Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 110: Có Chút Sủng






Một giọng nữ trầm thấp đột nhiên vang lên, di dời vấn đề từ đạo đức cá nhân của Trầm Thanh Lê sang quốc gia đại nghĩa
Như Trầm Thanh Lê nói, nàng dù sao cũng là Tây Lương Đại công chúa, dưỡng nam nhân chỉ là vấn đề đạo đức của riêng nàng, Hoàng thượng không lên tiếng, nàng sẽ không bị tẩm lồng heo như nữ nhân bình thường.

Tuy nhiên nếu Bùi Diễm thực sự là gian tế do Bắc Tề phái đến, vậy đường đường là Tây Lương đại công chúa lại thông đồng cùng gian tế Bắc Tề, tính chất sẽ nghiêm trọng hẳn.
Mộ Vân Dao vẫn luôn cùng ăn cùng ở với A Kha, đương nhiên biết thanh âm đó là của nàng ta, tròng mắt xoay chuyển, lập tức tiếp lời “Đại hoàng tỷ cũng thật là.

Ngươi không thể làm gương cho Dao nhi cùng các hoàng đệ, hoàng muội khác, chúng ta dù rất khổ sở trong lòng nhưng ai bảo ngươi là Đại hoàng tỷ của chúng ta, máu mủ tình thân, chúng ta sẽ không làmgì ngươi.

Nhưng Bùi Diễm bụng dạ khó lường, sẽ làm hại đến Tây Lương chúng ta.

Đại hoàng tỷ, sao ngươi lại hồ đồ như vậy?”
Vẻ mặt nôn nóng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng tỏ vẻ đều là công chúa nhưng Trầm Thanh Lê lại hoang đường như thế, mà nàng trong lòng chỉ có quốc gia xã tắc.

So sánh hai người với nhau, liền thấy Trầm Thanh Lê đang làm nền cho sự nổi bật của nàng
Bùi Diễm bị Trầm Thanh Lê nắm chặt tay, da thịt nóng bỏng tiếp xúc với nhau cũng làm tim hắn nóng lên.

Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, hắn mang danh nghĩa gian phu đứng cạnh nàng, được nàng bảo hộ.


Cuộc đời của hắn đã trượt dốc không phanh, có lẽ đời này hắn sẽ không thể báo thù rửa hận
Hai chân nặng như mang chì nhưng Trầm Thanh Lê vẫn cố gắng thẳng người, đối chọi với ánh mắt khinh thường của mọi người.

Ngữ khí kiệt ngạo nói với Mộ Vân Dao “chứng cớ đâu? nói Bùi Diễm là gian tế Bắc Tề cũng phải có bằng chứng.

Hắn có ngầm thư từ qua lại với hoàng thất hay quan viên Bắc Tề nào khác không?hay là ở Tây Lương chúng ta đã bày ra âm mưu gì? Dao nhi, bản cung biết ngươi là đang lo lắng cho Tây Lương chúng ta nhưng muốn định tội một phạm nhân cũng cần có chứng cớ, ngươi lại cứ thế mà nói Bùi Diễm là gian tế, nếu việc này truyền đi, sẽ nói Tây Lương chúng ta quan trường hắc ám, làm việc không nói lý lẽ, cho nên công chúa như ngươi mới học theo”
Thái độ tự tin, đem Mộ Vân Dao áp chế gắt gao
Mộ Vân Dao liền đảo mắt nhìn A Kha và Liễu quý phi, hi vọng bọn họ sẽ giúp nàng
Liễu quý phi hừ lạnh một tiếng, nhếch miệng cười, giơ tay lên, lại muốn tát vào mặt Trầm Thanh Lê nhưng lần này đã bị Trầm Thanh Lê cản lại
Trầm Thanh Lê lãnh đạm liếc nàng “Quý phi nương nương, ngươi là trưởng bối của bản cung, bản cung kính ngươi nên vừa rồi ngươi đánh bản cung hai lần, bản cung không đánh trả.

Nhưng bản cung không phải là chỗ để ngươi phát tiết cảm xúc, mời ngươi có chừng mực.

