Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 59: Khai trai




Hàn Thù cười Tô Khanh Hàn dựng thẳng ngón trỏ, "Nếu mà...... sau khi bị chúng ta hành hạ, ngươi thân là nam tử, thật sự dám nói chuyện này với Hoàng thái tử sao?"

"Cái gì?!" sắc mặt Tô Khanh Hàn tái mét.

"Tô Khanh Hàn, người vốn là đại tướng quân Cung Quốc tiếng tăm lừng lẫy, nếu việc này truyền tới tai Cung Quốc, không biết những tên triều thần ngốc nghếch ngạo mạn vì ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"

"......"

Tô Khanh Hàn tức giận cắn môi, đến mức máu chảy.

"Còn có, sao người dám chắc chắn Hoàng thái tử sẽ lấy lại công đạo giúp người?"

"......"

"Không chừng điện hạ sẽ vứt người đi, Thái Tử điện hạ sao có thể chịu được nỗi nhục này!"

"......"

"Hơn nữa, muốn khiến nhiều trọng thần rơi đầu, người dám chắc mình có mặt mũi lớn như vậy? bản thân ngươi không khéo không chịu nỗi được tìm thú vui khác nhỉ?"

Hàn Thù vừa dứt lời, Đoạn Càn Phi và vây cánh của hắn không nhịn được bật cười.

"Ngươi......"

Tô Khanh Hàn tức giận đến run run.

"Cho nên...... bây giờ thân phận chúng ta bị lộ, người cũng không có thể làm gì được......"

Hàn Thù chậm rãi nói, ngồi xổm trước mặt Tô Khanh Hàn, dùng lòng bàn tay già nua thô ráp cọ xát gương mặt Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn quay đầu muốn tránh nhưng trốn không thoát, cả người nổi lên một tầng da gà.

"Lão thần khuyên người, đừng giãy giụa vô ích...... cái gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chỉ cần Thái Tử Phi ngoan ngoãn nghe lời, lấy ra bản lĩnh ngày thường người hầu hạ Thái Tử điện hạ, lão thần bảo đảm, lão thần, Cảnh Vương điện hạ và đại nhân nhất định sẽ không quá mức làm khó dễ người......"

"Phi!"

Tô Khanh Hàn phun một ngụm nước bọt lên mặt Hàn Thù, "Ngươi đúng là loại già nua còn không đứng đắn, ta Tô Khanh Hàn chết cũng sẽ không khuất phục dưới chân ngươi!"

Cáo già cười gian nụ cười càng ngày càng lạnh lẽo, Hàn Thù nghe Tô Khanh Hàn nói xong, thong thả lau nước miếng trên mặt mình, sau đó buông tay với Đoạn Càn Phi, "Cảnh Vương điện hạ, xin ngài cho lão thần mượn dùng một chút......"

Không chờ Hàn Thù nói xong, Đoạn Càn Phi ngầm hiểu mà đem roi da giao cho Hàn Thù.

Chát!

Roi da đột nhiên vung lên, hung hăng quất lên người Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn cắn chặt răng, không chịu phát ra tiếng kêu, gương mặt vốn trắng bệch giờ đây cắt không còn một giọt máu.

"Ồ? Thật đúng là có cốt cách!"

Hàn Thù nhướng mày, vuốt chòm râu ngả màu, "Không hiểu được chờ lát nữa Thái Tử Phi hầu hạ chúng ta, có phải cũng có thể giống như bây giờ không rên một tiếng hay không."

Đem roi da trả về cho Đoạn Càn Phi, Hàn Thù cảm thấy tức giận, lại dùng sức đạp một chân lên người Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn nhịn đau, nghiến răng nghiến lợi, khóe mắt tẫn nứt, "Hạng người đạo chích như các người...... Nhất định sẽ gặp báo ứng!"

"Báo ứng?" Đoạn Càn Phi véo eo hắn, cất tiếng cười to, "Ha ha ha, bổn vương thật đúng là muốn nhìn xem ông trời sẽ cho ta báo ứng như thế nào......"

Hắn cong lưng, nheo lại đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn, khóe môi càng ngày càng cười dữ tợn.

Bị Đoạn Càn Phi nhìn chằm chằm, cả người Tô Khanh Hàn dựng ngược lông tơ.

"Tô Khanh Hàn, nếu trời xanh thật sự có mắt, ngươi sẽ ra nông nỗi lưu lạc như ngày hôm nay?"

Lấy bàn tay đặt lên vết thương bị roi da đánh, Đoạn Càn Phi cố ý chậm rãi tăng sức lực, khiến Tô Khanh Hàn đau.

"Buổi tối mỗi ngày đều cho Hoàng Thái Tử phi địch quốc hiểu được cảm giác khai trai thế nào?"

Nhìn thấy Tô Khanh Hàn bị hắn chọc tức đến cả người run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, Đoạn Càn Phi liếm khóe miệng, "Đến đây, lột sạch y phục của hắn!"

Đoạn Càn Phi ra lệnh một tiếng, vài tên đại thần trên mặt vẫn che miếng vải đen thò tới ba chân bốn cẳng mà xé rách y phục của Tô Khanh Hàn.

- -----------------

Khai Huân. Cũng gọi Khai trai. Người trước kia ăn chay, nay đổi sang ăn mặn, gọi là Khai huân(bắt đầu ăn mặn). Nhưng ngày xưa gọi là Giải tố, Khai tố(bỏ ăn chay), chứ không gọi là Khai huân.