Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 61: Đừng chạm vào ta




Đoạn Càn Mục đứng ở cửa, cả người như Tu La lệ quỷ từ chỗ sâu nhất của địa ngục đi ra, khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

Không chờ Đoạn Càn Phi phản ứng lại, Đoạn Càn Mục đã khoan thai đi đến.

Đoạn Càn Mục tới gần, đám người Đoạn Càn Phi liên tục lui về phía sau, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

"Lão, lão thần tham kiến...... Hoàng Thái Tử điện hạ......"

Cả đám thần tử ở đây đều che kín mặt, chỉ có Hàn Thù không che vải đen, nháy mắt hai người bốn mắt nhìn nhau, cả người Hàn Thù giật mình, lập tức quỳ xuống thỉnh an Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Phi hầu kết lăn lộn, khó khăn nuốt nước miếng, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Hắn ngàn lần không ngờ được Đoạn Càn Mục sẽ đến, không giống kế hoạch đã định!

Lúc này, Đoạn Càn Mục đã giúp Tô Khanh Hàn thoát khỏi dây thừng đang nuốn chặt, ngay sau đó chặn ngang ôm Tô Khanh Hàn lên.

"Đừng...... Chạm vào ta......"

Nghe thấy Tô Khanh Hàn có chút nghẹn ngào cự tuyệt, Đoạn Càn Mục càng nhíu chặt mày.

Tô Khanh Hàn run rẩy, nhiệt độ cơ thể cao quá mức, trên mặt cũng ửng hồng mất tự nhiên, càng là trên người áo rách quần manh, vết roi chồng chất.

"Người đâu!"

Đoạn Càn Mục đột nhiên gầm lên giận dữ, trong chớp mắt, không đếm được có bao nhiêu binh linh vọt vào đây.

Trận địa này khiến đám người Đoạn Càn Phi sợ tới mức không nhẹ.

"Ca ca, huynh đây là có ý gì?" Đoạn Càn Phi lên trước một bước, ngẩng cổ, ra vẻ cường thế, "Nơi này là biệt viện tư nhân của bổn vương, chính là năm đó Thái Hoàng Thái Hậu ban cho, không ngờ Ca ca huynh vì Hoàng Thái Tử phi, cũng không có quyền mang binh tự tiện xông vào nơi này, nếu bổn hoàng tử đến trước mặt phụ hoàng bẩm báo, đến lúc đó chỉ sợ mặc dù là Ca ca, cũng ăn không hết gói mang về......"

"Đoạn Càn Phi......"

Không chờ Đoạn Càn Phi nói xong, đã bị giọng nói Đoạn Càn Mục trầm thấp từ tính đánh gãy.

Theo bản năng mà, Đoạn Càn Phi lui về phía sau một bước nhỏ.

"Ngươi muốn tới trước mặt phụ hoàng bẩm báo?" Đoạn Càn Mục thẳng lặng mà nhìn chằm chằm Đoạn Càn Phi, ánh mắt thâm thúy như hồ nước đông ban đêm sâu không thấy đáy, bức người hít thở không thông.

Đoạn Càn Phi mới vừa hé miệng, chỉ thấy ánh mắt Đoạn Càn Mục liếc qua, bọn lính lập tức ấn ngã mọi người che mặt xuống đất, thuận thế kéo xuống miếng vải đen trên mặt bọn họ.

Những người này mặt bại lộ ở trong tầm nhìn Đoạn Càn Mục, không thể thấy ở trong mắt Đoạn Càn Mục một tia gợn sóng.

"Hộ Bộ Trương đại nhân, Lý đại nhân...... Hình Bộ phạm đại nhân...... Lễ Bộ Tô đại nhân, Bạch đại nhân, Chu đại nhân, tề đại nhân, Ngô đại nhân...... Công Bộ lê đại nhân, Tôn đại nhân, Triệu đại nhân, Tiền đại nhân......"

Bị Đoạn Càn Mục nhất điểm đến tên, chư vị đại thần tất cả đều gục xuống đầu, cả người run bần bật.

"Còn có...... Hộ Bộ thượng thư Hàn Thù Hàn đại nhân......"

Bị va phải tầm mắt lạnh băng của Đoạn Càn Mục, Hàn Thù có loại cảm giác như ngực bị một kiếm đâm thủng.

"Các ngươi triều đại thần thực quân chi lộc thế này đó nhưng lại che mặt tụ tập ở tư nhân biệt viện tam hoàng tử, còn bắt Thái Tử Phi cô......"