Dĩ nhiên, nếu ngươi cố ý dùng việc Bùi Diễm là gian tế mà định tội bản cung, cũng được.

Trước hết cho người triệu Tây Hán đô đốc Lưu Trực đến đây.

Hắn biết Bùi Diễm là gian tế Bắc Tề còn thu làm phụ tá, lừa gạt mọi người chính là tội khi quân.


Quý phi nương nương muốn trị tội bản cung thì trước hết trị tội Lưu Trực đi”
Lưu Trực tính tình gian trá xảo quyệt, nếu dẫn lửa đến trên người hắn, hắn sẽ không dám khẳng định Bùi Diễm là gian tế Bắc Tề như đám người Mộ Vân Dao
“Tuy nhiên bây giờ bản cung nói với Quý phi nương nương việc này cũng có chút vượt quá, Quý phi nương nương hẳn nên bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng.

Chỉ cần Hoàng thượng muốn bản cung nhận lỗi với Quý phi nương nương, bản cung liền nguyện nói lời xin lỗi’
Liễu quý phi hận không thể xem nàng là con kiến mà giẫm đạp lên, nàng đương nhiên sẽ không nhún nhường chịu thua.

Nếu nàng ta có thể báo chuyện này cho Hoàng thượng, nàng cũng rất muốn biết hiện thế cục trong cung như thế nào.

Rõ ràng phụ hoàng của nàng đã bị Lục Hoài Khởi khống chế, sao trong nháy mắt đám người Liễu quý phi lại chiếm được ưu thế?
Bùi Diễm mắt ưng lóe lên, cúi đầu nhìn vẻ mặt cương nghị của Trầm Thanh Lên, lên tiếng ‘Quý phi nương nương, Nhị công chúa nói Lưu đô đốc từng nói với nàng, ty chức là gian tế Bắc Tề.

Nếu là vì vậy, sao Lưu đô đốc còn để ty chức biết rất nhiều bí mật trong cung, nhất là cách đây không lâu, Lưu đô đốc còn để ty chức xem bản đồ phòng vệ phía nam.

Nếu ty chức thật là gian tế, vậy cũng chứng tỏ Lưu đô đốc đã sớm có lòng theo địch phản quốc.

Ty chức khẩn cầu Quý phi nương nương cho ty chức đối mặt cùng Lưu đô đốc làm rõ vài chuyện”
Khi hắn đến Tây Lương đầu nhập vào dưới trướng Lưu Trực cũng đã biết hắn ta là kẻ tiểu nhân, sẵn sàng bán đứng người bên cạnh, vì thế hắn đã có sự phòng bị.


Nếu gặp được Lưu Trực, hắn ta vẫn một mực chắc chắn hắn là gian tế Bắc Tề, vậy hắn cũng sẽ không ngần ngại mà cho hắn ta một “kinh hỉ”
Trầm Thanh Lê và Bùi Diễm, ngươi một câu ta một câu đã tẩy trắng hoàn toàn bát nước bẩn trên người
Liễu quý phi hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt nhìn Trầm Thanh Lê như muốn bốc lửa, thanh âm bén nhọn nói “hừ, muốn gặp Hoàng thượng?Hoàng thượng sẽ không gặp ngươi.

Ngươi còn không biết, tối qua Hoàng thượng đã triệu kiến bản cung còn chính miệng sắc phong bản cung là nữ chủ nhân hậu cung, chiếu thư sắc phong rất nhanh sẽ ban xuống.

Có thể nói, bản cung bây giờ hoàn toàn có quyền quyết định mọi việc tại hậu cung”
Không khí lập tức an tĩnh lại
Mộ Vân Dao tưởng Minh Hoài đế thực sự sắc phong Liễu quý phi làm hoàng hậu, vô cùng vui vẻ, đôi con ngươi không ngừng hoạt động.
Liễu quý phi nhìn Trầm Thanh Lê, ánh mắt sắc nhọn như muốn xuyên qua nàng nhìn Trầm thị đã cùng nàng đối nghịch hơn mười năm, mà khi biết nam nhân cùng nàng đồng giường cộng chẩm hơn mười năm đã băng hà, nàng liền không khống chế được.

