Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 77: Sủng vật đắc ý nhất




"Lão thần nghe theo Cảnh vương điện hạ." Hàn Thù cung kính cúi người với Đoạn Càn Phi.

"Nếu không...... Trực tiếp đưa hắn đến Túy Vân Hiên đi, để những người khác được nếm thử Thái Tử Phi trên giường công phu có bao nhiêu kích thích, ngài xem thế nào?"

"Cảnh vương điện hạ anh minh." Hàn Thù cười chụp mông ngựa Đoạn Càn Phi.

Tô Khanh Hàn bị nhốt trong lồng sắt, nghe những lời nói không chút kiêng dè gì của Đoạn Càn Phi và Hàn Thù, cả người lông tơ dựng ngược.

Chẳng lẽ hắn thật sự phải cam chịu để những tên cầm thú này chơi đùa?

Tưởng tượng tôn nghiêm của bản thân, trong sạch sắp bị đàn súc sinh này giẫm đạp, Tô Khanh Hàn dục hỏa công tâm, máu tanh từ trong họng chảy ra từ khóe miệng.

"Ai u, sao đang yên đang lành tự nhiên hộc máu?" Đoạn Càn Phi hoảng sợ, "Hắn sẽ không chết chứ?"

"Sẽ không sẽ không." Hàn Thù lập tức xua tay với Đoạn Càn Phi, "Cảnh vương điện hạ cứ việc yên tâm, hắn chính là lễ vật quan trọng, không chết được."

Lễ vật?!

Trái tim Tô Khanh Hàn nhảy dựng liên hồi, hai mắt cảm phẫn trừng Đoạn Càn Phi và Hàn Thù.

Nhìn dáng vẻ Đoạn Càn Phi và Hàn Thù hẳn sẽ không xuống tay với hắn, nếu không khi hắn hôn mê bất tỉnh, đã sớm xuống tay với hắn.

Nhưng mà......

Hai chữ "Lễ vật" này lại khiến Tô Khanh Hàn sinh ra dự cảm xấu.

"Tô Khanh Hàn, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"

Suy nghĩ bị giọng nói Đoạn Càn Phi đánh gãy, Tô Khanh Hàn nhíu chặt mày.

"Ngươi có lẽ đang nghĩ bản thân sẽ được thoát khỏi chuyện này?" Đoạn Càn Phi trên mặt treo cười dữ tợn, hai tay ôm ngực, vênh mặt hất hàm mỉa mai, "Lần trước là đại ca làm hỏng chuyện tốt của bổn vương, có điều lúc này đây...... Ngươi là tự mình đại ca đưa cho bổn vương, là bổn vương cấm luyến, bổn vương muốn tra tấn ngươi như thế nào thì có thể tra tấn ngươi như thế ấy, ngươi cũng đừng trông cậy vào có ai có thể tới cứu ngươi."

Trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn nắm chặt lòng bàn tay, kịch liệt run rẩy.

"Có điều đại ca cũng thật là đủ nhẫn tâm, vậy mà muốn lột sạch ngươi tròng lồng heo dạo phố thị chúng...... Ngươi nha hẳn phải cảm tạ bổn vương, nếu không phải ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng, bổn vương cũng lười quản ngươi!"

Trong lòng biết rõ ràng Đoạn Càn Phi muốn kích thích hắn, Tô Khanh Hàn dùng sức lắc đầu, ép hắn không nghĩ đến hình ảnh Đoạn Càn Mục ——

Không thèm nghĩ Đoạn Càn Mục tàn nhẫn và vô tình.

Nhưng mà, đêm qua Đoạn Càn Mục đã nói những lời thật nhẫn tâm, đã làm những chuyện đó, tựa như dây deo hoa hồng cuốn chặt vào người, hung hăng đâm vào trái tim hắn.

Tô Khanh Hàn cực kì thống khổ.