Cúi đầu nhìn Tô Khanh Hàn, trong ánh mắt Đoạn Càn Mục sát khí bốn phía, "Còn bắt cô Thái Tử Phi biến thành như vậy...... cô đảo muốn nhìn một chút, tới trước mặt phụ hoàng rồi, phụ hoàng sẽ định đoạt như thế nào...... Toàn bộ bắt đi cho cô!"

Đoạn Càn Mục ra lệnh một tiếng, bọn lính bắt lấy đại thần muốn đi.

"Thái Tử điện hạ tha mạng!"

"Điện hạ tha mạng!"

Các đại thần khóc la xin tha, nhưng mà Đoạn Càn Mục lại mắt điếc tai ngơ.

"Đoạn Càn Mục, huynh không cần quá đáng!"

Đoạn Càn Phi biệt viện trung cũng có thị vệ, những người này vừa thấy tình huống không đúng, cũng vọt tiến vào, hai bên hình thành thế giương cung bạt kiếm.

"Quá đáng?"

Đoạn Càn Mục hướng Đoạn Càn Phi nhướng mày, "cô không một kiếm gi·ết ngươi, đã cho ngươi mặt mũi, Đoạn Càn Phi."

"Huynh......"

Hắn vốn thủ hạ bại tướng dưới tay Đoạn Càn Mục, lòng Đoạn Càn Phi còn sợ hãi, liên tục lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Đoạn Càn Mục.

"Huynh có quyền gì giết bổn vương? Vì một tên kỹ nam tới từ địch quốc sao?"

Chát!

Đoạn Càn Phi bị ăn một cái tát.

"Cảnh Vương điện hạ......"

Hàn Thù bị dọa cho choáng váng, ngây ra như phỗng.

Đoạn Càn Phi cũng choáng váng, đầu ngón tay run rẩy che lại bên mặt nóng rát nửa của mình.

Đoạn Càn Mục dùng hai tay ôm Tô Khanh Hàn, căn bản không thể ra tay với Đoạn Càn Phi.

Nhưng mọi người ở đây, ai dám can đảm động thủ đánh Đoạn Càn Phi, ngoại trừ Đoạn Càn Mục thì không có người khác.

Hàn Thù không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt xanh mét.

Đoạn Càn Phi ý thức được, bạt tai vừa mới đây là do Đoạn Càn Mục dùng nội lực đánh, chỉ cần Đoạn Càn Mục muốn, có thể dùng nội lực làm rất nhiều việc, ví dụ như đánh nát lục phủ ngũ tạng hắn.

"Huynh...... huynh...... huynh không thể gi·ết bổn vương...... Bổn vương chính là tam hoàng tử......" Đoạn Càn Phi hoảng sợ trừng mắt nhìn Đoạn Càn Mục, lầm bầm lầu bầu tự mình cổ vũ.

Kết quả, hắn lại bị hung hăng ăn một bạt tai.

Cả khuôn mặt sưng như đầu heo, Đoạn Càn Phi suýt khóc.

"Thái Tử điện hạ!"

Lúc này, Hàn Thù tiến lên một bước, nhìn Đoạn Càn Mục thật sâu mà cúi người xuống, "Thái Tử điện hạ ngài hiểu lầm, việc này và Cảnh Vương điện hạ không có liên quan......"

Nói rồi, Hàn Thù giận dữ chỉ vào Tô Khanh Hàn trong lòng ngực Đoạn Càn Mục, "Là Thái Tử Phi, là Thái Tử Phi mời mấy người thần đến đây...... Thái Tử Phi lấy mị thái tương dụ, cố tình châm ngòi ly gián quan hệ Thái Tử điện hạ và Cảnh Vương điện hạ, khiến Dực Bắc Quốc chúng ta quân thần hiềm khích - huynh đệ bất hòa, cứ như vậy Cung Quốc bọn họ sẽ thừa cơ lật bàn, Thái Tử điện hạ cầu xin người không thể trúng gian kế kẻ xấu!"

"Đúng đúng đúng......"

Đoạn Càn Phi vừa nghe Hàn Thù nói xong, lập tức hắt nước bẩn lên người Tô Khanh Hàn tr, "Ca ca, Tô Khanh Hàn vốn dĩ xuất thân địch quốc, hắn gả qua đây căn bản chính là tới làm gian tế...... Là chính miệng hắn nói cho ta biết, nói Ca ca huynh không thỏa mãn được hắn, là hắn chủ động câu dẫn ta."

