỡng “gầy mà”, đó là những nữ nhi bình thường, từ nhỏ đã bị chìa lìa với người nhà, trở thành công cụ đùa bỡn của nam nhân.

Nam Đàn đô thành còn được gọi là “gầy mã chi đô”, vì thế nàng rất chán ghét nơi này, nếu ngày nào đó nó bị vây hãm, nàng sẽ không cảm thấy bi thương
“Mẫu thân, chúng ta vào đi thôi” Trầm Thanh Lê không nói ra suy nghĩ trong lòng với Chu thị, mà e rằng cả Nam Đàn cũng không ai chấp nhận được.

Mẫu thân thật lòng yêu thương nàng, nàng sẽ không nói những lời khiến mẫu thân thương tâm khổ sở
Trong thư phòng, Trầm Hạo Nhiên tực giận mắng Lục Hoài Khởi “Lục Hoài Khởi, tên hoạn quan này, nắm quyền liền phái binh xuôi nam, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã xâm chiếm gần hết cương thổ Nam Đàn ta.Quốc quân ta tự biết không phải là đối thủ của Tây Lương, đã sớm phái người đến Lương kinh dâng thư hàng phục, nào ngờ người này cuồng vọng khôn cùng, hoàn toàn không để Nam Đàn vào mắt, không chịu ngừng chiến.

Cao thái tử, tương lai Nam Đàn chỉ có thể dựa vào ngài và Bắc Tề phía sau ngài, Quốc quân ta vẫn luôn hi vọng có thể cùng Bắc Tề kết duyên Tần Tấn”
Cao Vân Trạm cũng không vòng vo với hắn “phụ hoàng ta tất nhiên quan tâm tới an nguy của Nam Đàn, có điều Tả tướng cũng biết, Quốc chủ các ngươi đến giờ vẫn muốn lấy lòng Tây Lương, còn chia Thông thiên bích làm hai phần, gởi ở cả Bắc Tề và Tây Lương.

Tả tướng, hôm nay Cô một mình đến bái phỏng ngươi cũng sẽ không nói chuyện mập mờ với ngươi, ý của phụ hoàng ta là nếu Tả tương có thể hiệp trợ chúng ta có cả khối Thông thiên bích, Bắc Tề chúng ta không chỉ xuất binh bảo hộ Nam Đàn, mà còn khiến Tả tướng trở thành người có quyền thế nhất Nam Đàn”

Trầm Hạo Nhiên hiện đã là tướng gia, quyền thế chỉ thua hoàng đế Nam Đàn, giờ Cao Vân Trạm lại nói để hắn trở thành người có quyền thế nhất Nam Đàn, vậy chẳng phải để hắn trở thành hoàng đế Nam Đàn sao? Điều kiện như thế, Trầm Hạo Nhiên tất nhiên động lòng, tuy nhiên Thông thiên bích vẫn luôn ở trong tay quốc chủ, thần tử như hắn đến giờ còn chưa nhìn thấy qua.

Lúc trước quốc chủ cũng đã nói, khi nào hai vị công chúa xuất giá hòa thân mới đưa Thông thiên bích ra, còn chia làm hai phần.

Hiện tại Tây Lương không có hứng thú với Thông thiên bích nhưng văn võ bá quan muốn chắc ăn, quyết định đặt cược cả hai đầu, lại tiếp tục phái người đến Tây Lương thuyết phục Lục Hoài Khởi.
Hiện tại Tây Lương tuy rằng chướng mắt Nam Đàm thông thiên bích, nhưng trong triều văn võ bá quan nhóm trao đổi một phen, đang chuẩn bị hai đầu đặt cửa, tiếp tục phái người đi Tây Lương thuyết phục Lục Hoài Khởi.
Trầm Hạo Nhiên nhanh chóng suy tư các khả năng một phen, hồi lâu mới chắp tay, khách khí nói với Cao Vân Trạm “Cao thái tử, chuyện ngài nói trọng đại, chi bằng như vậy đi, ngài trước tiên ở lại chỗ bỉ nhân mấy ngày, cho bỉ nhân suy nghĩ một chút”
Cao Vân Trạm đạm mạc liếc nhìn hắn, ôn nhuận cười “vậy hết thảy liền theo tả tướng an bài đi”
Sau khi tiễn Cao Vân Trạm đi, Trầm Hạo Nhiên vội phân phó người hầu “mau phái người tiến cung, bảo Nhị tiểu thư mau chóng hồi phủ” Người hầu nhận mệnh rời đi, Trầm Hạo Nhiên như nhớ ra gì đó, nói tiếp “phái nhiều người tuần tra chung quanh viện của Cao thái tử, nếu Đại tiểu thư có ý đồ tiếp cận hắn, lập tức ngăn cản”
Người hầu nhận mệnh rời đi
Trầm Hạo Nhiên đưa mắt nhìn về phía cây hoa mộc lan trong viện, hoa màu trắng nở rộ, hương khí tươi mát làm cho tâm tình của hắn cũng tốt hơn
Thế đạo này, người vì mình.

Hắn có hai nữ nhi tuyệt sắc khuynh thành, Cao thái tử hẳn sẽ coi trọng một người.

Nếu hắn trở thành nhạc phụ của Bắc Tề thái tử, lại là hoàng đế Nam Đàn, sẽ chẳng phải sợ hãi Tây Lương nữa
Sau khi nha hoàn thu dọn Thanh Mộc viện xong, Trầm Thanh Lê và Chu thị liền đến ngụ ở đó.