Nghĩ đến Đoạn Càn Mục, hắn liền cảm thấy đau đớn muốn chết.

"Sao không nói chuyện nữa rồi?" Đoạn Càn Phi thoáng khom lưng nhìn chằm chằm vào Tô Khanh Hàn trong lồng sắt, dần dần nheo lại đôi mắt.

Tô Khanh Hàn thật sự rất đẹp, không giống mị lực câu dẫn của đám tiểu quan, nhưng lại có sự hấp dẫn không giống người thường.

Đoạn Càn Phi lăn lộn hầu kết, nuốt nước miếng, xoa xoa tay, "Khó trách đại ca và ngươi hoan lạc ngày đêm, cái cơ thể này đúng là hấp dẫn người nhìn!"

"Cảnh vương điện hạ......" Hàn Thù chắp tay, chắp tay với Đoạn Càn Phi, "Đến giờ rồi."

"Ai!" vẻ mặt Đoạn Càn Phi tiếc nuối, quay đầu liếc Hàn Thù, "Hàn đại nhân vẫn nhịn được sao! Nếu Bổn vương nhớ không lầm, Hàn đại nhân cực kì thích loại người này!"

Hàn Thù già mặt tươi cười lộ ra vẻ cáo già, "Vì Cảnh vương điện hạ thiên thu nghiệp lớn, lão thần đều nhịn được...... Huống chi, chờ Lam tướng quân chơi chán hắn rồi, tự nhiên sẽ trả lại cho điện hạ."

"Cũng đúng." Đoạn Càn Phi chẳng hề để ý buông tay, "So với việc chơi hắn, mượn sức Lam tướng quân quan trọng hơn."

Lam tướng quân?

Tô Khanh Hàn đè thấp mi mắt, trong đầu lờ mờ hiện ra hình dáng một người.

Ngay sau đó, Đoạn Càn Phi ra lệnh một tiếng, lồng sắt đóng lại bị bọn thị vệ dọn lên xe ngựa, tầng trên phủ một lớp vải đen, cướp đi toàn bộ tầm nhìn của Tô Khanh Hàn.

Ước chừng sau một nén nhang, xe ngựa dừng lại, lồng sắt vẫn bị miếng vải đen che lại được khiêng xuống, nhưng mà đến bây giờ Tô Khanh Hàn cũng không biết hắn được đưa đi đến chỗ nào.

Lồng sắt trước sau bị người nào nâng lên lại buông xuống, lúc sau, Tô Khanh Hàn cảm giác được hình như mình đang dần đi xuống dưới đất.

Không khí trở nên bẩn thỉu và khó thở, khiến Tô Khanh Hàn hít thở không thông.

Tô Khanh Hàn phỏng đoán có lẽ bị dẫn vào tầng hầm ngầm.

Rầm!

Lòng sắt bị đặt xuống tấm vải được kéo ra, bỗng dưng, Tô Khanh Hàn và một người nam tử đối mặt với nhau.

"Là...... Ngươi?"

Hai con mắt chợt trừng lớn, Tô Khanh Hàn cực kỳ sợ hãi.

Đứng ở trước mặt hắn, là một nam tử trung niên thân khoác chiến giáp cao lớn uy mãnh, nam tử có làn da ngăm đen, vẻ mặt dữ tợn, đầy mặt râu quai nón, nhìn hung thần ác sát.

Tên nam tử tên là Lam Hách, là lôi đình tướng quân của Dực Bắc Quốc.

"Tô Khanh Hàn, đã lâu không gặp!"

Lam Hách khoanh tay, lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn ánh mắt như hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn hơi khép mi mắt, gương mặt trắng bệch nháy mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Lam tướng quân......

Không ngờ người đó là Lam Hách.

Trong lòng Tô Khanh Hàn phát ra một tiếng thở dài trầm trọng.