Sắc mặt Đoạn Càn Mục ngày càng âm trầm, cúi đầu nhìn về phía Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn trong lòng ngực, đỏ mặt, khô khốc môi mỏng nửa mở ra, gian nan thở từng hơi, trên người chảy mồ hôi thậm chí làm ướt cả quần áo Đoạn Càn Mục.

Lửa giận trong mắt Đoạn Càn Mục hiện rõ, Đoạn Càn Mục nhấc chân đá Hàn Thù ngã xuống mặt đất.

"Ai u!"

Hàn Thù ăn đau kêu lên một tiếng, bò dậy quỳ gối trước mặt Đoạn Càn Mục, "Thái Tử điện hạ......"

"Ngươi còn dám nhiều lời một câu, có tin cô cắt lưỡi ngươi không!"

Run run rẩy rẩy ngẩng đầu lên, từ Đoạn Càn Mục trên cao nhìn xuống Hàn Thù trong ánh mắt thấy rõ sự lạnh lẽo cùng cực.

"Áp dãi hết tất cả đám người này, trái lệnh...... Trảm."

Ôm Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục đột nhiên xoay người.

"Hoàng huynh!"

Đoạn Càn Phi nhân cơ hội chạy đến trước mặt Đoạn Càn Mục, giang hai tay ra.

Đoạn Càn Mục hừ lạnh một tiếng.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu hắn nghe Đoạn Càn Phi gọi hắn là "Hoàng huynh", ngày thường Đoạn Càn Thuần gọi hắn "Ca ca" là bởi vì quan hệ hai người rất tốt, mà Đoạn Càn Phi gọi hắn "Ca ca" bởi không đặt hắn vào mắt.

"Hoàng huynh......"

Trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, Đoạn Càn Phi ôm quyền, nhìn Đoạn Càn Mục thật sâu rồi cúi đầu, "Hôm nay...... Hoàng huynh chẳng lẽ thật sự muốn đến tai đến phụ hoàng sao?"

"Vậy muốn như thế nào?" Đoạn Càn Mục dồn khí đan điền.

Đoạn Càn Phi khẽ cắn môi, "Hoàng huynh nếu không ngại mất mặt, chẳng lẽ không vì Thái Tử Phi suy xét sao?"

"Ngươi nói cái gì?" Đoạn Càn Mục mày kiếm một túc.

"Một khi hoàng huynh đến trước mặt phụ hoàng cáo trạng, phụ hoàng thế tất tường tra, đến lúc đó mọingười đều biết Thái Tử Phi gièm pha, Thái Tử Phi về sau sẽ ở Dực Bắc Quốc sống ra sao?"

"......"

"Hơn nữa hoàng huynh, Thái Tử Phi dù sao cũng là người Cung Quốc, mặc kệ hoàng huynh muốn mượn cơ hội này vặn ngã bổn vương, thật sự phải vì Thái Tử Phi lấy lại công đạo, bổn vương sẽ không cho rằng phụ hoàng có thể vì một người Cung Quốc, Dực Bắc Quốc ăn bại trận rất nhiều lần do đại tướng quân Cung Quốc, bây giờ lại trách phạt hoàng tử của mình và nhiều trọng thần trong triều như vậy."

"......"

"Huống chi Thái Tử Phi kỳ thật cũng không bị gì, mặc dù tới trước mặt phụ hoàng, bổn vương và chư vị đại thần cũng sẽ theo lý cố gắng, tình thế lâm vào giằng co...... Hoàng huynh biết rõ phụ hoàng, hẳn rất rõ ràng phụ hoàng sẽ không vì người ngoài làm dao động nền tảng lập quốc, cho nên đến cuối cùng, hoàng huynh chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi gì, ngược lại là Thái Tử Phi...... Sẽ trở thành đề tài câu chuyện để mọi người trà dư tửu hậu pha trò cười......"

Theo lời Đoạn Càn Phi nói, lửa giận Đoạn Càn Mục trong lòng dần dần chuyển hóa đau lòng cho Tô Khanh Hàn.

Tuy rằng hắn trong lòng biết rõ Đoạn Càn Phi và vây cánh muốn chạy thoát nên lấy pháp luật ra làm cái cớ, nhưng cớ mày cũng là sự thật.

