Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 49: Vật quý trong ao




Đoạn Càn Phi cười càng bừa bãi, vây cánh cũng theo sau ồn ào.

Lúc này, Hộ Bộ thượng thư Hàn Thù giả làm người tốt, vừa chắp tay khiến Đoạn Càn Mục sắc mặt khó coi, "Thái Tử điện hạ chính là đệ nhất mỹ nam Dực Bắc Quốc chúng ta, cưới Thái Tử Phi như vậy, thực sự là ủy khuất cho Thái Tử điện hạ ngài!"

"Đệ nhất mỹ nam kia cũng là danh hiệu trước đây, hiện tại ai đã làm trên mặt hoàng huynh nhiều hơn một vết sẹo nào!" Đoạn Càn Phi vui sướng khi người gặp họa.

"Lão thần nghe nói mặt Thái Tử điện hạ lúc trước chính là bị Thái Tử Phi đánh thương......"

Nghe Hàn Thù vừa nói như vậy, Đoạn Càn Phi tức khắc lộ ra vẻ chấn động, "Ngươi nói cái gì? Ý của ngươi là hoàng huynh hắn ngay cả " phụ nhân " cũng đánh không lại sao?"

Vừa dứt lời, nhóm vây cánh Đoạn Càn Phi lại nhịn không được cười vang.

Đoạn Càn Mục không thể nhịn được nữa vừa muốn đứng lên, đột nhiên, Tô Khanh Hàn ngồi ở phía sau hắn trước hắn một bước đứng lên.

Thấy lực chú ý Đoạn Càn Mục bị Tô Khanh Hàn hấp dẫn đi, Phạm Thừa Ngọc vuốt cằm, sắc mặt không tốt, như suy tư gì.

Ngửa đầu ưỡn ngực, Tô Khanh Hàn bước vững vàng bước chân đi qua Đoạn Càn Phi, khi đi thoáng qua Đoạn Càn Mục, cánh tay bị Đoạn Càn Mục bắt lấy.

"Ngươi muốn làm gì?" Đoạn Càn Mục hạ giọng hỏi.

Tô Khanh Hàn dừng lại bước chân, cũng không để ý tới Đoạn Càn Mục, chỉ yên lặng mà gỡ từng băng gạc quấn lấy trên mặt.

Đoạn Càn Phi và vây cánh vốn đang chờ xem Tô Khanh Hàn bị chê cười, kết quả theo băng gạc càng ngày càng ít, dung nhan chân thật Tô Khanh Hàn cũng bày ra trước mắt đám người Đoạn Càn Phi.

"...... Cái......"

Đoạn Càn Phi trừng lớn.

Những người khác cũng kinh ngạc cứng họng.

Một đóa vân thổi qua, ánh nắng ấm chiếu lên trên người Tô Khanh Hàn, chiếu sáng mặt Tô Khanh Hàn.

Đó là một gương mặt anh tuấn không thua kém chút nào với đệ nhất mỹ nam Dực Bắc Quốc Đoạn Càn Mục.

Mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang —— một thân đẹp đẽ quý giá chỉ đứng yên một chỗ, liền cho người ta ấn tượng như một vật trong ao.

Lúc này, Đoạn Càn Phi và vây cánh tất cả đều cứng họng.

Trên thực tế, đại điển phong phi lúc trước, không ít thần tử đang ngồi đều từng gặp mặt Tô Khanh Hàn một lần, ở trong ấn tượng của bọn họ, khi đó tuy rằng Tô Khanh Hàn mặc nữ trang, nhưng tướng mạo tư dung lại kinh diễm tựa thần tiên.

Có điều sau lại nghe nói Tô Khanh Hàn bị đánh, hủy dung, trên mặt vẫn luôn quấn băng gạc, dần dà ở trong ngoài hoàng cung liền có lời đồn Thái Tử Phi Đoạn Càn Mục không chỉ là nam nhân, bộ dạng còn xấu vô cùng, ngày thường cũng không thể gặp nên lời đồn càng ngày càng ác.

Nếu được chọn, Tô Khanh Hàn thà rằng đời này trên mặt sẽ luôn được quấn băng gạc, nhưng kỳ thật vết thương trên mặt hắn đã sớm lành lại, sở dĩ không gỡ băng gạc là vì từ đáy lòng hắn hy vọng Đoạn Càn Mục một ngày kia sẽ ghét bỏ gương mặt dị dạng của hắn.

Toàn bộ Thúy Hà Viên đều bị dung mạo Tô Khanh Hàn trấn trụ, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Tô Khanh Hàn, hoa sen bảy màu hiếm thấy cũng trở nên ảm đạm thất sắc.

Thấy Tô Khanh Hàn đứng thẳng lưng nhìn chằm chằm vào mình, Đoạn Càn Phi nuốt một ngụm nước miếng, "Ngươi...... Ngươi muốn thế nào?"

Khóe môi nhẹ nhàng cong lên, Tô Khanh Hàn khí định thần nhàn mà mở miệng: "Mới vừa rồi, Tam hoàng tử luôn miệng nói Thái Tử điện hạ đánh không lại một " phụ nhân ", ta thân là Thái Tử Phi, lời này cũng không thể coi như không nghe được...... Một khi đã như vậy, không bằng Tam hoàng tử trước mặt mọi người cùng Thái Tử điện hạ tỷ thí một phen như thế nào? Nhìn xem Thái Tử điện hạ võ nghệ đúng như lời nói Tam hoàng tử vô dụng như vậy hay không."

"Hừ!" Đoạn Càn Phi giật mình, dựng thẳng lên lông mày, "Hôm nay tới thưởng thức hồ sen cảnh đẹp, giơ đao múa kiếm còn thể thống gì?!"

"Hóa ra Tam hoàng tử sợ!" Tô Khanh Hàn nâng cằm lên, nói chém đinh chặt sắt.

"Ngươi!"

Không chờ Đoạn Càn Phi mở miệng, Tô Khanh Hàn chắp tay ra sau lưng, cười ngâm ngâm mà nói tiếp: "Cũng đúng, có một số người thích sính miệng lưỡi nhất thời cực nhanh, nếu nói cần người ra chiến trường, còn không biết tránh ở nơi nào khóc nhè rồi!"

"Tô Khanh Hàn!"

"Đương nhiên ta không phải đang nói Tam hoàng tử ngươi, rốt cuộc lúc trước ta mang binh đánh giặc nhưng cho đến bây giờ ở trên chiến trường chưa từng gặp qua Tam hoàng tử, có điều lên chiến trường cũng không dám, lại nào có cơ hội khóc nhè!"