"Tục ngữ nói rất đúng, phong thuỷ thay phiên chuyển...... Tô Khanh Hàn, chính ngươi cũng không thể ngờ được đúng không? Năm đó ngươi oai phong một cõi thế nhưng hôm nay sẽ rơi vào kết cục bi thảm như thế."

Nghe Lam Hách châm chọc mỉa mai, Tô Khanh Hàn không muốn mở mắt, không muốn nhìn mặt Lam Hách.

Lam Hách, từ trước đến nay là thủ hạ bại tướng của hắn, trước khi Cung Quốc phái hắn xuất chiến, Lam Hách có thể nói là chiến công dồn dập, thắng tất tàn sát dân trong thành, trên dưới Cung Quốc kiêng kị hắn.

Lúc ấy, Tô Khanh Hàn tự động xin ra trận rất nhiều lần, mãi mới dành được một cơ hội duy nhất.

Trận chiến ấy, hắn đánh cho Lam Hách hoa rơi nước chảy, quân lính tan rã.

Từ đây, mỗi lần Lam Hách ở trên chiến trường gặp được hắn, đều sẽ bị hắn đánh cho thương nặng, đến cuối cùng Lam Hách phải lui quân không thể đánh trực diện.

Dần dà, ngoại giới sôi nổi đồn đãi Lam Hách là tên rùa đen rút đầu, Lam Hách tức giận đến nỗi nguyền rủa một câu, sớm hay muộn có một ngày, hắn sẽ lột da, rút xương Tô Khanh Hàn.

Hiện giờ, hắn đã ở trong tay Lam Hách, Tô Khanh Hàn không thể tưởng tượng nổi Lam Hách sẽ làm gì hắn tiếp theo.

Vuốt râu quai nón trên cằm, Lam Hách rất có hứng thú trên dưới đánh giá Tô Khanh Hàn một phen.

"Ha ha, Cảnh vương điện hạ và Hàn đại nhân thật đúng là hiểu biết hạ thần, biết hạ thần thích nhất sủng vật sạch sẽ......"

Theo bản năng mở mắt ra, Tô Khanh Hàn nhìn về phía Lam Hách, nhìn Lam Hách tươi cười khinh bỉ, nhìn chằm chằm hắn ánh mắt càng tà ác hạ lưu.

Tô Khanh Hàn tức khắc nổi lên một tầng da gà.

Nhìn toàn thân Tô Khanh Hàn không tự giác mà cuộn tròn, như sợ hãi, Lam Hách nhịn không được cất tiếng cười to: "Ha ha ha ha ha, Tô Khanh Hàn ngươi cũng có hôm nay......"

Một chưởng phá khóa cửa lòng sắt, Lam Hách khoan thai đi vào lồng sắt, đi bước một tới gần Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn theo bản năng lùi ra sau, xích sắt khóa chặt hai chân phát ra tiếng vang chói tai.

Tiếng vang này, như muốn chọc thủng màng nhĩ Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn không thể di chuyển được nữa.

"Ồ?" Lam Hách nhướng mày, "Sao ngươi không trốn nữa? con mồi trốn chạy khó đuổi bắt mới có giá trị."

Âm thầm cắn răng, Tô Khanh Hàn ngửa đầu đối diện với Lam Hách, tầm mắt sắc bén, không thấy một tia sợ hãi.

Chuyện tới nước này, hắn còn gì để mất?

Trốn đến góc thì sao?

Hắn không có võ công, không có sức lực, càng không có ai có thể cứu hắn.

Chờ đợi hắn chỉ có tra tấn và tuyệt vọng đến vô cực, điểm này, Tô Khanh Hàn đã sớm nên nhận rõ.

Đây là hiện thực của hắn.

Là Đoạn Càn Mục một tay vì hắn chế tạo luyện ngục.

"Chao ôi!"

Ngồi xổm xuống gần gũi đối diện với Tô Khanh Hàn, Lam Hách nhịn không được kinh ngạc cảm thán, "Sao trước đây bổn quân không phát hiện...... ngươi lớn lên xinh đẹp như này!"