Có lẽ hắn có thể mượn việc này áp chế nhuệ khí của Đoạn Càn Phi, nhưng cuối cùng, người b·ị tổn th·ương lớn nhất nhất định là Tô Khanh Hàn.

Suy xét đến thân phận Tô Khanh Hàn, hơn nữa sự tình liên quan đến danh dự Tô Khanh Hàn, việc này tốt nhất không nên tiếp tục cành mẹ đẻ cành con.

"Được......"

Đoạn Càn Mục nhún vai cười lạnh.

Đoạn Càn Phi, Hàn Thù cùng với tất cả chư vị đại thần đều thở phào một hơi.

"Tam đệ còn có chư vị đại nhân, tương lai còn dài, tuy không viết sổ sách như sẽ nhớ kỹ."

Ở ba chữ cuối cùng có phần nhấn trọng âm, Đoạn Càn Mục hừ lạnh một tiếng, xoay người bước ra khỏi, dưới chân tạo gió, anh tư táp sảng, sấm rền gió cuốn.

Nháy mắt đi qua Đoạn Càn Phi, Đoạn Càn Phi đột nhiên nghe thấy Đoạn Càn Mục nhẹ giọng nói ra hai chữ: "Động thủ."

Cơ hồ chớp mắt, thị vệ trong phòng Đoạn Càn Phi đều bị binh lính Đoạn Càn Mục gi·ết ch·ết.

Các binh lính được huấn luyện gi·ết người xong lại nhất trí động tác mà rời đi, đi mở đường cho Đoạn Càn Mục.

Trong không khí tất cả đều là mùi máu tươi, chân Đoạn Càn Phi mềm nhũn, bùm một tiếng nằm liệt xuống đất, ngồi bên trong vũng máu.

Bên ngoài Ẩn hương cư.

Mưa to tầm tã, lôi điện đan xen.

Đoạn Càn Mục dùng áo choàng bao lấy Tô Khanh Hàn, đặt Tô Khanh Hàn vào trong xe ngựa.

Chiếc xe ngựa vốn là của Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân.

Nếu không phải Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân kịp thời tới tìm hắn, hắn chỉ sợ không thể nhanh chóng tìm được Tô Khanh Hàn như vậy.

Ngồi vào trong xe ngựa, Đoạn Càn Mục nhìn Tô Khanh Hàn thống khổ không thôi, đầu óc tựa như bị nấu chín quay cuồng không ngừng.

"Nếu là cô tới trễ một bước......"

Nhắm chặt hai mắt, hắn hồi tưởng nhìn Ẩn Hương cư rồi nhìn một màn Tô Khanh Hàn—

Tô Khanh Hàn tr·ần tr·uồng, khắp cả người chằng chịt, gò má ửng hồng, một đôi mắt tràn ngập thống khổ, tuyệt vọng, câu dẫn tâm hồn.

Đoạn Càn Phi và đám kia người muốn làm gì Tô Khanh Hàn, cùng với sắp làm gì, vừa xem hiểu ng·ay.

Hai chỉ bàn tay to gắt gao nắm chặt quyền, Đoạn Càn Mục âm ngoan, nghiến răng nghiến lợi.

"Ư......"

Đúng lúc này, hắn nghe Tô Khanh Hàn phát ra tiếng rên rỉ suy yếu.

"Tô Khanh Hàn, ngươi sao rồi?" Đoạn Càn Mục vươn tay chạm vào Tô Khanh Hàn, kết quả lập tức bị Tô Khanh Hàn dùng hai tay nắm chặt tay hắn.

Tô Khanh Hàn tựa hồ rất khó chịu, thậm chí cổ tay cũng đang run rẩy.

"Không sao, chờ trở về cung cô sẽ tuyên thái y cho ngươi."

Nghe Đoạn Càn Mục nói như vậy, đôi tay Tô Khanh Hàn đột nhiên giống bị con bò cạp chít một phát, đột nhiên rút tay về.

"Không sao......Ta...... Không sao...... Không sao......"

Run rẩy ôm lấy thân thể chính mình, ánh mắt Tô Khanh Hàn dại ra, liên tiếp nói thầm, thoạt nhìn không giống không sao.

"Ngươi......"

Hàng mi dài ngẩng lên, thẳng đến giờ khắc này, Đoạn Càn Mục mới hậu tri hậu giác mà ý thức được: "Ngươi bị hạ thuốc?"