Có thương tâm, khổ sở, bàng hoàng…ngũ vị tạp trần.

Nhưng khi nhìn thấy Trầm Thanh Lê, những cảm xúc đó dần bị thay thế bởi sự thống khoái.

Nàng được sủng ái hơn mười năm nhưng hoàng thượng không thực sự yêu nàng, trước kia Hoàng thượng không hề nghĩ đến chuyện phế bỏ Trầm thị mà cho nàng lên làm hoàng hậu, sau này Trầm thị trở thành tù nhân, nàng cứ tưởng nàng đã khổ tận cam lai, nào ngờ Hoàng thượng vẫn không để nàng được như ý nguyện.

Hiện hắn đã chết, nàng không cần nhìn sắc mặt hắn nữa, về sau có thể thoái mái sống theo ý của nàng.

Còn có một chuyện khiến nàng nhiệt huyết sôi trào, đó là nàng có thể trả thù Trầm thị và nữ nhi do nàng ta sinh ra
“Vũ lâm quân đâu?” Liễu quý phi thẳng lưng, cao giọng ra lệnh “Đại công chúa phóng túng vô liêm sỉ, cấu kết ngoại nam, bôi nhọ mặt mũi hoàng thất, mau bắt nàng giam vào ngục”

Lập tức có bốn Vũ lâm quân từ ngoài đi vào, một người còn đánh lên cổ tay của Trầm Thanh Lê, khiến cho mảnh sứ trong tay nàng rơi xuống đất, một người khác tiến lên bắt nàng
Bùi Diễm muốn tiến lên giải cứu nhưng khi hắn thúc giục khinh công mới phát giác cả người mềm nhũn, không chút khí lực.

Do đó hắn cũng cùng chung số phận với Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê và Bùi Diễm bị áp giải xuống, Liễu quý phi liền nói với những người khác “các ngươi nhớ kỹ cho bản cung.

Đại công chúa phóng túng vô sỉ đến cực điểm, người như thế là sỉ nhục của hoàng thất cũng là của toàn bộ Tây Lương, mấy ngày nữa bản cung sẽ sai người tiêu trừ nghiệt chủng trong bụng nàng, các ngươi nên lấy nàng làm gương”
Liễu quý phi đã nói vậy, đâu ai dám phản bác, chỉ có thể cung kính gật đầu
Ngoại ô Lương kinh có một ngọn núi tên gọi Vân Tụ sơn, bên trên có hồ nước, sơn thủy hữu tình, đẹp không tả xiết
Một thân ảnh cao lớn đang chống bè trúc tiêu dao trên mặt hồ, hòa cùng non xanh nước biếc, mang đến cảm giác thần bí.

Chim bay vòng quanh trên đầu hắn, thậm chí có con lớn gan còn đậu trên bờ vai hắn
Bè trúc ngừng lại bên bờ hồ, Tử Nghiên nhì thấy chủ nhân, vẻ mặt kích động đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng bẩm báo
“Hai người này đúng là lớn gan, mệnh lệnh của Cô lại dám không theo” trên mặt nam tử kia hiện vẻ không vui
Tử Nghiên vẫn luôn đi theo hắn, biết hắn hiện tâm tình không được tốt, nhưng không thể không nói “Tây Lương Đại công chúa một mực nói hài tử trong bụng là của Bùi Diễm, nhưng theo nô tài thấy, đứa nhỏ này nhất định là của Lục Hoài Khởi” Trong lòng hắn cảm thấy Quốc sư dường như đối với Trầm Thanh Lê có chút không bình thường
“Nàng…còn sống được bao nhiêu ngày lại dám sinh con dưỡng cái cho người.

Thật đúng là xằng bậy”
Tử Nghiên mơ hồ nghe được chủ tử hắn thấp giọng lầm bầm, hắn không đoán được quan hệ của chủ tử và Trầm Thanh Lê lại không dám hỏi
Nam tử kia lại ra lệnh “Tử Nghiên, phái người theo dõi trong cung, có gió thổi cỏ lay gì cũng phải báo với Cô”.