Mặt Lam Hách hung ác càng ngày càng đến gần mặt hắn, Tô Khanh Hàn nhịn không được quay mặt đi.

"Chậc!"

Nghe thấy Lam Hách châm biếm, Tô Khanh Hàn dùng sức nhắm mắt lại, gương mặt nhăn nhó.

Hắn rất vô dụng...... rất mềm yếu......

Hiện tại hắn, sức lực đẩy Lam Hách ra cũngkhông có.

"Tô Khanh Hàn, bổn quân hiện tại rốt cuộc đã biết, vì sao Cung Quốc phái ngươi tới hòa thân...... ngươi dùng chính gương mặt này câu dẫn người nhà ngươi rồi bò lên chi vị đại tướng quân đúng không? Cho nên Cung Quốc mới phái ngươi đến mê hoặc chúng ta, để chúng ta quỳ gối dưới váy ngươi."

Cảm giác bàn tay Lam Hách thô ráp đang thong thả mà vuốt ve gương mặt mình, cổ, ngực...... Tô Khanh Hàn dùng sức cắn chặt môi, hàng mi dài nhắm chặt khôngg khống chế được mà run rẩy.

"Ha ha...... vẻ mặt hiện tại cũng đẹp đến mê người! nào, lộ ra càng nhiều vẻ mặt để bổn quân nhìn xem, lấy ra bản lĩnh câu dẫn Thái Tử câu dẫn bổn quân đi!"

Lời Lam Hách nói như sâu bò khắp toàn thân, Tô Khanh Hàn bất giác lông tơ dựng ngược.

Tuy rằng cách một lớp vải, nhưng thân thể bị Lam Hách đụng vào, vẫn khiến Tô Khanh Hàn ghê tởm đến buồn nôn.

Không được......

Tô Khanh Hàn nhịn không được ở trong lòng hò hét.

Rõ ràng trong lòng hắn biết rõ người đang chạm vào hắn là Lam Hách, nhưng trong đầu không tự giác mà hiện ra thân ảnh Đoạn Càn Mục.

Không giống nhau......

Đồng dạng là bị cưỡng ép, nhưng Lam Hách và Đoạn Càn Mục mang cho hắn cảm giác không giống nhau.

Đừng...... Đừng chạm vào ta......

Tô Khanh Hàn nhịn không được lắc đầu.

Thật ghê tởm......

Lam Hách sờ hắn, khiến hắn ghê tởm đến buồn nôn.

"Đừng đụng vào ta!"

Đột nhiên, Tô Khanh Hàn hét lớn, cùng lúc đó Lam Hách mạnh bạo xé rách y phục của hắn.

Hơi lạnh thấu xương đâm tới đáy lòng, Tô Khanh trừng mắt.

Lam Hách đứng ở trước mặt hắn, ngay cả một sợi tóc cũng không rối loạn, trái lại y phục của hắn không chỉnh tề, chật vật bất kham.

"Ha ha!" Lam Hách chống nạnh, vênh mặt hất hàm ra lệnh, "Đúng là ngươi đẹp đến mức bổn quân nhịn không được, có điều thật đáng tiếc, trước nay bổn quân không chạm vào đồ vật dơ bẩn......"

Trên cao nhìn xuống bờ ngực Tô Khanh Hàn, Lam Hách sờ sờ râu quai nón, "Ngươi đã sớm là đồ chơi của Thái Tử, thân mình nhìn như băng thanh ngọc khiết cũng không biết bị Thái Tử chơi bao nhiêu lần, ngươi quá dơ bẩn, bổn quân không có hứng thú."

Lam Hách như một chính nhân quân tử, nói lời son sắt.

Nhưng mà Tô Khanh Hàn mi tâm vẫn nhăn lại chưa được thả lỏng.

Hắn biết rõ Lam Hách không thể dễ dàng buông tha hắn, nội tâm cảnh giác căn bản không có cách nào thả lỏng.

"Có điều lúc trước ngươi làm bổn quân mất mặt nhiều lần như vậy, người là bổn quân đời này thống hận nhất......"

Trong đầu Lam Hách hiện ra hình ảnh hắn ở trên chiến trường bị Tô Khanh Hàn đánh đến tè ra quần, không nhịn được tức giận đến cả người phát run.

"Lần này Cảnh vương điện hạ đưa ngươi cho bổn quân làm lễ vật chiến thắng trở về, bổn quân tự nhiên cũng không thể chậm trễ ngươi."

Chát! chát!

Lời Lam Hách còn chưa dứt, vỗ tay hai cái.

Đột nhiên, một tiếng rít gào truyền đến, đinh tai nhức óc, Tô Khanh Hàn lập tức che lỗ tai lại.

Thẳng đến giờ khắc này hắn mới ý thức được, tầng hầm hắn ở đây cực kì rộng lớn, sâu không thấy đáy, trong bóng tối tồn tại thứ gì, hắn căn bản không thể nào biết được.

"Nơi này...... Chính là tầng hầm bí mật của bổn quân, bên trong nuôi dưỡng sủng vật bổn quân đắc ý nhất."

Đôi tay vỗ vỗ thêm vài cái nữa, mặt Lam Hách hung ác cười kiêu ngạo tự mãn.

Sủng vật đắc ý...... nhất?

Tô Khanh Hàn thoáng suy nghĩ, chợt trừng lớn hai mắt, "Chẳng lẽ ngươi......"

"Xem ra ngươi đoán được rồi!" trên mặt tươi cười Lam Hách dần dần trở nên dữ tợn đáng sợ, "Để cho ngươi thử lĩnh hội sủng vật bổn quân tự tay nuôi dưỡng ra!"

Một bên nói Lam Hách vừa đi ra khỏi lồng sắt, tầng hầm to như vậy đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, tĩnh mịch đáng sợ.

Quá mức yên lặng giống như châm, từng cái đâm thọc da thịt bại lộ bên ngoài của Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn nháy mắt ngừng thở.

Dần dần, thân ảnh Lam Hách cao lớn uy mãnh hoàn toàn vào trong bóng tối, sau một lúc lâu, một con hung thú trong bóng tối chỗ sâu trong chậm rãi đi ra, đi vào tầm nhìn Tô Khanh Hàn.

Quả nhiên!

Tô Khanh Hàn như bị ai bóp nghẹt.

Đôi mắt đen ngòm trừng lớn, là một con hỗ dũng mãnh to hơn gấp mấy lần bình thường, cả người hung thú đỏ đậm, trường mao như máu, đỉnh đầu mọc đầy từng con rắn độc mắt to, trong miệng mọc đầy hai hàm răng sắc bén, nước bọt trong hàm răng chảy ra khiến người buồn nôn.

Lam Hách đi bên cạnh con hung thú, nâng tay nhẹ nhàng sờ này đầu hung thú, nhếch miệng cười nói, "Tô Khanh Hàn, tên nhóc này chỉ nghe lời một mình bổn quân, ngươi đoán xem, bổn quân muốn dùng nó làm gì?"

"......"

Ngực hơi phập phồng, Tô Khanh Hàn không lên tiếng, hơi thở nguy hiểm đã sớm len lõi vào từng cọng tóc chân tơ của hắn.

"Ngươi muốn bắt ta làm thức ăn cho sủng vật của ngươi?"

"Sao có thể......" Lam Hách chẳng hề để ý mà xua xua tay, "Mĩ nhân như ngươi, bị ăn quá đáng tiếc, cho nên bổn quân quyết định......"

Lam Hách đột nhiên chỉ vào mặt Tô Khanh Hàn, "Bổn sắp sửa để nó và ngươi giao phối."